Lại thêm lần này y càng chắc chắn nàng quả nhiên là " tiểu hàng giả ".
Chính là " tiểu hàng giả " này làm sao có thể trong một thời gian ngắn lừa gạt tất cả mọi người, không lộ ra chút manh mối nào?
Hơn nữa hành vi lẫn cử chỉ lại giống công chúa như đúc, việc này rốt cuộc đòi hỏi một nội tâm cường đại cỡ nào cơ chứ?
Lục Khanh mặc kệ y giờ phút này nội tâm suy nghĩ phức tạp cỡ nào, chỉ chăm chăm cúi đầu ăn cơm.
Nàng không hề kén ăn, cùng Quân Diễm Cửu giống nhau, đều thích ăn thịt, đương nhiên không cưỡng lại được một bàn đầy ắp mĩ vị toả hương ngào ngạt.
Quân Diễm Cửu bắt đầu động đũa.
Xương sườn, nước sốt chua chua ngọt ngọt, thịt lại mềm, quả thực vô cùng hợp khẩu vị.
Y ngẩng đầu, nhìn nữ hài ăn uống thoả thích trước mặt, vô cảm mở miệng.
" Công chúa, trên mặt người có hạt cơm.
"
Vị cô nương đang nhấm nhấm nuốt nuốt y hệt hamster tức khắc ngây người.
Y duỗi tay qua, làm bộ làm tịch trên má nàng nhéo nhéo.
Da nàng quả thực mềm mại, xúc cảm chân thật, không hề giống dịch dung thành.
Quân Diễm Cửu có chút giật mình.
Chẳng lẽ, nàng và công chúa vốn dĩ đã có tướng mạo giống nhau?
Lục Khanh vẫn vô tư như cũ, cho rằng y thật sự giúp nàng nhặt cơm trên mặt, liền ngọt ngào cười rộ lên.
Nội tâm Quân Diễm Cửu không khỏi hoảng hốt.
Nụ cười của nàng như có loại ma lực thần kì, nàng vừa cười, tất thảy suy nghĩ trong đầu y đều tan biến.
Y thực sự không thích loại cảm giác này, cảm giác như tâm y giống như bị một bàn tay nhỏ bắt được.
Cảm giác này trước đây y chưa từng trải qua.
Y vừa suy nghĩ được một lúc, nữ hài nhỏ nhắn trước mắt liền dùng tốc độ nhanh như sóc quét sạch hết ba bát cơm cùng nửa quả dưa hấu, dùng khăn lau lau miệng hỏi Quân Diễm Cửu
" Ngài ăn no chưa? "
Quân Diễm Cửu nguyên lai chỉ kịp ăn chút đồ cùng một miếng dưa hấu trong đĩa, khuôn mặt không cảm xúc " Ăn no rồi.
"
" Ăn no rồi thì nên đi làm việc thôi! "
Nói xong liền kéo tay áo Quân Diễm Cửu đi dạo phố.
Quân Diễm Cửu đi phía sau nàng, quan sát nàng vô tình lướt qua hết mấy cửa hàng son phấn, trang sức cùng y phục.
Cuối cùng lại đi vào một cửa hàng bán hạt giống.
Quân Diễm Cửu???
Lục Khanh thân thiện cùng lão bản trò chuyện qua lại, y lui ra ngoài, yên lặng nhìn thoáng qua biển hiệu, xác nhận chính mình không nhìn lầm.
Nàng mua nào là bao lớn bao nhỏ, mua xong liền đem hết mấy túi hạt nặng trĩu cùng bao phân bón đẩy hết vào trong tay y.
Quân Diễm Cửu lần này đến mặt đều tái mét.
Từ chỗ phân bón toả ra một mùi khó nói hết, hoà trộn cùng hương liệu trên người, một thân cẩm y tơ lụa liền bị mùi hương này vây khốn.
Công chúa đi dạo phố chẳng những không đem theo nha hoàn mà còn coi y như chân sai vặt?
Nàng đây là đang hố y sao?
" Cửu Cửu, ngày mai chúng ta phải xuất phát rồi, ngài có đồ gì cần mua không, chúng ta cùng đi xem nha? "
Lục Khanh cười hì hì hỏi.
Quân Diễm Cửu đang ôm một đống hạt giống nặng trĩu đáp: " Công chúa đây là muốn đem hạt giống này rải đến biên quan sao? "
Lục Khanh cười: " Đương nhiên không phải, đây đều là hạt giống ta muốn trồng, đầu tiên cho mấy nha hoàn gieo trước, phỏng chừng khi ta trở lại chúng đã nảy mầm rồi.
"
Quân Diễm Cửu giật giật khoé môi, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi
" Công chúa, trồng trọt? "
Nữ nhân này là chê người khác không phát hiện ra nàng là giả mạo sao?
Nhưng Lục Khanh lại bày ra vẻ mặt hiển nhiên: " Đúng a.
"
Quân Diễm Cửu ước bản thân chưa nói gì cả.
Y cũng không biết nói như thế nào?
Ngày hôm sau.
Một đoàn người từ hướng Kiêu Dương Điện xuất phát.
Lục Khanh mặc bộ y phục nam nàu xanh ngọc, ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường, tư chất thiên tư, phe phẩy quạt giấy.
Vì để che giấu thân phận công chúa, đoàn người này nhân lúc mặt trời còn chưa tỏ, len lén ra khỏi cửa cung.
Đừng coi xe ngựa này tuy nó trông hết sức bình thường, kỳ thực bên trong lại thập phần thoải mái xa hoa, mâm trái cây cùng đá ướp lạnh đều đầy đủ cả.
