Chương :
Lúc này, Lục Khanh ngồi ở tửu lầu, một chân tùy tiện đạp lên ghế, cả người toả ra khí chất đại gia.
Phía sau còn có hạ nhân đứng mát xa.
Trong tay cần một chùm nho tươi rói vừa được rửa sạch sẽ.
Bên cạnh nàng còn có một thân ảnh mặc hắc y luôn luôn túc trực.
Trên mặt đất la liệt sát thủ đều đang ngoan ngoãn lau nhà.
Mà lúc này, thủ lĩnh đám sát thủ đang quỳ gối trước mặt nàng.
" Nói, là ai phái các ngươi tới?" Lục Khanh lười biếng hỏi.
Tên thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi: " Không ai phái bọn ta tới, bọn ta thấy toà tửu lâu này bỏ phế nhiều tháng, liền coi nơi này như địa điểm tụ họp, không biết nó đã được mua lại."
Lục Khanh mí mắt chả buồn nâng, nắm lấy quả nho xanh, hướng huyệt vị nào đó trước ngực tên thủ lĩnh ném tới, hắn ta lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến cả người run rẩy, không thể ngừng được.
" Ngươi không thành thật." Lục Khanh nói.
" Không thành thật thì phải trả giá."
Sau khi cười đủ nửa tuần trà, cả cơ mặt hắn bắt đầu co rút.
Nàng lại ném đi một quả nho chín.
Lúc này tên thủ lĩnh mới ngừng cười, cả người ngã gục trên mặt đất.
" Còn không mau thành thật?" Lục Khanh nói tiếp: " Bản công tử có ngàn vạn phương pháp làm ngươi sống không bằng chết! Ngươi có muốn thử không? "
" Được, ta nói, ta nói."
Tên thủ lĩnh mặt như cá chết, mồm há to thở hổn hển.
" Là, là Cửu gia lệnh chúng ta mai phục tại nơi này, ám sát ngươi! "
Két...
Ngay lúc này, Quân Diễm Cửu một tay đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm từ bên ngoài bước vào.
" Ai?" Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Tên thủ lĩnh tức khắc run rẩy không thôi.
Này chẳng phải trời tuyệt đường sống của hắn sao.
" Cửu gia~,ngài đến rồi? " Lục Khanh ngẩng đầu cười, để lộ hàm răng trắng muốt.
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt liếc nàng một cái " Đây cũng là địa phận của ta, ta tới xem chút."
Y là ở trong cung nghe tin nàng bị ám sát mới đến, đánh giá một lượt, xác nhận nàng không có việc gì liền đem ánh mắt dừng trên người nam nhân đang ôm kiếm cạnh nàng.
Y đương nhiên nghĩ nàng thoát hiểm bởi vì bên người có Mạc Ly.
Lục Khanh nghe lời, phe phẩy cậy quạt: " Có thể, có thể tới, Cửu gia muốn tới đương nhiên là hoan nghênh, chỉ là không khéo, ngay ngày tửu lầu đang quét tước dọn dẹp, sợ Cửu gia bị bụi bặm làm khó chịu."
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt mở miệng " Nếu Lục gia đây đã không để bụng, ta hà cớ gì lại phải để ý? "
Nói xong liền tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh nàng, thuận tay cầm một quả nho trên bàn bỏ vào miệng.
Trên mặt đất, đám sát thủ vừa lau nhà vừa run bầm bật.
Sau khi quét tước vệ sinh xong xuôi hết bốn tầng lầu mới thả đám sát thủ ấy về nhà.
Nàng nâng tách trà trong tay, nhàn nhã nói " Ta đã sắp xếp người đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, cũng đã dán thông cáo tuyển tiểu nhị, tửu lầu rất nhanh liền có thể khai trương, còn đầu bếp thì trực tiếp chọn ngự trù trong cung đi."
Quân Diễm Cửu có chút bất ngờ: " Công chúa thật sự muốn mở tửu lầu?"
