Lục Khanh ngồi đối diện hai tay chống cằm: " Không có nhiều mà, này so với lúc trước khi chúng ta đi ăn, còn thiếu một ít."
Quả Nhạc căng da đầu điểm một hai món, lúc này mới đem thực đơn đưa cho tiểu nhị.
" Tổng cộng của hai vị tiểu thư hết một trăm năm chục lượng.
"
Vì đề phòng có người quỵt tiền, tiểu nhị trực tiếp thanh toán thực đơn.
Quả Nhạc vẫn ngồi bất động, Lục Khanh ở phía đối diện lại dùng ánh mắt ám chỉ nàng ta trả tiền.
Nàng ta lúc này vẻ mặt không tình nguyện móc túi ra, đếm đếm, nhưng lại chỉ có đúng một trăm lượng ngân phiếu.
" Cái đó...!Khanh Khanh, tỷ không còn tiền sao, ta ở đây chỉ có đúng một trăm lượng.
"
Lục Khanh thực kinh ngạc: " Muội đi dạo phố mua trang sức, chỉ mang theo một trăm lượng thôi sao? "
Quả Nhạc mặt thoáng xanh trắng, hướng nha hoàn ra hiệu " Trên người ngươi có mang theo bạc không? "
" Nô tì...!Nô tì vừa vặn có năm mươi lượng."
Quả Nhạc lúc này mới giao tiền.
Đồ ăn thực nhanh đã được mang lên.
Lục Khanh không hề khách khí, cằm lên một cái cái càng so với tay nàng còn có phần to hơn, răng rắc một tiếng cắn vỡ lớp vỏ.
Quả Nhạc trong lòng rỉ máu, thế nên cả bàn đầy mĩ vị nhưng một chút tâm trí ăn uống đều không có.
Lục Khanh cơm rượu no đủ xong mới từ từ đứng dậy, biểu đạt vô cùng hài lòng với bữa cơm này.
Khi hai người hồi cung cũng đã là xế chiều.
Đi ngang qua Tô phủ, thấy trước cửa đã trống không.
Nàng bất giác cong lên khoé môi.
Xem ra, Cửu Cửu bên này cũng rất thuận lợi.
Khi nàng về đến tẩm điện, Quân Diễm Cửu đã về tự bao giờ, đang uống trà trong phòng.
Lục Khanh đẩy cửa tiến vào, sắc xuân đầy mặt, khoé môi vẫn còn vương ý cười.
"Thế nào rồi? "
Quân Diễm Cửu buông chén tử sa, thanh đạm hỏi lại: " Cái gì thế nào? "
" Tất nhiên là chuyện ngài đi đòi lại công công đạo rồi.
"
" Tuy rằng tên Tô Diệc Thừa kia dù chết cũng quyết không nhận tội, nhưng vẫn dâng lên ba ngàn lượng ngân phiếu, bảo bồi công chúa uống trà, bớt giận.
"
Lục Khanh vô cùng hài lòng.
" Xem ra hắn vẫn là rất biết điều.
"
Ngân phiếu trên bàn, nàng không do dự cất vào túi tiền, lại nhìn thấy khối ngọc bình an kia liền lấy ra
" Cửu Cửu, đây là lúc chiều ta đi dạo phố, thấy nó rất hợp với ngài, ngài treo trên thắt lưng hay trên thân kiếm đều có thể nha.
"
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt liếc mắt, cũng không có nhận lấy.
" Công chúa vẫn là nên đưa cho ý trung nhân của người đi, Đồ tốt như vậy, đưa cho nô tài quả thật lãng phí."
" Bản công chúa ý trung nhân? "
Lục Khanh lặp lại, xác nhận là Quân Diễm Cửu nghe được nàng cùng đại ca nói chuyện.
Chẳng nhẽ đầu gỗ Cửu Cửu này cho rằng nàng nói đến ai khác?
" Nhất định phải có ý trung nhân mới có thể tặng sao? Từ khi nào mà muốn tặng quà thôi cũng trở nên khó khăn thế? "
Nàng nắm lấy tay y bẻ ngón tay ra, đem ngọc bội nhét vào " Cho ngài, ngài phải cầm, đồ vật bản công chúa đã tặng đi, sẽ không có cái đạo lý muốn thu hồi! "
Quân Diễm Cửu mắt khẽ gợn sóng, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay.
" Vậy đa tạ công chúa."
Ngày hôm sau.
Thời điểm Lục Khanh tới tửu lầu đã phát hiện giếng nước đã đầy.
Nàng dùng gáo múc một muỗng lên nếm thử, phát hiện nước giếng ngọt lành mát lạnh, thanh ngọt hơn tất cả loại nước nàng từng uống qua, nhịn không được uống thêm mấy ngụm, tức khắc cảm thấy đan điềm trào lên một trận ấm áp.
Nàng lau nước chảy xuống cằm, đoạn đưa Mặc Ly một muỗng nước.
" Ngươi nếm thử đi.
"
Mặc Ly uống xong, thần sắc hơi thay đổi.
" Cảm giác thế nào? " Lục Khanh hỏi.
