Tiêu Thu Phong cũng đã nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt. Liễu Yên Nguyệt nói:
"Cô gái này đúng là rất nổi tiếng, chỉ là do mình không biết mà thôi. Tuy nhiên bởi vì người quản lý kia quá khinh người, cho nên anh mới không hảo cảm với cô ấy"
Ngôi sao không phải cứ xinh đẹp là được, còn cần một ít tố chất căn bản.
Tiêu Thu Phong nhàn nhạt nói: "Có gì hơn người chứ. Không ngờ rằng trên đời này dĩ nhiên cũng có người đi xe không trả tiền, nên anh cảm thấy không thoải mái. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng".
Thiên Nhan Duyệt nắm chặt tay Lâm Thu Nhã. Nhưng nàng từ trước đến nay chưa từng bị mắng bao giờ. Bởi vò người con trai nào cũng hâm mộ nàng, muốn ở bên nàng. Nên chưa từng có ai làm nàng ủy khuất đến vậy.
Có lẽ nàng hơi nhu nhược nên nghe được hàm ý trong lời nói của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt ủy khuất không nói nên lời, mắt ngân ngấn nước dường như sắp trào ra.
"Tôi, tôi đã cho anh tiền, anh là một người đàn ông mà lại nhỏ mọn đến vậy, lại còn nói".
Trong lòng đầy ủy khuất, lời nói mang theo vẻ hờn dỗi, Thiên Nhan Duyệt trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt tràn đầy tức giận.
Tiêu Thu Phong có chút thương hoa tiếc ngọc nói: "Tôi đúng có chút hẹp hòi, nhưng hi vọng cô là ngôi sao không nên hẹp hòi như vậy là tốt nhất. Tuy nhiên muốn cô ký tên, cá cô lại không thèm ký, bọn họ nếu như tức giận thì ngôi sao các cô còn tồn tại thế nào được nữa".
Lâm Thu Nhã nghe được, mỉn cười ẩn ý nói:
"Anh chính là Tiêu thiếu gia phải không, người ta nói anh là thiếu gia phong lưu đa tình. Hôm nay gặp anh lại thấy danh xưng này không đúng sự thật. Ngay cả Nhan Duyệt xinh đẹp như tiên thế này mà cũng có thể mắng được, sợ anh chính là người duy nhất trong đàn ông. Có lẽ chỉ có Liều tiểu thư mới vừa mắt anh phải không?"
Tiêu Thu Phong cảm nhận được ánh mắt trí tuệ của cô gái này, cố ý nhìn nàng với ánh mắt háo sắc, cười tà nói: "Lâm tiểu thư cũng có thể hợp ý ta, chỉ là không biết tiểu thư có nguyện ý hay không?"
Cô gái này rất đẹp, có thể ngang tài ngang sắc với Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Nguyệt, có lẽ bởi vì có chút thành thục sau những năm tích lũy nên càng thêm động lòng người. Hắn vốn là một thiếu gia háo sắc, ăn chơi trách táng, đương nhiên phải háo sắc một chút mới là đúng.
Lâm Thu Nhã đang muốn phản kích thì Thiên Nhan Duyệt ở một bên đã mở miệng nói.
Nàng lúc này cũng biết người con trai này vì sao lại tức giận, ủy khuất nói:
"Tôi xin lỗi, hôm nay như vậy đúng là tôi không đúng, nhưng đây đều là lỗi của anh. Nếu như không phải anh mặt dày đòi tiền xe của tôi, tôi có thể không hoảng sợ bỏ chạy sao?"
Nói một lúc lâu, cô gái này lại đổ cái sai lên người mình, Tiêu Thu Phong cảm thấy khá kỳ quặc.
"Tiểu thư, đi xe trả tiền là chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa tôi còn cứu cô một lần, nên giờ tôi nghĩ lại cảm thấy tiền xe có phải hơi ít không?"
Tư Mã Lạc nghe một lúc lâu rốt cuộc cũng hiểu ra.
