Lớp số là một đám học kém, hầu như không ai có thể nghe ra đây là tiếng Anh trung học cơ sở.
Nhưng Thẩm Niệm và Vương Xuyên thì khác.
Lần đầu tiên trong đời Nhậm Tử Sâm cảm giác được thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn... Có lẽ đây chính là cái chết xã hội trong truyền thuyết.
Cái chết xã hội: cách nói chỉ một ai đó tự làm mình mất mặt, hoặc bị bêu rếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, không dám gặp mặt ai hoặc chỉ muốn chết cho xong.
Nhưng...
Mạnh mẽ lên!
Nếu như thua vào lúc này, vậy thì thật sự thua luôn.
Mặt mày Nhậm Tử Sâm dày đặc mây đen, đột nhiên âm u nhiều mây, cậu cười cười, rồi lại thong dong bình tĩnh tạm dừng bài giảng tiếng Anh trên app di động.
"Không được."
Nhậm Tử Sâm cười, biểu đạt ý tứ của mình.
Không được! Không đồng ý!
Cô nhóc tuyệt đối không thể ngồi cùng bàn với Vương Xuyên!
Nhậm Tử Sâm cao m, đứng ở chỗ ngồi, nhìn xuống Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhận ra nụ cười giả dối của cậu.
Lớp học tiếp tục yên tĩnh.
Mấy chục đôi mắt đều đang nhìn, Nhậm Tử Sâm kiên quyết nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải dạy kèm cho tôi."
Một kẻ mạnh, đương nhiên có thể thừa nhận nhược điểm của mình.
Thành tích học tập của Nhậm Tử Sâm vốn không tốt, trước kia cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng... dạo gần đây, không hiểu sao lại cảm thấy trên đầu mình có cái mác "học kém".
Có trời mới biết khi nói ra điều này, trái tim của cậu đang đập với tốc độ như thế nào!
Vương Xuyên nhìn Thẩm Niệm, đang chờ mong cái gì đó.
Thẩm Niệm ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn cho rằng Nhậm Tử Sâm rất ghét học tập.
Cô cũng biết cậu có con đường riêng để đi, cho nên cũng không cố dẫn dắt cậu đi theo con đường học tập này.
Nhưng bản thân cậu muốn học tốt hơn, đương nhiên cô sẽ cố gắng giúp đỡ.
Cho nên, Thẩm Niệm áy náy nhìn về phía Vương Xuyên, bày ra biểu cảm "Thật sự xin lỗi".
Vương Xuyên ôn hòa cười cười, không nói gì.
Nhậm Tử Sâm đương nhiên nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa Thẩm Niệm và Vương Xuyên.
"...!!!" Mối quan hệ tốt đến mức này rồi à? Có thể trao đổi sóng não qua ánh mắt?!
Nội tâm Nhậm Tử Sâm vô cùng khó chịu.
Ngay từ đầu Thẩm Niệm chỉ quấn lấy cậu, khiến cho cậu cảm nhận được sự "thiên vị" độc nhất vô nhị.
Đột nhiên xuất hiện một Vương Xuyên, hoàn toàn làm cho Nhậm Tử Sâm có cảm giác nguy cơ.
"Được rồi, hôm nay tôi bắt đầu dạy thêm cho cậu." Thẩm Niệm đồng ý.
Nhậm Tử Sâm rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừm." Sau đó, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Đông đảo các "ớt chỉ thiên": "...", trợn mắt há hốc mồm. Đừng hỏi... hỏi ra thì quá huyền diệu.
Má nó, anh Sâm cũng bắt đầu chăm chỉ học tập rồi.
Bọn họ còn lý do nào để không học hành nữa đây?!
Tuổi trẻ không cố gắng, về già ắt bi thương! (Tham khảo từ bài viết trên page An Lành)
Hai tiết đầu tiên của buổi chiều đều là Toán, Lục Sơn cầm một bình nước hạt đười ươi đi tới, mỗi lần dạy xong lớp số , cổ họng của thầy đều không khoẻ lắm. Nhưng hôm nay kỷ luật của lớp vô cùng tốt, nhóm "ớt chỉ thiên" rất ngoan ngoãn.
Hạt đười ươi hay còn được gọi là đười ươi, hạt đại hải tử,... được dùng làm thức uống giúp giải khát, thanh nhiệt cơ thể mùa hè.
Khiến cho Lục Sơn cực kỳ khó chịu.
Chẳng lẽ là có ai đó đã qua đời ư?
