Đây mới chính là nguyên nhân nàng đồng ý.
Ngày hôm sau Lục Khanh vui vẻ đi trước.
Suối nước nóng ở một sơn trang cách hoàng cung mười dặm, mà trong đó có đến chín mươi chín suối nước nóng to nhỏ, trên núi dành cho nữ khách, đi dần xuống chân núi là nơi dành cho nam khách, dọc sườn núi có đâỳ đủ tửu lầu, trà quán cùng trại nuôi ngựa, rất nhiều quý tộc quan lại một năm bốn mùa đều sẽ tới đây du ngoạn.
Việc này hoàn toàn giống trong ký ức, Quả Nhạc bao toàn bộ khu nữ khách, để tránh hiềm nghi, ngoại trừ nàng nàng ta còn mời những tiểu thư thế gia khác.
Chỉ là kiếp trước Quả Nhạc lợi dụng tính ưa sạch sẽ của nàng nên không cùng căc tiểu thư khác ngâm mình chung mà chỉ có nàng cùng Quả Nhạc ngâm riêng một hồ ở nơi cao nhất, cách xa mọi người, cũng vừa hay tạo cơ hội tốt cho bọn chúng ra tay.
Lần này Lục Khanh không giống kiếp trước, đi ngâm mình cùng các tiểu thư khác.
Quả Nhạc quả nhiên ngoài ý muốn, nhỏ giọng nói: " Khanh Khanh, phía dưới nước bẩn, không bằng chúng ta lên trên kia đi.
"
Lục Khanh cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười: " Không cần, tỷ cảm thấy nơi này khá tốt.
"
Tuy rằng ngâm chung nhưng các tiểu thư vương tôn quý tộc đó cũng không có lá gan cùng nàng ngâm mình mà ở bồn bên cạnh tụm năm tụm ba.
Các tiểu cô nương mỗi người một vẻ ngâm mình trong nước, khung cảnh đẹp đẽ lạ thường.
Nàng híp mắt ngâm mình trong hồ nghe thấy mấy tiếng thì thầm nho nhỏ vọng sang.
" Í, kia không phải là công chúa điện hạ sao? Nàng sao cũng tới đây? "
" Mọi người nghe nói chưa? Công chúa vốn luyến mộ Tô đại nhân, tháng trước hắn ở trước mặt nàng ngủ cùng kỹ nữ, mấy hôm trước lại bị bắt gặp ở trong điện của nàng cùng nam nhân lăn giường.
Nghe nói công chúa khóc hết ba ngày ba đêm, thật đáng thương.
"
Lục Khanh nghe được liền cong cong khoé môi.
Quả Nhạc vội vàng an ủi: " Khanh Khanh tỷ đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ chính là ghen ghét tỷ.
Trong số các nàng có không ít người yêu thầm Tô đại nhân mà không được để mắt tới.
"
Lục Khanh lười mở mắt, giọng nói biếng nhác.
" Các nàng nói đâu có sai, bản công chúa có mắt như mù, thật xui xẻo.
"
Quả Nhạc có chút xấu hổ.
Nàng không muốn nghe Lục Khanh cùng bọn họ nói xấu Thừa ca ca, nếu có thể lừa nàng lên trên kia, người ở đây quá nhiều, không dễ xuống tay.
Công chúa hôm nay không biết dây thần kinh nào bị chập rồi, lại đi ngâm mình chung với đám người kia, thật mất giá!
Quả Nhạc nhíu mày suy tư, không để ý nắm chặt bình sứ trong tay.
Lục Khanh hơi trợn mắt, dừng ở bình sứ trên tay nàng ta " Muội cầm cái gì trong tay thế? "
Quả Nhạc cười: " Đay là tinh dầu thư giãn, ngâm mình xong lại xoa thêm ít tinh dầu da sẽ càng đẹp.
Lục Khanh thần sắc vi diệu.
Nàng nhớ về kiếp trước trong tay nàng ta cũng có một cái bình như vậy, cũng là dầu thư giãn.
Trong đó quả thực chứa chất lỏng mùi hương nhàn nhạt, thoa lên trên người cũng thực thoải mái.
Kiếp trước ngay sau khi thoa tinh dầu này nàng bị mãnh hổ công kích.
" Đưa tỷ xem xem.
"
Quả Nhạc đem bình đưa cho nàng.
Lục Khanh mở nắp bình, một lần nữa ngửi thấy mùi hương này, chỉ là lần này nàng ngửi kỹ phát hiện có một mùi tanh thoang thoảng, đoán chừng mùi thơm này chủ ý che bớt mùi tanh.
