: Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Bán manh: làm nũng
Dù sao thì không cho Quân Diễm Cửu dọn về Kiêu Dương Điện, nàng cũng không thèm về nữa.
Nàng vẫn nhớ rõ ngày hôm đó phụ hoàng cùng Quân Diễm Cửu nói chuyện rất lâu, lúc đi ra cả hai đều lạnh mặt, cũng không thèm liếc nàng một cái.
Sau đó Quân Diễm Cửu lại bảo phụng chỉ dọn ra ngoài Kiêu Dương Điện, phá nát tâm trạng của nàng.
Tiêu Hòa Đế thở dài.
"Khanh Khanh, con trở về đi, trẫm đã sai người dọn dẹp cung điện trống bên cạnh Kiêu Dương bảo Diễm Cửu dọn tới, như vậy cũng tiện cho việc học võ của con.
"
"Thật sao?" Lục Khanh vui vẻ.
Tuy rằng không giống như ở Kiêu Dương Điện chỉ cần ngẩng đầu là gặp được nhau, nhưng thái độ phụ hoàng đã như vậy, thôi thì hai người cùng lùi một bước.
Lục Khanh nghĩ ngợi một lúc cũng quyết định trở về.
Sau khi hồi cung nàng đi thay một bộ váy hồng phấn.
Trước cửa Kiêu Dương vô cùng náo nhiệt, Tiểu Phúc Tử đang chỉ huy nhóm tiểu thái giám dọn đồ đạc.
Quân Diễm Cửu quả nhiên dọn tới trở thành hàng xóm của nàng rồi!
Căn bản Quân Diễm Cửu dọn tới Kiêu Dương ở tạm, đồ đạc cũng không nhiều, hiện tại người thật sự dọn đến bên cạnh, Lục Khanh mới chú ý tới "của cải" của hắn.
San hô đỏ cao bằng người, đồ xứ tinh xảo, vàng bạc ngọc ngà nhiều không kể xiết.
Nghe nói hắn ngoài cung còn một biệt phủ lớn, trong cung đã nhiều ngọc ngà châu báu như vậy, thật không dám nghĩ đến biệt phủ kia xa hoa đến nhường nào.
Lục Khanh đang đứng đó chiêm ngưỡng châu báu vừa hay đụng phải Quân Diễm Cửu vừa từ bên ngoài về.
"Công chúa.
"
"Cửu Cửu~"
Lục Khanh xoay người, cười ngọt ngào: "Chúc mừng, chúc mừng, ta và Cửu Cửu trở thành hàng xóm rồi!"
"Người hài lòng rồi?" Hắn nhướng mày.
"Tương đối vừa lòng.
"
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy Lục Khanh lỗ tai hắn không khống chế được liền ửng hồng.
Đây là Lục Khanh vô tình phát hiện.
"Nô tài còn có việc cần xử lý, đi trước một bước.
Bên trong còn lộn xộn không dám mời công chúa vào.
"
Nói xong liền xoay người muốn rời đi nhưng bị Lục Khanh nhanh chân chặn lại.
Quân Diễm Cửu liếc nhìn đôi giày thêu hông nhạt
"Công chúa có gì phân phó?"
Lục Khanh nhìn hắn: "Đốc công đại nhân cảm thấy mình bị ép dọn đến đây sao?"
"Công chúa dựa vào đâu nói vậy?"
"Ngài không vui.
"
"Nô tài không có.
"
"Ngài chính là không vui.
"
Lục Khanh nhìn chằm chằm, hắn lại quay mặt đi, không tiếp lời.
"Bỏ đi.
"
Lục Khanh đột nhiên mất hứng, buông chân xuống.
"Vốn dĩ là ta cưỡng ép ngài, từ đầu tới cuối vẫn là ta cưỡng ép ngài, ta có tư cách gì so đo chứ? Ta cũng không quản được hỉ nộ ái ố của ngài.
