Trước khi lễ cưới bắt đầu, Hạ Vong Cơ ngửa mặt nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nhẹ nhàng cầu nguyện: "Tư Không Đồ, nhớ phải sinh ra, đầu thai ở một gia đình mà anh ao ước, sống hạnh phúc cả quãng đời, cả kiếp người, và những kiếp nhân sau này nữa."
Khi Hạ Vong Cơ mặc một bộ lễ phục trắng bước vào lễ đường, Hạ Ninh Thần cấm lấy cánh tay mảnh khảnh sóng bước cùng cô, bước đến trước mặt Kim Taehyung, nhẹ nhàng đặt vào trong bàn tay của anh.
Hạ Vong Cơ vuốt đầu vô, ánh mắt thập phần cưng chiều, nói: "Hạ Vong Cơ, anh hai chúc cho em mạnh mẽ hơn người, không sợ sự cô đơn, sống một cách kiêu hãnh, vĩnh viễn không tổn thương.
Mong em tương lai tiền đồ như gấm, mong em dù sau này cưỡi sóng đạp gió, bụi cát lạc định, vẫn như cũ sống cuộc sống thanh xuân."
Xong đó lùi ra sau, cầm lấy tay của hai người: "Kim Taehyung là một "ngọn núi" đáng tin cậy,một "cây cao" để tựa vào, là người em đáng để cùng yêu xuân tới hoa nở, hạ vào mát mẻ, thu sang leo núi, đông đến dọn tuyết, chúc hai đứa hạnh phúc, một đời một kiếp viên mãn."
Hạ Ninh Thần chúc xong thì quay lưng xuống hàng ghế ngồi, nhìn cặp đôi trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Nhìn họ, có thể thấy đó mới chính là tình yêu chân chính nhất, thuần khiết nhất của con người.
Trao nhẫn xong, nhìn cặp nhẫn lấp lánh trên ngón tay của cả hai, Hạ Vong Cơ mỉm cười tinh nghịch: "Anh, không trốn được nữa rồi."
Kim Taehyung cũng cười cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cuối cùng cũng cưới được vợ vào nhà.
Anh đột nhiên cúi sát người, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hôn xuống.
Hơi thở của anh rất nhẹ, dường như phác họa một vòng trên vành môi cô.
Hô hấp của Hạ Vong Cơ càng lúc càng bất ổn, hai chân mềm nhũn.
Lúc gần như sắp té ngã.
Nụ hôn này chất chứa sự độc chiếm mãnh liệt.
Trong đầu Hạ Vong Cơ hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô hoàn toàn không biết kết thúc từ khi nào, hai tay bám vào cánh tay anh thở hổn hển.
(Chi tiết tham khảo, ai đâu thử mà biết viết)
Hạ Vong Cơ khoác tay Kim Taehyung đi từng bàn tiệc, cả hai tươi rói chào hỏi.
Đến tận khi Kim Taehyung uống đến chân này đá chân kia, mới được thả cho trở về phòng, cục diện còn lại...!rơi trên đầu Hạ Ninh Thần.
Hạ Ninh Thần tỏ vẻ đỡ trán bất lực.
Khinh Dạ cười cười cười, khoác vai Tư Không Đồ: "Người anh em, tôi giúp cậu đỡ đòn một nửa, hửm, thấy thế nào."
Hạ Ninh Thần liếc xéo Khinh Dạ hừ một tiếng mặc xác tên say xỉn này.
Khinh Dạ xách theo ly rượu chạy theo, mỉm cười oán trách: "Này, chủ nhân của tôi bỏ tôi rồi, cậu phải uống cùng tôi chứ, tôi đang buồn lắm đấy."
...
Hạ Vong Cơ bất lực đỡ con ma men lên giường, gỡ giày, tất, rồi nhẹ nhàng lên đến tây trang.
Mướt mát hết cả mồ hôi thì nghe được giọng nói phả bên tai, trầm ổn, lại thoang thoảng mùi rượu, hấp dẫn đến trí mạng: "Sao không cởi tiếp, hửm?"
Hạ Vong Cơ né tránh lùi ra sau, sợ hãi đưa tay che trước ngực, chửi: "ý đồ bất chính."
Kim Taehyung kéo tay cô lại, nhẹ nhàng cắn lên vành tai đang đỏ ửng: "Ý đồ bất chính với vợ của mình không được sao."
Cô tức giận nghẹn ứ: "Không phải anh say đến đi không nổi sao?"
Kim Taehyung lật ngược tình thế, dùng sức đẩy Hạ Vong Cơ xuống giường, lật người lên phía trên, tư thế hết sức mờ ám: "Lừa bọn chúng thôi."
...!Đêm dài, lắm mộng.
End.
________________
Lời của tác giả: cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt quá trình bộ truyện được hoàn thành.
Nó chính là đứa còn đầu tiên được mình chắp bút hoàn chỉnh.
Sẽ còn những bộ truyện khác...!hoặc không.
Những lời khen, sự ủng hộ và chờ mong của mọi người đều là động lực để mình hoàn thành nó, không hoàn hảo, nhưng duy nhất.
Không có sợ ép buộc nào từ khi nó được đăng lên, cho nên hi vọng sau khi đọc xong, mọi góp ý của mọi người sẽ được nhẹ nhàng viết ra.
Chân thành, sâu sắc, cảm ơn mọi người!.