Y ngồi xuống cạnh giường, cầm lên mắt cá nhân như ngọc.
Làn da nàng trắng nõn trơn mịn, xúc cảm mềm mại, cẳng chân bắp chân cân xứng, tinh tế thon dài.
Lòng bàn tay y nóng rực, lực đạo vừa phải, mang theo nội lực tiến vào kinh mạch huyệt vị, giảm bớt đau đớn trên người nàng.
Lục Khanh ở dưới đèn ngắm nhìn gương mặt tuấn mĩ, chăm chú, nỗ lực nhẫn lại xúc động muốn nhào lên ôm hôn y, nhẹ nhàng mở miệng.
" Ngày mai, ngài nhớ sai người dựa theo khế ước, đi xưởng đóng tàu của Tô Diệc Thừa một chuyến.
"
" Ngày mai? "
Lục Khanh khẽ nhếch môi: " Tất nhiên là càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng nha.
"
Quân Diễm Cửu nhịn không được nói:" Dùng chính thuyền của hắn đoạt tài nguyên của hắn, công chúa cũng thật ác."
Lục Khanh cười nhạo một tiếng: " Chẳng lẽ ngài muốn nhân từ nương tay với hắn sao."
Quân Diễm Cửu ánh mắt khẽ động, cười cười không tỏ ý kiến.
Rộng lượng nương tay? Trong từ điển của Quân Diễm Cửu y không có từ này.
"Công chúa cho rằng hắn sẽ làm theo khế ước sao? "
Lục Khanh lười biếng nói: " Hắn cho thì cho, không muốn cho, cũng phải cho.
ngài nghĩ bản công ta có việc gì là an bài không thành? "
Dù nàng đang nhắn mắt dựa nghiêng trên giường nhưng khí thế lại mạnh mẽ kinh người.
Quân Diễm Cửu hơi dừng tay.
Giây lát, y thử nói:" Tuy không biết Tô đại nhân cùng công chúa có thâm cừu đại hận gì, nhưng công chúa không nhất thiết phải tận lực đối phó hắn, nô tài biết một tổ chức sát thủ."
" Không.
" Lục Khanh cắt ngang lời y, không buồn nâng mí mắt " Dao cùn, từ từ giết mới đau."
Giết Tô Diệc Thừa quá dễ dàng với nàng, nhưng nếu Tô Diệc Thừa bị ám sát mà bỏ mạng, Khương quốc chắc chắn sẽ phái người tới thay thế vị trí của hắn.
So với việc nhiều thêm một kẻ địch trong tối, chi bằng giữ lại tên phế vật kia.
Nàng không tiếp tục giải thích cho Quân Diễm Cửu, dần dần nảy lên một trận buồn ngủ.
Quân Diễm Cửu thần sắc có chút phức
tạp, nhìn Lục Khanh bằng ánh mắt thâm thúy.
Tiếp tục xoa nhẹ một lúc, y hỏi " Công chúa cảm thấy tốt lên chút nào không? "
Thế nhưng không có ai trả lời.
" Công chúa, công chúa.
" Y gọi nhẹ hai tiếng, phát hiện nàng đã ngủ từ lâu.
Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, ánh nến hắt lên ngũ quan tinh xảo như phủ thêm một tầng mem gốm, hàng mi dài cong vút rủ xuống, y hệt một búp bê sứ.
Y kéo chăn cho nàng, vừa định rời đi, bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại.
" Cửu Cửu đừng đi, đừng rời khỏi ta.
"
Nàng tựa hồ nức nở, ngũ quan nhíu chặt " Ta sẽ ngoan mà, ngài phải khoẻ lại, đừng rời bỏ ta, đừng bỏ ta đi mà.
"
Tay áo bị nàng túm chặt, Quân Diễm Cửu kéo thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống bên giường, một tay đặt lên bàn, chống trán.
Sáng sớm hôm sau.
Một tia nắng sớm chiếu xuống mi mắt làm nàng tỉnh dậy, lại thấy trong tay một đoạn áo tím.
Nàng chớp mắt, nhìn Quân Diễm Cửu.
Y vậy mà vẫn ở đó, dùng tay chống trán ngủ.
" Cửu Cửu.
" Nàng gọi một tiếng, trong giọng có chút khàn.
Nàng có chút áy náy, liền bắt lấy tay hắn, làm hại y phải ngồi cạnh giường nàng cả đêm.
Quân Diễm Cửu ngủ không sâu, nghe động tĩnh liền tỉnh lại.
" Công chúa."
Lục Khanh lập tức ngồi dậy, phát hiện mảng áo choàng kia đã bị nàng túm đến nhăn nhúm, trên mặt vải tơ tằm, hiện lên vô cùng rõ ràng.
