Quân Diễm Cửu thoáng suy tư: "Bắc quốc, Quân Diễm Cửu."
Bái thiếp được đưa đi, ngay đêm đó, Ám Mị truyền tin đến.
"Gia, Mẫn lão gia tử đồng ý gặp ngài."
Lúc này Lục Khanh mới biết người mà Quân Diễm Cửu muốn gặp là bố vợ cũ của lão già Khương hoàng, Mẫn Quốc Chương.
Nàng có chút tò mò, Cửu Cửu và ông ấy có quan hệ gì nhỉ?
Đến chiều, Lục Khanh đã thay sang nữ trang, mặc một bộ váy hồng nhạt, nàng còn cẩn thận ở trong khách đi3m tắm gội trang điểm một hồi.
Gần tối, hai người lên xe ngựa đi đến nơi ở của Mẫn lão gia tử.
Hai người họ đến một con thuyền lớn vô cùng xa hoa, bề thế đang neo đậu bên bờ.
Trên thuyền là một tửu lầu khách khứa nhộn nhịp, ai ai nấy đều mặc y phục sang trọng.
Con thuyền này là tài sản riêng của ông ấy, thường ngày giống như một quán rượu di động, khi ông đi vân du tứ phương thỉnh thoảng sẽ ngồi ở đây.
Sai vặt đã sớm đứng chờ ngoài cửa, thấy Quân Diễm Cửu, hắn nói: "Quân đại nhân, là ngài phải không? Mời."
Con thuyền này có tổng cộng ba tầng, hai người xuyên qua những thực khách ở đại sảnh, đi lên cầu thang.
Gã sai vặt đưa hai người đến một căn phòng khá yên tĩnh.
Đây là phòng riêng của Mẫn lão gia tử, ông đã sớm ngồi đợi bên trong, trên bàn còn chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon, hương vị phong phú.
"Mẫn tiên sinh."
"Mẫn gia gia."
Hai người đồng thanh,cung kính chắp tay với ông.
Mẫn lão gia tử tóc đã hai màu, gương mặt hiền từ, mặc một bộ y phục vải cười ha hả, chắp tay đáp lễ: "Không cần khách khí, ngồi."
"Vị này là...?"
Ông nhìn Lục Khanh đứng bên cạnh Quân Diễm Cửu.
Giọng nói trong trẻo của Lục Khanh vang lên: "Ta là công chúa Bắc quốc, Lục Khanh."
"Ồ?" Ánh mắt sâu thẳm của ông ánh lên sự thích thú, ông cười tủm tỉm: "Thì ra là tiểu công chúa."
Trong giọng nói của ông tràn đầy sự yêu chiều.
Sau đó ông nhìn về phía Quân Diễm Cửu.
"Không biết Quân đại nhân và công chúa điện hạ tới đây là có chuyện gi?"
Quân Diễm Cửu bình tĩnh nói: "Tại hạ tới đây bàn chuyện hợp tác với tiên sinh."
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Mẫn lão gia tử, hắn giải thích.
"Nghe nói Mẫn tiên sinh nắm trong tay xưởng đóng tàu lớn nhất Khương quốc, mà trùng hợp là tại hạ cũng đang ở Bắc quốc kinh doanh một xưởng tàu.
Khi những thuyền hàng lớn chuyển hàng qua Khương quốc xong đều trống rỗng đi về.
Đường xá đi lại xa xôi, để thuyền rỗng đi về quả thật vô cùng lãng phí nên tại hạ bất tài đã nghĩ ra phương án này.
Khi Mẫn tiên sinh vận chuyển hàng hóa qua Bắc quốc có thể sử dụng những chiếc thuyền rỗng của tại hạ, mà khi tại hạ có hàng hóa muốn chuyển sang Khương quốc cũng có thể sử dụng những con thuyền của ngài.
Như vậy có thể giảm thiểu tổn thất hai phía, Mẫn tiên sinh, ngài thấy thế nào?"
Mẫn lão gia tử ngẩn ra một lúc, bật cười lớn: "Cậu rất thông minh! Biện pháp này mà cũng nghĩ đến?"
Lục Khanh cũng bất ngờ nhìn Quân Diễm Cửu, thầm nghĩ Cửu Cửu thật tuyệt.
Nhưng lời khen ngợi qua đi, Mẫn lão gia tử sắc mắt nhìn hắn: "Nhưng này tiểu tử, đây thật là mục đích cậu tìm ta sao?"
Ánh mắt ấy như nhìn thấu tất cả, làm Lục Khanh cũng vô thức chột dạ.