" Nước nơi này, dường như có chút không bình thường, vô cùng ngọt lành.
"
Lục Khanh đối hắn không chút giấu diếm: " Đây chính là nguyên nhân ta thu mua toà tửu lầu này, nước này, chính là nước thần a.
"
Mạc Ly có chút kì quái, nhịn không được hỏi: " Công chúa làm sao biết nước trong giếng này không giống bình thường? "
Lục Khanh ngồi ở miệng giếng, nói
" Nếu như ta nói, ta đã từng chết một lần, lại lần nữa sống lại, ngươi có tin không? "
Mạc Ly nhìn thần sắc thay đổi thất thường của nàng.
Đối với công chúa, hắn luôn luôn tin tưởng cùng tín nhiệm vô điều kiện, nhưng mà giờ phút này, hắn thật sự có chút dao động.
"
Hắn chăm chú nhìn con ngươi đen nhánh của Lục Khanh, xác định nàng vẫn là nàng, là chủ tử của hắn.
" Ta tin, ngươi cũng đã phát hiện điểm bất thường." Lục Khanh tùy tiện nhặt một hòn đá lên, bóp nát.
" Ta trở về từ mười năm sau, nếu như dựa theo quỹ đạo vốn có, mười năm sau ta đã không còn, Bắc quốc cũng đã sớm diệt vong.
"
Nàng đem sự việc phát sinh ở kiếp trước giản lược nói qua
" Mười năm này, ta gả cho Cửu Cửu, chàng đối với ta rất tốt, một thân võ công cũng đều do chàng dạy.
"
Nói tới đây, đồng tử Mạc Ly chấn động.
Lục Khanh vẫn như cũ không chút để ý, chỉ là trên mặt nhiều thêm vài phần đau thương.
" Nước mất, nhà tan, ta chỉ còn hai bàn tay trắng, chàng chính là cọng rơm cứu mạng ta, lại cho ta vô số ấm áp.
Đây cũng là nguyên nhân ta lưu chàng lại Kiêu Dương Điện, bởi vì trong mắt ta, chàng chính là phu quân tương lai.
"
" Còn có, kẻ thù của chúng ta chính là Tô Diệc Thừa, còn có, người của Khương quốc.
"
" Tô Diệc Thừa so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn rất nhiều, những thứ hắn lộ ra chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm, sau lưng hắn, còn có Khương quốc đang âm thầm chống lưng.
Gian tửu lầu này, kiếp trước là ở trong tay Tô Diệc Thừa, nắm được linh tuyền, hắn cành như hổ mọc thêm cánh, thêu hoa trên gấm, vì thế nên ta nhất quyết phải cướp lấy tửu lầu này.
"
Mạc Ly lúc này như bừng tỉnh đại ngộ, hắn rũ mắt, tựa hồ hiểu thấu tất thảy.
" A Ly, ta nói tất cả cho ngươi bởi ta hi vọng, ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, ta tin lần này chúng ta có thể đánh thắng.
"
Mạc Ly một lần nữa ngẩng đầu, trong đáy mắt cất giấu ngọn lửa đang bùng cháy, tràn ngập kiên định.
" Mạng của A Ly chính là của công chúa, đông tây nam bắc, núi đao biển lửa, dù chết không từ."
Lục Khanh cong khoé môi, cười, mặt nhỏ tản ra nét dịu dàng cùng cơ trí.
" A Ly, có ngươi ở đây...!Thật tốt.
"
" Còn chuyện này, người nói cho Đốc Công đại nhân rồi sao? "
" Tạm thời chưa phải lúc.
" Lục Khanh lắc đầu.
" Giếng này ta cần dùng vào việc khác, tạm thời đừng dùng nó nấu ăn, nước này đối với thân thể có lợi, lại giúp ích cho việc tăng cường võ công, ngươi nhớ ngày nào cũng uống một chút."
" Vâng.
"
" Còn nữa, sai người mỗi ngày đem năm thùng chuyển đến Kiêu Dương Điện.
"
" Vâng.
"
Phân phó xong, Lục Khanh liền đứng dậy rời đi, ngoài sảnh, người đến ứng tuyển đầu bếp, tiểu nhị đều hừng hực khí thế.
Mấy người chụm thành một nhóm nhỏ, mấy vị thân tín đang ở đó phụ trách chọn lựa.
Nàng chỉ kịp ngó qua vài lần, liền vội vàng rời đi, tuy nhiên, trong đám người có một đôi mắt luôn dõi theo nàng.
Ra khỏi tửu lầu, Lục Khanh trực tiếp rẽ vào kỹ viện bên cạnh.
Nàng đâu có ngốc, nếu nàng vừa ra khỏi tửu lầu liền trực tiếp ngồi lên xe ngựa hồi cung, khác nào dán hết lên trán mấy chữ " Ta là công chúa " chứ.
Tuy rằng nói bị đối phương phát hiện nàng cũng không sợ, nhưng cái áo " Lục gia " này, giữ gìn cẩn thận vẫn là hơn.
Rốt cuộc, có " cái áo " này, nàng mới có thể tùy ý làm yêu nha..