" Đúng vậy nha." Lục Khanh ngọt giọng nói, trong đó còn mang theo ý cười." Ta thật sự, đối với mọi thứ luôn thập phần nghiêm túc." Vừa nói vừa dùng đôi mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm y.
Quân Diễm Cửu không được tự nhiên đem ánh mắt rời đi.
Y cảm thấy công chúa bây giờ hình như có chút thay đổi.
Tuy lúc trước không thân, nhưng vẫn cảm nhận được nàng là một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lại vì thân phận công chúa, được phụ hoàng nâng niu sủng nịnh trong lòng bàn tay nên đôi khi có chút ương ngạnh.
Tuy hiện giờ vẫn ương ngạnh như thế nhưng lại mang theo cảm giác áp bách, dường như có thể ngăn chặn y.
Còn đôi mắt kia, tuy rằng nhìn qua vẫn là tinh nghịch sống động như xưa, lại nhiều thêm một phần sâu sắc tang thương mà y không thể lý giải, cảm giác như nàng đã trải qua rất nhiều sự tình mới có được ánh mắt này.
Nhưng chỉ trong giây lát nàng lại khôi phục lại dáng vẻ không chút để tâm, dường như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của y.
Nàng ăn xong quả nho cuối cùng trên mâm liền phủi áo đứng dậy
" Đi, chúng ta đi làm chút chuyện."
Trên tay nàng có đầy đủ bằng chứng, là vừa rồi tên thủ lĩnh đã điểm chỉ, thừa nhận kẻ đứng sau sai sử chính là Tô Diệc Thừa.
Lúc này, Tô Diệc Thừa ngồi trong phủ đệ nghe tùy tùng truyền tin đến, cả mặt sa sầm.
Rầm...
Hắn một chưởng đập lên bàn trà: " Cả một lũ phế vật! Đến một tên ngốc cũng đối phó không xong! "
Trên mặt đám thủ hạ như đưa đám: " Chúng ta cũng không biết, tên ngốc kia nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy mà võ công thật thâm hậu! Đã tìm hết sát thủ mạnh nhất trong kinh thành rồi, bất quá, bọn chúng đã trải qua khoá huấn luyện đặc biệt, chắc chắn sẽ không hé răng để lộ nửa lời.
"
Tô Diệc Thừa trừng mắt, hỏi Tô Mãnh bên cạnh " Tra được cái gì rồi, tên tiểu tử kia, rốt cuộc có thân phận gì? "
" Là...hình như là..." Tô Mãnh hoài nghi một người nhưng không dám nói
" Rốt cuộc là ai? "
" Giống như...giống như là công chúa! "
" Công chúa? " Tô Diệc Thừa thần sắc thay đổi thất thường.
" Chuyện này không có khả năng.
Nữ nhân kia tay trói gà không chặt, từ nhỏ chưa bao giờ học qua võ công, cún nhỏ không biết chừng còn đánh không lại, nhất định không có khả năng là nàng."
" Vị công tử kia thuộc hạ không thể điều tra ra.
Ở kinh thành này thuộc hạ đã đem tất cả các vị công tử ra tra một loạt, hiển nhiên không có vị nào như vậy, trừ phi, là người nước khác.
Nghe nói, Quân Diễm Cửu âm thầm cùng Khương quốc qua lại mật thiết, có khả năng không, là người của Khương quốc? "
Tô Diệc Thừa ánh mắt càng thêm sắc bén.
" Người của Khương quốc? "
" Ta không quan tâm hắn có thân phận gì, chỉ cần động đến ta, chính là ngươi đáng chết."
" Ta cảm thấy vị Lục công tử này không đơn giản, chú ý quan sát."
Vừa mới dứt lời liền nghe hạ nhân trong phủ đến bẩm báo.
" Đại nhân! Quân Diễm Cửu tới, trông không giống có ý tốt."
Không cần tới một lúc, Quân Diễm Cửu mang theo thủ vệ Đông Xưởng, oanh oanh liệt liệt xông vào Tô phủ.
" Tô đại nhân đây là có ý tứ gì?"
Quân Diễm Cửu đi thẳng vào vấn đề, chính là thái độ chất vấn hỏi tội.