"Đứa trẻ này, cậu không thật thà gì cả, hahaha.
Ý của túy ông chẳng ở rượu, cậu còn muốn lão già này phải đoán ra sao?"
Mẫn lão gia tử nói toạc ra, khoanh tay nhìn hắn cười.
" "Cậu" bây giờ hẳn còn đang bị giam ở Khương quốc đi, tuy rằng ta không biết ai cứu cậu ra, nhưng cậu không nhanh chóng về Bắc quốc mà lại bí mật tới gặp lão già này.
Với sự giàu có của cậu, cậu thật sự chấp nhận rủi ro tới đây bàn chuyện làm ăn sao?"
Lão gia tử cười ranh mãnh, híp con mắt tinh tường nhìn hắn: "Huống chi cậu biết rõ ta từng thuộc hoàng thất Khương quốc, ai cho cậu lá gan lớn thế? ha ha ha ha."
Ánh mắt Quân Diễm Cửu gợn sóng, mím môi.
Tuy trên mặt vẫn duy trì được vẻ thản nhiên thường ngày nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã âm thầm siết chặt.
"Nếu nói ta ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu thì sao? Huống hồ ngài rời khỏi hoàng thất đã nhiều năm.
Tại hạ nghĩ thử gặp mặt một lần cũng không tồi.
Đương nhiên, nếu tiên sinh muốn đem tại hạ giao nộp cho Khương quốc, tại hạ cũng sẽ chấp nhận."
"Bỏ đi." Lão gia tử thả lỏng khuôn mặt, cầm đũa lên nói: "Cháu ngoại ta nếu còn sống, phỏng chừng cũng ngang tuổi cậu.
Nào, ăn trước đi kẻo đồ ăn nguội."
Lục Khanh liếc nhìn Quân Diễm Cửu, thấy hắn không có ý định đi bèn cầm đũa lên, cười nói: "Mẫn gia gia, cháu ngoại ngài không phải tìm được rồi sao? bây giờ đang ở trong hoàng cung Khương quốc đó."
Mẫn lão gia tử đối với Lục Khanh lại cực kỳ hòa nhã, ông cảm thấy tiểu cô nương này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, khuôn mặt nhỏ hồng hào hi hi ha ha cười nói, vô cùng vui vẻ.
"Đúng thế, ta vốn dĩ đang ở Bắc quốc làm ăn, bôn ba từ nam ra bắc cũng vì để tìm lại cháu ngoại.
Ta vẫn luôn có cảm giác nó chưa chết, vì trong giấc mơ nó đã mỉm cười với ta.
Lần này cũng vì nghe được tin tức nên mới về Khương quốc xem xem, hai người đến chậm một ngày là ta về Khương quốc rồi."
"A, thì ra là vậy."
Lục Khanh với Mẫn lão gia tử ở chung vô cùng hài hòa, khi nàng gắp cho Quân Diễm Cửu một miếng thịt heo viên mới phát hiện ra hắn vẫn chưa động đũa ăn gì.
Mặt còn thúi hoắc.
Lục Khanh duỗi tay kéo kéo áo hắn dưới gầm bàn.
Lúc này Quân Diễm Cửu mới cầm đũa lên.
Mẫn lão gia tử nhìn thấy hành động nhỏ lén lút của hai người, cười mà không nói.
ông có cảm giác vô cùng thân thiết, nhìn hai người rất thuận mắt, thoải mái.
Ông cũng vén ống tay áo gắp đồ cho hai người họ, nhìn Quân Diễm Cửu chưa ăn gì liền gắp cho hắn cái đùi vịt thật lớn: "Tiểu tử, ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.
Cậu nhìn tiểu nha đầu này xem."
Lục Khanh đang cặm cụi và cơm nghe thấy thế bèn ngẩng đầu, cười ngọt ngào, khuôn mặt Mẫn lão gia tử tươi tắn hơn, trái tim tan chảy.
Ông thầm nghĩ tên tiểu tử ngốc kia thật có phúc, nuôi được một tiểu nha đầu xinh xắn, không trách lại cưng chiều nó như vậy.
Nha đầu này nhìn có vẻ ngọt ngào nhưng nội tâm không đơn giản chút nào.
Quân Diễm Cửu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hẳn.
"Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn, nha đầu ngốc, Ba chữ cuối hắn không dám nói ra.
"Cậu vừa nói đến vụ hợp tác kia, ta có thể đồng ý."
"Nhưng có một điều kiện."
Lục Khanh ngẩng đầu, Quân Diễm Cửu cũng nhìn ông.
"Điều kiện gì?".