" Ngài..." Nàng mở miệng " Ngài tối qua sao không đánh thức ta."
Quân Diễm Cửu cười cười: " Nô tài sao dám? "
" Ở trước mặt ta, không cho phép ngài tự xưng nô tài."
Quân Diễm Cửu lại không tùy tiện: " Đây là quy củ trong cung, không thể làm trái, quân là quân, thần là thần, không thể vượt quá giới hạn."
Lục Khanh rũ mắt không nói.
Quân Diễm Cửu lại nhẹ nhàng hỏi một câu: " Đêm qua, dường như công chúa gặp phải ác mộng? "
Ánh mắt Lục Khanh trở nên phức tạp.
Có lẽ là hôm qua có hơi thở của y bên cạnh, nàng nhớ tới kiếp trước cùng y, nhớ tới khoảnh khắc y trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay nàng.
Cảm giác đau tới tê tâm liệt phế,chấp niệm điên cuồng trong hồi ức đã khắc sâu vào trong xương cốt, một thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đến tận khi nhìn thấy hình dáng ấy, nàng mới cảm thấy bản thân thật sự sống lại.
" Quân Diễm Cửu, ta ôm ngài một cái, được không? "
Y nhìn nàng, thần sắc phức tạp.
Trong đôi mắt đen nhánh kia, khắc sâu một nỗi bi thương y không thể hiểu được.
Y đứng trước mặt nàng, hàng mi dài run rẩy.
Lục Khanh nhào tới, ôm thật chặt.
Được ôm y vào lòng, nàng dần an tĩnh trở lại.
Chỉ trong giây lát, y đẩy nhẹ nàng ra, sửa lại y phục: " Công chúa, nô tài muốn đi hầu hạ hoàng thượng thượng triều."
Sau khi hạ triều, Quân Diễm Cửu liền sai người đi xưởng đóng tàu.
Xưởng đóng tàu của y cũng không phải tự mình kinh doanh, bên ngoài có chưởng quầy, xưởng này cũng là do ông một tay sắp xếp, cho nên Tô Diệc Thừa cũng không biết chủ nhân chân chính của xưởng này là y.
Xưởng đóng tàu của Tô Diệc Thừa, hạ nhân phía dưới không biết đến chuyện khế ước, đành phải bẩm báo Tô Diệc Thừa.
Tô Diệc Thừa ngàn vạn không nghĩ tới khế ước là thật, hối hả đến xưởng tàu, mới biết chuyện công chúa ở chỗ hắn một lúc thuê hẳn sáu thuyền, hơn nữa đều là thuyền tốt??
Nếu không tuân thủ khế ước, đền bù vi phạm lại gấp mười lần vạn kim!!
Tô Diệc Thừa nhìn nội dung khế ước, hoả khí từ từ bốc lên.
Cho nên, ngày hôm qua công chúa thật sự là tới cùng hắn kí hợp đồng?
Công chúa hố hắn?
Mang theo nghi ngờ, hắn vội vã tiến cung.
" Công chúa, Tô đại nhân cầu kiến." Rất nhanh liền có cung nhân bẩm báo.
Lục Khanh tỉ mỉ trang điểm, vẽ nốt nét bút cuối đuôi mắt, nhìn trong gương quả là một nữ tử thanh thuần vô tội, hài lòng đặt bút xuống.
Thêm bộ xiêm y hồng phấn, thoạt nhìn quả là một dáng người mỏng manh yếu đuối lung lay trước gió.
"Tô đại nhân."
Nàng ngáp một cái: " Mới sáng sớm Tô đại nhân đây đã tìm bản công chúa là có chuyện gì sao? "
Tô Diệc Thừa nhìn thẳng vào nàng, lại thấy ánh mắt ngây thơ vô tội, trong lòng có chút do dự.
" Công chúa, hôm qua cùng thần kí kết một bản khế ước.
" Hắn do dự mở miệng.
Lục Khanh nói: " Đúng vậy, có chuyện gì sao? "
Tô Diệc Thừa nói: " Hôm qua vi thần nhất thời lơ là, không chú ý nội dung hiệp ước, lại sắp thuê đi hơn nửa số thuyền của vi thần.
Có thể nào, làm người kia giảm đi một chút? "
Lục Khanh mặt đầy kinh ngạc.
" Hôm qua Tô đại nhân chẳng phải đã xem kĩ khế ước rồi sao? Chính vì bản công chúa không hiểu rõ mấy thứ khuôn sáo này lắm, còn đặc biệt nhắc nhở đại nhân xem xét cẩn thận, tránh cho ngươi chịu thiệt.
"
Tô Diệc Thừa có chút xấu hổ.