Tô Diệc Thừa sửng sốt giây lát, sau đó cười nói " Đốc Công đại nhân đường đột đến đây, có chuyện gì sao?"
" Có chuyện gì không phải trong lòng Tô đại nhân biết rõ sao? Ta cùng với Tô đại nhân trước nay nước sông không phạm nước giếng, chính là bởi vì hôm qua có giúp bằng hữu giành tửu lầu với Tô đại nhân, ngài liền sắp xếp sát thủ, ở địa bàn của ta tính đuổi cùng giết tận sao? "
Tô Diệc Thừa vẫn là bộ dáng ngây thơ bối rối: " Đốc Công đại nhân có phải đang hiểu lầm gì đó? Sát thủ? Sát thủ nào cơ? Ta cũng không có sắp xếp."
Quân Diễm Cửu mặt không cảm xúc, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy thú tội có dấu vân tay của tên thủ lĩnh, đứng trước mặt hắn giơ lên.
Tô Diệc Thừa đã tức giận đến gân xanh nhảy nhót, âm thầm liếc Tô Mãnh một cái, nghĩ thầm, vừa rồi thề cái gì mà đám sát thủ rất có tổ chức, kinh nghiệm, cả bọn đều là một đám phế vật.
Hắn mặt không biến sắc.
" Như thế nào chỉ vì lời nói bừa của tên sát thủ, ắt hẳn có người muốn chia rẽ, châm ngòi li gián.
Ta và đốc quân không quen không biết.
Này rõ ràng là vu khống hãm hại ta."
" Ồ? "
Quân Diễm Cửu cười nhạo một tiếng ; " Quan hệ của ta và ngài vốn dĩ đã không tốt, còn cần đến kế li gián sao? Đại nhân coi mình như một kẻ ngốc cũng đừng nên nghĩ người khác cũng giống như mình.".
Chương :
Những lời này vừa thốt ra, không khí trong đình đột nhiên ngưng trệ.
Sắc mặt Tô Diệc Thừa đã đen đến mức không thể đen hơn.
Một người địa vị cao như hắn, lại được người người cung phụng, là thiên chi kiêu tử, nào đã từng chịu qua nhục nhã như vậy?
" Đốc Công đại nhân, ngài quá lời rồi. Chưa biết rõ ràng chân tướng phía trước liền luận tội bản quan một cách nhục nhã như vậy, thật mất phong độ đi."
" Ý tứ của Tô đại nhân, là bổn Đốc Công vu oan cho ngài?"
Y ngữ khí nhàn nhạt, lại làm người khác trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Những người quen biết y đều hiểu đây là điềm báo y sắp nổi thịnh nộ.
" Hôm nay bổn Đốc Công đến đây chính là chờ một lời giải thích, khi nào Tô đại nhân đưa ra lời giải thích thoả đáng, ta lập tức rời khỏi Tô phủ."
Nói đến đây liền có hai Xưởng vệ chuyển đến một cái trường kỉ bằng gỗ tử đàn đặt giữa phòng khách. Y thong thả ung dung ngồi xuống, rất nhanh lại có một Xưởng vệ dâng y một ly trà.
Tô Diệc Thừa run rẩy khoé miệng.
Tên này là cư nhiên...ở trong phủ hắn ăn vạ?
Ở phía bên kia.
Lục Khanh cùng Mạc Ly đang đứng bên miệng giếng.
Trước mặt Mạc Ly, Lục Khanh chẳng thèm giấu diếm, trực tiếp ném cho hắn một cái xẻng.
" Đào đi."
Mạc Ly không nói hai lời liền men theo dây thừng đi xuống.
" Mạc Ly, sao rồi."
" Ở dưới này có rất nhiều đá." Nói rồi gói gém tất cả đá mình đào được trèo lên trên, vừa lên mặt đất liền đổ ra, nhìn kĩ liền kinh ngạc, đây nào phải đá a.
Đều là " vàng đầu chó".
Vàng đầu chó là vàng có độ tinh khiết cao nhất trong mỏ, càng giống đầu chó độ thuần càng lớn, giá trị càng cao.