"
Quân Diễm Cửu nhìn nàng bi thương mất mát, bất đắc dĩ thở dài.
"Công chúa thích ăn gì?" hắn bỗng nhiên hỏi.
"Hả?" Lục Khanh nhất thời không hiểu nổi mạch não của hắn.
"Hôm nay nô tài dọn nhà, là việc đáng mừng, buổi tối mở tiệc, chiêu đãi công chúa, cho nên hỏi người thích ăn gì để nô tài chuẩn bị.
"
"Ta! " Ý thức được đây là bữa tối đầu tiên hắn chủ động mời, Lục Khanh trong lòng nở hoa.
Nàng mím môi, cao ngạo hất cằm: "Bản công chúa không chọn, Đốc Công đại nhân chuẩn bị đồ ngài thích là được rồi.
"
Nói xong liền chạy mất dạng.
Trở lại tẩm điện nàng lập tức mở tủ quần áo tìm kiếm.
Nàng lấy ra một bộ váy vàng nhạt ướm thử.
"Nga nhi, em nhìn xem bộ y phục này có đẹp không?"
"Đẹp lắm.
"
Lục Khanh lại lấy một bộ màu trắng gạo: "Cái này thì sao, bộ này đẹp hay bộ trước đẹp?"
Nhìn vị công chúa mong chờ háo hức mong chờ trước mặt, Nga Nhi tự hỏi người có phải uống lộn thuốc hay không?
Nga Nhi nói: " Ôi công chúa của em, người mặc cái gì cũng đẹp hết.
"
Lục Khanh bất bình: "Không được, lần đầu tiên cùng Cửu Cửu hẹn hò, ta nhất định phải đẹp nhất! Như vậy chàng mới có thể ấn tượng sâu đậm.
"
Cửu! Cửu?!!!
Nga Nhi khinh ngạc.
Có thể được công chúa nhà mình gọi tên thân mật như vậy, cả cái hoàng cung này chỉ có một người, Đốc Công đại nhân Quân Diễm Cửu.
Không thể nào, không phải đâu, lời đồn chắc chắn không phải thật đâu mà!!
Nhìn công chúa đột nhiên ngại ngùng che mặt, tâm trạng Nga Nhi lên xuống thất thường.
Cuối cùng Lục Khanh cũng chọn được một kiện váy đỏ rượu, trong trầm ổn lại lộ ra vài phần tinh nghịch.
Đến chiều nàng còn đặc biệt chuyển nước từ ngoài cung đến tắm gội.
Nước này cũng thật kỳ quái, mỗi lần công chúa dùng xong đều rực rỡ phát sáng, thơm thơm mềm mềm.
Tất bật cả chiều cuối cùng cũng đến hoàng hôn, công chúa chải tóc, cài lên chiếc trâm phượng nàng thích nhất, hoan hỉ ra cửa.
Khi nàng bước vào trong điện Quân Diễm Cửu, cả người sửng sốt.
Trong điện chật kín người, quan lớn quan nhỏ tề tựu đầy đủ, ồn ào nhốn nháo.
Buồn cười nhất là tiếng thông truyền kia "Công chúa giá đáo.
"
Cho nên bây giờ nàng tiến không được, lùi cũng không xong.
Haha, nàng cười châm chọc.
Uổng công nàng vất vả chuẩn bị, vốn tưởng hai người hẹn hò, không nghĩ tới tất cả chỉ là nàng si tâm vọng tưởng, còn hỏi đồ nàng thích ăn, nực cười!
Chung quy là trao tâm sai người.
Lục Khanh cũng không thèm quan tâm mặt mũi nữa, đưa lễ xong quay qua nói với Nga Nhi: "Nga Nhi, chúng ta đi thôi!"
Vừa xoay người đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi: "Khanh Khanh!"
Giọng nói gấp gáp làm nàng không nghe rõ, nàng vốn tưởng hắn gọi nàng là Lục Khanh.