Nói qua là nói qua, nhưng ai có thể nghĩ tới nàng thật sự tới kí hợp đồng? Chẳng phải đến lăn giường cùng hắn sao!
Hắn căng da đầu, một lúc lâu sau mới thốt ra câu: " Mạo muội hỏi.
Là người phương nào lại có thể làm cho công chúa cống hiến sức lực giúp đỡ? "
Lục Khanh tự nhiên nói: " Ngày hôm trước, một vị bằng hữu đến tìm bản công chúa, tặng cho bản công chúa một cây trâm, nói muốn cùng Tô đại nhân bàn chuyện buôn bán, nhưng lại không có dịp gặp Tô đại nhân, bèn nghĩ tới bản công chúa.Ta suy nghĩ một lúc, này cũng là chuyện gấp, liền đáp ứng thử đi hỏi đại nhân xem sao."
Sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ: " Ai nha, có phải bản công chúa lại gây phiền phức, khiến Tô đại nhân khó xử? "
Tô Diệc Thừa chưa kịp mở lời, Lục Khanh lại tiếp " Đều do ta nhận cây trâm này, bây giờ ta lập tức đem trả, cùng hắn thương lượng, hoặc là, Tô đại nhân có bao nhiêu tổn thất, bản công chúa bồi thường cho ngài."
Tô Diệc Thừa đương nhiên sẽ không để Lục Khanh đi nói chuyện, cangf khoong thể để nàng bồi thường, vội vàng nói " Không cần, đều tại hạ quan không nhìn rõ ràng khế ước.
"
Hắn kiềm chế đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc, nói " Bất quá chỉ là mấy con thuyền hàng mà thôi, nếu là bằng hữu của công chúa, hạ quan cũng coi như là cùng hắn kết giao.
"
Lục Khanh lập tức cười đến rạng rỡ " Tô đại nhân cũng thật có khí phách.
"
Tô Diệc Thừa chỉ cảm thấy như người câm ăn tâm sen, khổ không nói lên lời, chỉ có thể cười cười xin lui.
Lục Khanh cong cong khoé môi, nhìn bóng hắn rời đi, cảm thấy thật mỹ mãn, dùng âm lượng hắn không nghe thấy thốt ra hai chữ " ngu xuẩn ".
Cuối cùng, người phụ trách của Quân Diễm Cửu bên này lấy được thuyền, liền lập tức bẩm báo lại.
Quân Diễm Cửu nhận được tin tức, lập tức đi tìm Lục Khanh.
" Thuyền đã được giao."
"Chúc mừng, chúc mừng nha, nhân lúc năng lực của Tô Diệc Thừa suy yếu, nắm thật chắc cơ hội này."
Lục Khanh cười hì hì.
Dưới ánh mặt trời, nàng bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại, đôi mắt lấp lánh, còn lộ ra một bên răng nanh nhỏ, kéo đến tận má lúm đồng tiền cũng vô cùng đáng yêu.
Quân Diễm Cửu không khỏi bị khung cảnh này làm kinh diễm, hoảng hốt thoáng chốc.
Giây lát sau, y nói: " Bây giờ, công chúa có thể nói cho ta biết, công chúa làm sao biết xưởng đóng tàu kia là sản nghiệp của ta đi? "
Lục Khanh đắc ý: " Ta chính là công chúa a, bản công chúa muốn biết chuyện gì, chẳng phải duỗi tay một phát là biết sao."
Quân Diễm Cửu nhìn nàng, đáy mắt lại sâu thêm một tầng.
" Cho nên, công chúa đang âm thầm điều tra nô tài? "
Lục Khanh cười trong bụng, nàng còn cần phải tra sao? "
" Bản công chúa muốn tra, còn cần phải lén lút sao? " Lục Khanh nhìn y, cong môi, một thân khí chất công chúa.
Kiếp trước cùng y thành thân mười năm, của y đều là của nàng, y đã sớm đem tráp gỗ tử đàn cho nàng xem qua, toàn bộ khế ước nhà đất cùng sản nghiệp đều nói với nàng.
Cái tráp kia, sau này luôn ở chỗ của nàng, đồ vật bên trong, những lúc cần y mới đến chỗ nàng lấy.
Quân Diễm Cửu hơi sửng sốt " Công chúa đã tra được gì sao?"
Lục Khanh cười tùy tiện mà ưu nhã: " Tra được Cửu Cửu gia tài bạc triệu, sản nghiệp không đếm xuể.
chỉ tiếc..."
" Chỉ tiếc cái gì? "
" Chỉ tiếc là thiếu một nữ chủ nhân."
( Bất ngờ chưa, anh nhà vẫn còn non và xanh lắm (^ ^)).