"Lão tam, Thiên Nhan Duyệt tiểu thư ngồi xe của chú, chú lại đòi tiền xe của cô ấy sao?"
Tư Mã Lạc trợn tròn mắt, lão tam có phải là vận đào hoa đến quá nhiều nên đau đầu, nên chuyện như thế này cũng làm ra được.
Lâm Thu Nhã cũng liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: "Thực ra Nhan Duyệt cũng không mất mặt, đường đường thiếu gia của tập đoàn lớn nhất Đông Nam làm lái xe cho em ấy. Xem ra năm ngàn cũng không đắt".
Tư Mã Lạc vừa nghe thấy thế không khỏi kích động không nói ra lời, chỉ giơ ngón tay cái với Tiêu Thu Phong, ra vẻ bội phục.
"Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, cô không nên tức giận. Lão tam có lẽ nghèo đến điên rồi, đối xử với người đẹp như thế này đúng là không có phong độ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Con mắt giảo hoạt của Lâm Thu Nhã đảo đảo, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói:
"Tiêu thiếu gia nếu như nghèo thì cả Đông Nam này sẽ không có người giàu. Cuộc chiến cổ phiếu Đông Nam lần trước, tập đoàn Phong Chính kiếm lợi không ít. Giờ phút này Tiêu thiếu gia dĩ nhiên ngay cả tiền xe của Nhan Duyệt cũng không buông tha, thật đúng như câu nói người càng có tiền càng keo kiệt".
Liễu Yên Nguyệt cũng hiểu được lấy của Thiên Nhan Duyệt . đúng là hơi quá đáng. Mặc dù tiền cũng không quá nhiều, tất cả mọi người ở đây đều không để ý đến con số đó. Đương nhiên càng không nên trước mặt nhiều người làm khó nữ ngôi sao. Ngôi sao mà, tất cả mọi người đều dựa vào hình tượng mà kiếm ăn.
Liễu Yên Nguyệt lập tức nói: "Nhan Duyệt tiểu thư, Thu Phong chỉ là đùa cô một chút mà thôi. Không có chuyện gì đâu, để anh ấy trả tiền lại cho cô".
Tiêu Thu Phong căn bản không tiếp nhận hạ thang, không thèm để ý nói: "Yên Nguyệt, em không nên lo lắng thay cho người ta. Ngôi sao mà, một lần lên sân khấu được rất nhiều tiền, mấy ngàn cô ấy không để ý đến đâu. Lễ hội điện ảnh lần này có lẽ cũng được không ít".
Thiên Nhan Duyệt thực hận đến chết thằng đàn ông này, mở miệng ra là nói đến chữ "tiền". Bầu không khí cứ tốt lên một chút nhưng mỗi lần hắn nói ra lại rất không ăn nhập. Hơn nữa lần này đến Bắc Hải cũng chỉ là vì muốn gặp chị Lâm Thu Nhã, căn bản nàng không lấy phí.
"Anh, anh cho rằng ai cũng yêu tiền như anh sao. Hừ, Liễu tiểu thư đã nói thế, anh mau trả lại tiền cho tôi".
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, hình như không nghe thấy, không thèm để ý đến. Thiên Nhan Duyệt càng tức đến độ không chịu nổi, nếu như không phải trước mặt đông người thế này, mà phần lớn mọi người đều nhìn về phía mấy người bọn họ thì có lẽ nàng đã tức giận xông lên rồi.
"Các vị, các vị…."
Trên sân khấu xuất hiện động tĩnh, một Mc cầm micro lớn tiếng nói, vang lên khắp phòng:
"Thưa các vị quan khách, thưa các vị trong giới nghệ thuật. Lễ khai mạc của lễ hội điện ảnh sinh viên mỗi năm một lần xin phép được bắt đầu. Chúng ta hãy cùng hát với Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, tiến vào hành trình huyền ảo của điện ảnh".