Nàng dừng bước, mông lung quay đầu thấy một người áo tím bước nhanh tới.
Hắn đứng bên nàng, hạ giọng nói: "Nếu như nói những người này không phải ta mời đến, công chúa có tin không?"
"Cũng không liên quan đến ta.
"
"Công chúa về nghỉ ngơi trước, chờ bên này tan, nô tài! "
Còn chưa nói xong Lục Khanh đã thản nhiên cười "Được.
"
"Bất quá đừng quá muộn, ta ngủ sớm.
Nữ tử ngủ quá muộn sẽ xuất hiện nếp nhăn.
"
Nói xong nàng kéo Nga Nhi rời đi.
Nga Nhi xem đến mờ mịt không rõ.
Đây là sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Bỏ đi, tâm tình công chúa không quá xấu là được.
Lục Khanh trở lại tẩm điện ăn cơm sau đó đến thư phòng đọc sách.
Đêm dần khuya, đã qua giờ tuất, Lục Khanh ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ lại thấy Tiểu Phúc Tử lật đật chạy qua
"Công chúa, Đốc Công đại nhân uống say bảo nô tài sang đây bảo người nghỉ sớm chút.
"
"Tan rồi sao?"
"Vừa mới tan.
"
Lục Khanh đứng dậy: "Ngài ấy ở đâu, ta đi xem thử.
"
Lục Khanh đẩy cửa đi vào thư phòng hắn, ập vào mặt một mùi đàn hương thoang thoảng tao nhã.
Quân Diễm Cửu nhìn qua có chút men say còn đang mài mực, thỉnh thoảng bĩu môi, có vài phần đáng yêu.
"Quân Diễm Cửu.
" Lục Khanh bước đến.
Nàng ngẩng đầu thâý trên má hắn lộ rõ một mảng ửng hồng, trong ánh mắt cũng có vài phần ngốc manh, không còn chút gì bộ dạng lạnh lùng cao lãnh ban ngày.
Nhìn qua rất muốn bắt nạt.
.
: Ngài rốt cuộc có phải thái giám không?
"Người... Sao người lại tới đây?" Đến cả giọng nói cũng mang theo vài phần trẻ con.
Lục Khanh phát hiện bản thân tức giận không nổi nữa rồi.
"Tại sao ta lại tới? Ngài nói xem tại sao ta lại phải tới? Ta tới để xem ngài đã chết hay chưa!"
Lục Khanh tức giận nói: "Vậy mà ngài liên tục hai lần cho bản công chúa leo cây, có phải Đốc Công đại nhân đây thấy thế giới này không còn tươi đẹp nữa, muốn bản công chúa một đao tiễn ngài xuống hoàng tuyền hay không?"
"Không... Không có." Hắn lẩm bẩm, cầm tay nàng dắt đi "Nàng tới đây."
Hắn đưa nàng tới hậu viện, trong viện có một gốc quế hoa, bên cạnh đặt một bàn gỗ nhỏ bên trên còn dập dìu ánh nến, hoa quả, trà bánh bày biện đủ cả, có thể thấy người nào đó rất dụng tâm bày trí.
"Nàng ngồi đi." Hắn ngồi xuống bên cạnh sau đó thuận thế bế Quân Bảo đang nằm ăn cỏ bên cạnh lên.
Lục Khanh sợ ngây người.
Quân Diễm Cửu uống say hệt như đứa trẻ lên sáu vậy!
"Ngài vì ta mà chuẩn bị sao?"
Quân Diễm Cửu ngốc manh gật đầu thật mạnh.
Lục Khanh cuối cùng cũng hiểu rõ. Nếu đã chuẩn bị kỳ công như vậy mà không mời nàng tới, nhiều khả năng là sợ nàng thấy được dáng vẻ say rượu lúc này.
Nhưng hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính tới nàng sẽ xông thẳng tới.