Mười mấy người tháp tùng này nhìn qua đều chẳng có gì đặc biệt, nhưng kì thực đều là cao thủ Kiêu Dương Điện.
Bên cạnh Lục Khanh là Quân Diễm Cửu một thân tử y diễm sắc.
Y hơi nghiêng mặt, liếc nàng một cái.
Vốn tưởng rằng hôm nay dậy sớm như vâyh, nữ hài này nhất định sẽ ở trên xe ngựa thiếp đi, ai ngờ nàng nương theo ánh sáng yếu ớt buổi sớm, tay cầm một quyển sách, say sưa nghiên cứu.
" Công chúa là đang làm gì? " Y tò mò hỏi.
" Xem bản đồ a.
"
" Xem bản đồ? "
" Đúng vậy.
" Lục Khanh cười: " Hiểu kĩ được bản đồ liền có thể biến mình thành bản đồ sống, đối với địa thế hiểm yếu cũng có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nắm rõ địa thế mới có thể bố trí tốt chiến lược, một khi làm được điều này, chiến thắng hiển nhiên là trong tầm tay."
Quân Diễm Cửu đối với nàng lại không thêm một tầng hiểu biết.
Nàng thật sự nghiêm túc?
Lần này đi biên ải không phải để du ngoạn giải sầu mà là thật sự đi bình loạn?
" Công chúa, người chắc chắn đối đầu với Khương quốc? "
Lục Khanh không buồn nhấc mắt: " Bây giờ để mà nói thì vẫn còn quá sớm, bất quá ta sẽ không đánh mà không nắm chắc phần thắng.
"
Bên ngoài mặt trời cũng dần tỏ, Lục Khanh cầm lấy ly trà hoa lài trên bàn nhấp ngụm, cánh tay trắng nõn tùy ý gác trên bàn.
Quân Diễm Cửu dừng mắt ở tay nàng, bỗng phát hiện, tuy rằng nàng thân đeo kiếm nhưng trên tay lại không hề có vết chai do luyện kiếm.
Trái lại, công chúa cầm nghệ tinh thông, cho nên ngón tay có một tầng chai thật dày do luyện đàn lưu lại.
Càng nhìn ánh mắt y càng sâu.
Chẳng lẽ, nữ hài trước mắt này không phải hàng giả, mà chính là công chúa thật sự?
Muốn biết nàng có thật hay không kì thật vô cùng đơn giản, Lục Khanh công chúa chân chính tài mạo song tuyệt, cầm kỹ cao siêu không mấy người có thể sánh bằng.
Nghĩ đến đây, Quân Diễm Cửu mở miệng: " Ta trước đây ở trong một quyển sách cổ từng nhìn thấy mấy dòng này, âm luật có thể ảnh hưởng đến cảm xúc con người, thậm chí làm cho người ta mê tâm loạn trí, tuy công chúa không biết võ công, nhưng bàn về cầm nghệ chẳng mấy ai qua nổi công chúa, người có thể hay không? Dùng tiếng đàn hàng địch.
"
Lục Khanh đang nghiên cứu bản đồ trong tay, ánh mắt sáng lên như suy tư gì.
" Ngài nói có lý, đây biết không chừng là một biện pháp hay.
"
" Bản công chúa từng nghe nói, Đông Doanh quốc bên kia có một loại cầm phổ có thể mê hoặc tâm trí, dẫn người tẩu hoả nhập ma, chỉ là...!Đông Doanh quốc cầm phổ, làm sao lấy được đây? "
" Này thực ra rất đơn giản, nếu công chúa muốn thử, nô tài liền sai người đi tìm, đến lúc đó dù có khó khaen thế nào cũng nhất định đưa đến trước mặt người.
"
" Cũng tốt.
" Lục Khanh cảm thấy đây là một biện pháp rất hay, chi bằng cứ thử xem sao.
Quân Diễm Cửu cẩn thận quan sát thần sắc nàng, phát hiện nhắc đến đánh đàn, nàng không có nửa điểm chột dạ cùng hoảng loạn.
" Chỉ là, ta quả thực đã một thời gian dài không đụng đến, khó trách có điểm ngượng tay.
"
Quả nhiên như thế.
Rốt cuộc cầm kỹ của công chúa không người nào đạt được, không đàn được, nàng muốn dung một câu " ngượng tay " phủi nó đi?
Chỉ là không đoán được, Lục Khanh liền đi ra ngoài nói với Nga nhi đi theo một câu
" Nga nhi, ngươi đi lấy đàn tới đây.
"
Nga nhi thực mau liền trong đồ đạc của công chúa tìm được một cây đàn cổ, chính cây đàn ngày thường nàng hay dùng.
Quân Diễm Cửu nằm mơ cũng không ngờ được nàng cư nhiên mang theo đàn, hơn nữa nói đàn liền có thể đàn.
Thực ra Lục Khanh vẫn là vô cùng yêu thích đàn, kiếp trước chính cây đàn này ở trong chiến trận đánh rơi, bây giờ, chỉ cần đem mười ngón tay đặt lên dây đàn, nàng liền có thể cảm nhận một loại thân quen đến tânj xương tủy.
Nàng hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay kích động lướt trên huyền cầm, âm thanh róc rách như suối đem nàng chìm đắm trong mộng cảnh.
Quân Diễm Cửu chấn kinh.
Tiếng đàn này, thủ pháp này, đều thập phần hoàn mỹ.
Cầm kỹ này, đoán không chừng còn ở trên công chúa một bậc!?.