" Công chúa! " Tuy Mạc Ly luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn đống vàng trên mặt đất, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lục Khanh hơi mỉm cười " Tiếp tục đào.
Mạc ly lại xuống giếng.
Lục Khanh ngồi xổm bên cạnh giếng, nâng má, cầm lấy một khối vàng, như đang suy tư vấn đề gì.
Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn a.
Kiếp trước nàng chỉ biết đến linh tuyền, cũng không biết được dưới suối có vàng, chẳng trách ở kiếp trước, hắn làm ăn ngày càng phát đạt, sản nghiệp càng ngày càng lớn. Xem ra kiếp trước, Tô Diệc Thừa đúng thật đào trúng cái mỏ lớn a.
Mạc Ly phải đi lại ba bốn lần mới đem hết số vàng lên, Lục Khanh hỏi: " Đã tới nguồn nước chưa?"
Mạc Ly lắc đầu, " Không có, phía dưới có một tảng đá rất lớn chặn kín nguồn nước, thuộc hạ không di chuyển được."
Lục Khanh liền nhảy xuống giếng.
Không gian đáy giếng rất lớn, Lục Khanh thấy tảng đá Mạc Ly nói, quả thực rất lớn, nhìn sơ qua cũng không giống một tảng đá bình thường. Vì thế liền bảo Mạc Ly:" Ngươi lui sang bên cạnh một chút."
Mạc Ly không biết Lục Khanh muốn làm gì, chỉ thấy nàng rút kiếm.
Hắn cũng không nghĩ Lục Khanh có thể phá được tảng đá này, bởi vì hắn vừa rồi đã thử qua, bội kiếm của hắn cũng chẳng thể làm nó di dời, huống chi là công chúa...
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời.
Không chờ hắn định thần lại, chỉ cảm thấy trong chớp mắt, tảng đá lớn kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Lục Khanh thổi bụi trên thân kiếm, đem nó cắm trở lại vỏ.
Mạc Ly cảm thấy chắc chắn là hắn hoa mắt rồi.
Lục Khanh chỉ nhàn nhạt nói: " Kiếm tốt."
" Ngươi dọn dẹp đi."
Lục Khanh tính đem đá vụn dọn đi, bỗng nhiên phát hiện trong lớp đất đá có một thứ sáng lấp lánh.
Nàng nhặt lên, bên trong vậy mà là một quả trứng.
Cục đá đẻ trứng sao?
Một tia hoang mang chợt loé lên rồi biến mất, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền nhặt rồi bỏ vào trong túi.
Dọn dẹp được một lúc, nước suối ào ạt tràn vào, vì đề phòng ướt giày, nàng một tay túm lấy Mạc Ly, một tay bám thành giếng, vận công phi lên.
Buổi sáng, bởi vì Mạc Ly đến sau, không nhìn thấy cảnh Lục Khanh đánh nhau cùng mấy tên sát thủ đó, lúc thấy mấy tên đó đang lau nhà còn cảm thấy kì quái, bây giờ nghĩ lại, hẳn là do công chúa.
Một công chúa tay trói gà không chặt, lại mình đầy võ công sau một đêm?
Tuy rằng trong lòng khúc mắc, nhưng thân là thủ hạ, hắn cảm nhận được, người trước mắt này chính là chủ tử, người bình an là tốt rồi, chuyện khác, nếu người nguyện ý nói, hắn liền nghe, bằng không, chủ tử không muốn, hắn sẽ không hỏi.
Lục Khanh vỗ vỗ tay nói " Đi thôi, dựa vào tốc độ này, ngày mai chúng ta tới vừa hay nước chảy đầy."
Lục Khanh nhặt một miếng gỗ lên che miệng giếng.
" Sẽ bày trận sao?" Lục Khanh hỏi.
Để phòng ngừa sự việc hôm nay lại phát sinh, Tô Diệc Thừa lại phái sát thủ tới phá rối tửu lầu, nàng quyết định bố trí xung quanh một ít trận pháp."