Cổ nhân có câu người say hay nói thật lòng, Lục Khanh mơ hồ cảm thấy lần này mình bắt được cơ hội hiếm có.
"Quân Diễm Cửu." Lục Khanh mở miệng.
"Bắt ngài dọn đến bên cạnh Kiêu Dương Điện, ngài giận rồi sao?"
Quân Diễm Cửu lắc đầu: "Không tức giận."
"Vậy ngài có vui không?"
Quân Diễm Cửu không trả lời.
Lục Khanh đáy mắt đượm buồn.
Lúc sau người đối diện dường như mới phản ứng lại, ngẩng đầu cười ngây ngốc "Vui lắm."
Lục Khanh cảm thấy hắn uống say đến choáng váng rồi bèn vươn tay quơ quơ trước mặt "Ngài nhìn kỹ xem ta là ai?"
Quân Diễm Cửu ánh mắt mê ly nhìn nàng, giọng nói từ tính dễ nghe "Công chúa nha."
Nghe hắn nói ra hai chữ này, Lục Khanh thở phào một hơi.
"Vậy ngài thích ta không?"
"Ta..." Quân Diễm Cửu thẹn thùng cúi gằm mặt, sau một lúc suy nghĩ liền vén váy nàng lên, diễn lại một màn kiểm tra nốt ruồi son trước kia.
" Công chúa... eo... mềm lắm."
Lục Khanh mở to hai mắt.
Đây là đáp án kiểu gì thế? Tên thái giám chết bầm này vậy mà lại là eo khống?
Nàng lại hỏi tiếp.
"Vậy Quân Diễm Cửu, ngài rốt cuộc có phải thái giám không?"
Vừa dứt lời hắn đột nhiên bắt được tay nàng.
"Người..." Hắn bình tĩnh nhìn nàng. "Người đoán đi."
Trong ánh mắt khϊếp sợ của nàng, hắn nắm tay nàng chầm rãi đi xuống.
Lục Khanh mở to hai mắt, theo bản năng rụt tay về, trong lòng hỗn loạn đến mức không dám thở mạnh.
"Ngài!"
Trái tim nhỏ của nàng đập loạn.
Nhưng mà ngay thời điểm tay nàng sắp phải thứ kia, hắn đột nhiên "cộc" một tiếng, úp mặt vào bàn, ngủ rồi.
Lục Khanh nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chuyện gì vậy? Không phải mượn men say giở trò lưu manh đấy chứ?
Nếu quả thật như vậy thì cũng quá xấu xa rồi!
Lục Khanh rút tay ra, đứng dậy, vẫy tay, Tiểu Phúc tử xa xa lật đật chạy tới.
"Đỡ gia của các ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, công chúa."
Tiểu Phúc tử đỡ Quân Diễm Cửu về phòng, Lục Khanh cũng đứng dậy về Kiêu Dương Điện.
Nàng về phòng rót một tách trà, cũng chưa vội ngủ ngay. Một đạo hắc ảnh loé lên, Mạc Ly xuất hiện.
Lục Khanh mân mê chén tử sa: "Đám người ám sát ta ở sơn trang, xác định là Khương Thù làm?"
Mạc Ly nơi: "Chết vô đối chứng, thuộc hạ chỉ có thể xác định là người Khương quốc, không dám khẳng định do Khương Thù phái đến."
Lục Khanh cười lạnh: "Trừ hắn ra còn có thể là ai chứ?"
"Còn có Khương hoàng."
"Có lý, đến bây giờ ông ta hẳn đã biết người bắt sống thái tử ngày đó chính là bản công chúa."
"Khương quốc bên kia có động tĩnh gì không?" Lục Khanh suy tư.
Mạc Ly nói: "Khương quốc gần đây lan truyền một tin đồn."
"Tin gì?"
"Đệ nhất thái tử Khương quốc vẫn chưa chết."
Lục Khanh nghi hoặc "Đệ nhất thái tử?"