Ca khúc này rất kinh điển, gần như mỗi người đều biết hát. Ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng hát, mà Tiêu Thu Phong cũng hiểu giai điệu bài hát này rất hay, đặc biệt là giai vui vẻ của bài hát cùng giọng hát rất hay của ca sĩ nghe lên quả thực rất hay. Nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh đang bĩu môi, trừng mắt nhìn mình, Tiêu Thu Phong ra vẻ không thích thú.
Tiêu Thu Phong hỏi Liễu Yên Nguyệt: "Ai hát mà khó nghe như vậy?"
Liễu Yên Nguyệt lập tức mặt đỏ lên, mà Thiên Nhan Duyệt ở một bên lại tức giận đến mức nắm chặt tay Lâm Thu Nhã, nũng nịu nói: "Chị Thu Nhã, chị xem anh ta kìa…"
"Không việc gì phải tức giận, anh ta đúng là một con trâu. Em hát rất hay, đối với anh ta mà nói đúng là đàn gảy tai trâu, anh ta không hiểu gì hết".
Giọng nói của Lâm Thu Nhã cũng không nhỏ nhưng khi nói những lời này cô ta cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Tuy nhiên Thiên Nhan Duyệt lại quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt châm chọc, trong miệng phun ra một chữ: "Trâu".
Những người tham gia lễ hội điện ảnh lần này đương nhiên cũng có những người quyền lực trong giới giải trí, còn có một chút người đẹp ngôi sao nổi tiếng. Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Thu Phong có vẻ không ăn nhập với mọi người. Nếu như không phải có ba người đẹp làm bạn thì có lẽ hắn đã bị người ta quên đi.
Sau khi một đám nam nữ thanh niên lên sân khấu, người dẫn chương trình cầm micro lớn tiếng thay đổi không khí, nói:
"Các vị, nhân dịp vui này, tôi xin tuyên bó một tin tức. Ca khúc mới nhất của Thiên Nhan Duyệt thần nữ đã đọt phá năm trăm vạn. Hôm nay chúng ta may mắn mời được Thiên hậu đến đây, cô ấy sẽ mang tới ca khúc này hát tặng mọi người. Xin mời mọi người thưởng thức".
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Micro đã được đưa sang tay Thiên Nhan Duyệt. Đám sinh viên đang vây xem càng lớn tiếng gọi tên.
"Thiên Nhan thần nữ, anh yêu em…"
"Thiên Nhan Duyệt, em là nữ thần…."
Thiên Nhan Duyệt đi lên sân khấu, khí chất của nàng rất trầm tĩnh, so sánh với vẻ tức giận vừa nãy thì như hai người khác nhau.Thật đúng là có phong cách của ngôi sao lớn. Ngôi sao cũng là người, cũng có hai bộ mặt khác nhau.
Âm thanh trong trẻo mà cao quý vang lên, tiếng hát vang lên: "Tìm anh, em tìm anh. Từ kiếp trước đến kếp này. Từ ngày hôm qua đến ngày mai, em vẫn chưa dừng lại…."
Tiêu Thu Phong không thể không thừa nhận cô gái này hát rất hay. Biểu hiện trên sân khấu gần như hoàn mỹ. Lúc này trong lòng hắn đang thầm hối hận, không biết vừa rồi mình có quá đáng quá hay không?
Lâm Thu Nhã gần như lúc nào cũng quan sát vẻ mặt của Tiêu Thu Phong, thấy thế nhẹ nhàng nói: "Tiêu thiếu gia, em gái tôi không phải kém cỏi như anh nghĩ chứ. Vẫn còn có sức hấp dẫn của một ngôi sao đó chứ"
Tiêu Thu Phong không nói gì. Người phụ nữ này hắn phải rất cẩn thận. Mà Tư Mã Lạc đứng bên cạnh lại lấy lòng trả lời: "Đương nhiên, có thể là chị em với Thu Nhã tiểu thư, đương nhiên là ngôi sao xuất sắc rồi".
Nhưng Lâm Thu Nhã không hề để ý đến hắn. Thu Nhã nhìn Tiêu Thu Phong, dường như rất mốn nghe xem hắn nói gì.