Mạc Ly nói: " Sẽ, nếu người cần, thuộc hạ sẽ phái người âm thầm canh gác nơi này."
" Cũng tốt." Nàng chỉ đáp một câu, không hỏi thêm nhiều, Mạc Ly làm việc luôn khiến nàng yên tâm.
" Còn đống vàng đầu chó này, ngươi đi xử lí một chút, rút ra một ít cho ngươi cho ngươi làm của hồi môn, còn dư lại cho hết vào tiền trang đi." ( Tiền trang mị nghĩ là giống như ngân hàng bây giờ á)
Mạc Ly do dự một chút, nói " Vâng."
Sau khi hồi cung, Lục Khanh cũng đem chuyện này quên mất.
Hôm nay vận động thật nhiều, có chút mệt, nàng tiến thẳng đến giường nằm xuống, cảm thấy có gì cồm cộm.
Thuận tay sờ mới nhớ ra là quả trứng kia, dù sao cũng là quả trứng đá, không có bị vỡ.
Lục Khanh đem nó ra quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện quả trứng này trắng không tì vết, còn toả ra huỳnh quang nhàn nhạt.
" Nó có thể ấp ra thứ gì sao? "
Nàng còn đang mải mê suy nghĩ, Quách ma ma bước đến:" Công chúa, Quả Nhạc quận chúa cầu kiến."
Lục Khanh tùy ý ném quả trứng vào cái ly, đi ra ngoài.
Quả Nhạc à.
Kiếp trước vì tác thành cho nàng và Tô Diệc Thừa, nàng ta đã làm không ít việc.
Chỉ là, sau khi nàng bị Tô Diệc Thừa vứt bỏ, nàng ta lại danh chính ngôn thuận trở thành Tô phu nhân!
Đến tận năm nàng chết, Quả Nhạc vẫn là Tô phu nhân cao quý, ngày thường, nàng cũng thường xuyên nghe thấy tin đồn chuyện phu thê nhà ả, nguyên nhân chính là vì, Quả Nhạc phụ thân, chính là Bắc quốc quân cơ đại thần!
Có một số việc, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Tô Diệc Thừa lúc ấy có thể nội ứng ngoại hợp, phản bội Bắc quốc, quân đội Khương quốc lại có thể dễ dàng vây hãm hoàng thành như vậy, không biết là có bao nhiêu công của phụ thân Quả Nhạc đây.
Uổng công nàng trước kia, coi Quả Nhạc là tỷ muội tốt nhất! Thậm chí còn mong muốn tác hợp nàng với tam ca!
Như vậy, vẫn là nên gặp mặt nàng ta một lần.
" Nhạc Nhạc, sao ngươi đến mà không báo trước một tiếng nha."
Lục Khanh từ cửa sau, nhìn nữ nhân đang ngắm hoa trong đình viện, nở một nụ cười hiền lành vô hại.
Quả Nhạc nghe thấy liền đứng dậy, vẻ mặt lạnh băng, thậm chí còn thoáng qua nét hung dữ nhìn đến Lục Khanh, lúc sau cũng trở nên tươi cười lộng lẫy.
" Cây nguyệt quế này thật xinh đẹp nha Khanh Khanh, vậy mà lại màu tím nhạt, ta là lần đầu được nhìn thấy hoa màu này đó."
Lục Khanh mỉm cười: " Đây là thược dược. "
Sắc mặt Quả Nhạc lộ ra một tia xấu hổ, chỉ là trong thoáng chốc tựa hồ như ảo giác.
" Khanh Khanh. " Nàng ta nắm lấy tay nàng, chu miệng làm nũng: " Tiệm trang sức trên đường cái cửa Đông mới nhập về một lô trang sức, chúng ta cùng đi xem nha? "
Lục Khanh sao lại không biết, bản thân trong mắt Quả Nhạc, chính là một cái túi tiền lớn.
Nhưng nghĩ kĩ lại, có chút không bình thường.
Đường cái phía đông, chắc chắn là đi ngang qua phủ đệ của Tô Diệc Thừa.
Đi đến đó có thể gặp được Quân Diễm Cửu phải không?