Khoé môi nàng ẩn hiện ý cười " Một bình lớn nha, tỷ thử xem.
" Nói hồi nàng liền đem thứ trong bình xoa đều khắp lòng bàn tay.
Nếu là ngày thường, nàng sẽ không làm ra loại hành động thiếu giáo dưỡng này.
Bất quá hôm nay là ngoại lệ.
Quả Nhạc thần sắc căng thẳng.
Ngay lúc nàng đang suy tư, Lục Khanh ở nơi nhiều người như vậy dùng thứ này, vạn nhất hổ xuất hiện thì làm sao? Giây tiếp theo liền cảm giác mặt mình ươn ướt.
Lục Khanh đem cả lòng bàn tay chứa đầy " tinh dầu " đều bôi lên mặt Quả Nhạc.
Tiếp theo nhìn nàng cười khanh khách, vô hại phúc hậu: " Tỷ cho muội thử trước nha! "
Quả Nhạc phản ứng chậm một nhịp, phát hiện Lục Khanh vậy mà đem thứ kia bôi lên mặt mình, lập tức thét chói tai
" Aaaaaaa!!! "
Một tiếng thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh.
Lục Khanh cười tủm tỉm: " Không phải tinh dầu thư giãn sao? Bôi cho muội một chút, muội sao thế? "
Căn bản không kịp giải thích, Quả Nhạc đem cả khuôn mặt vùi vào trong nước, dùng sức chà sát, lớp hoá trang tỉ mỉ đều bị nàng ta lau sạch.
Thấy vậy Lục Khanh sắc mặt lạnh băng, đứng dậy rời khỏi hồ.
Đùa gì vậy, kiếp trước nàng bất quá chỉ chạm qua một ít đã bị hổ tấn công điên cuồng, thứ đồ này chảy ra ao chẳng phải nguy hiểm như nhau sao?
Quả Nhạc cũng ý thức được điểm này, lau xong một lúc liền đứng dậy chuẩn bị đổi chỗ ngâm mình.
Nước có thể ngăn cách khí vị, nàng thầm nghĩ nếu thứ kia tới, chỉ cần lặn xuống dưới nước là có thể thoát được một kiếp.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nghe tiếng hổ gầm.
Lục Khanh nghĩ thầm, tốt lắm, tới cũng thật nhanh.
Phía bên kia ngọn núi này là rừng rậm, bất quá thời điểm có người mãnh thú sẽ không xuống núi.
Mãnh thú xuống núi, hơn nữa còn tập kích con người chỉ có một tình huống.
Đó chính là có ai đó đã xâm phạm chúng nó.
Tiếng hổ gầm gừ ngày càng gần, các cô nương cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
" AAAAAAAA Hổ...!có hổ! "
Một thân ảnh vàng đen thoắt ẩn hiên như làn gió giữa núi rừng.
Xung quanh truyền đến tiếng thét thất thanh, tiểu thư thế gia từ trong ao lật đật bò lên, chạy trốn khắp nơi.
Con hổ một đường lao đến chỗ người nào đó.
Quả Nhạc.
Quả Nhạc đứng giữa hồ đồng tử co rút, nàng ta muốn chạy nhưng chân lại không nghe sai bảo, hai chân đơ như khúc gỗ không ngừng run rẩy.
Lục Khanh phát hiện hóa ra là một con hổ cái.
Nàng bình tĩnh tháo bao tay xuống.
GÀOOO
Chỉ nghe một tiếng gầm dài phẫn nộ.
Hổ cái hướng Quả Nhạc đánh tới, một đôi lại một đôi móng vuốt nện trên mặt Quả Nhạc, nàng ta ngất lịm.
Trên gò má trắng nõn của nàng ta tức khắc in hằn ba vết móng ghê người, máu chảy lênh láng, mấy vị tiểu thư bên này lại lần nữa phát ra tiếng thét chói tai.
Lúc này một tiếng gầm lớn nữa lại vang lên.
Vậy mà đến tận hai con hổ!!
Đám tiểu thư đứng đó lập tức run bần bật, Lục Khanh bước tới bên họ.
Nàng đến bảo vệ đám nữ hài đó, bọn họ đều là người vô tội, tuyệt đối không nên bị liên lụy.
Mà lúc này bên trong hồ.
Quả Nhạc dù gì cũng học võ từ nhỏ, không lâu sau cũng dần tỉnh lại.
Linh hoạt tránh đòn tấn công thứ hai sau đó xoay người bò lên miệng hồ.
Lúc này vừa vặn con hổ thứ hai xông tới.
" Người đâu, mau mau cứu mạng, cứu mạng! ".