Thầy nhìn lướt qua, đám "ớt chỉ thiên" ở trong lớp, không thiếu một ai.
Vì thế Lục Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khụ khụ... Hôm nay kết thúc bài học sớm phút, mọi người có vấn đề gì không?" Lục Sơn rất quan tâm hỏi.
Đầu óc của đám "ớt chỉ thiên" mơ màng, sau khi chăm chú nghe hai tiết Toán, nguyên khí bị thương nặng nề... Tế bào não không đủ dùng, ai cũng nằm sấp trên bàn học, giống như cà tím ngấm sương, không có tinh thần, không còn gì luyến tiếc...
Học sinh giỏi quả nhiên là loài không giống nhân gian. Đám học kém như bọn họ khổ quá mà...
Hai tiết học cuối cùng là thể dục.
Vẫn do Lục Sơn đứng lớp.
Không còn cách nào khác, học sinh lớp số quá khó đối phó, trước đây không phải không có giáo viên khác, nhưng đều nằm viện, tăng huyết áp, toàn bộ đều bị chơi khăm đến mức phải rời đi.
Lục Sơn hoàn toàn dựa vào vóc dáng cường tráng mới có thể sống đến ngày hôm nay.
Thấy đám "ớt chỉ thiên" đến sân thể dục, từng người từng người một khôi phục nguyên khí, Lục Sơn mới thật sự yên tâm.
Đây mới là phương thức bình thường của lớp số .
"Hôm nay mọi người học tập vất vả rồi, hai tiết thể dục này, mọi người tự do hoạt động đi." Lục Sơn luôn cảm thấy đám gấu con lớp số này không thích hợp với việc học tập, thầy không dám ép buộc quá nhiều, học đến hỏng cả đầu óc thì không tốt.
Dù sao, học sinh có thể vào Nhất Trung đều là người học giỏi nhất, hoặc là trong nhà có tiền.
Học có vào hay không cũng không sao cả, người phải bình an khoẻ mạnh.
"Wow! Lão Ban thật là tuyệt vời! "
"Lão Lục à, em thả tim cho thầy!
"Aaaa, lão Lục của chúng ta là tốt nhất!"
Lục Sơn nghe bọn họ nịnh hót, không hiểu sao lại cảm thấy rất hạnh phúc. Ai nói rằng một đứa trẻ học kém thì sẽ có vấn đề? Mọi người đều khác nhau, một số người học tốt, một số người chơi thể thao tốt, một số người có tính cách tốt... Nền tảng của giáo dục không chỉ là nâng cao điểm số!
Lục Sơn phất phất tay với đám "ớt chỉ thiên", cảm thấy trong lĩnh vực giáo dục, mình lại có nhận thức mới.
Lục Sơn vừa đi, Nhậm Tử Sâm chuyển động quả bóng rổ trong tay, kỹ thuật chơi bóng của cậu rất cao siêu, lại đẹp trai, các nữ sinh lớp số nhao nhao vây quanh.
"Bạn học mới, có biết chơi bóng không?"
Nhậm Tử Sâm khiêu khích cười, khóe mắt để ý Thẩm Niệm.
Trong phòng thi, cậu có thể không phải là vua, nhưng trong sân vận động... nếu cậu không xưng bá, thế thì quả thực là trời không dung, đất không tha.
Tuy rằng Vương Xuyên đeo kính, nhưng thích thể thao, vóc dáng cũng không thấp: "Ừm, tôi biết."
Khóe môi Nhậm Tử Sâm nhếch lên, dường như muốn rửa sạch nỗi nhục trước kia.
Thẩm Niệm cảm giác không được ổn lắm.
Dưới sự cổ vũ của các cô gái, các chàng trai lớp số được chia thành hai đội, trận đấu bóng rổ ngay lập tức bắt đầu.
Nhậm Tử Sâm quả thực rất cừ, mỗi một động tác giả đều làm rất đúng chỗ, hận không thể biểu hiện hết độ không góc chết.
Chuyền bóng, lên rổ, ném xa, ba bước, úp rổ... Cậu là chàng trai giống như làn gió.
Các cô gái la hét.
"Má nó! Má nó! Hôm nay anh Sâm đỉnh vãi! "
"Sao mà tui thấy anh Sâm cứ như dùng chất kch thích ấy nhỉ? Chậc... đẹp trai quá!"
"Aaa! Triệu like cho anh Sâm!"
Mỗi lần Nhậm Tử Sâm ghi bàn đều liếc mắt nhìn Thẩm Niệm một cái.
Ngay từ đầu Thẩm Niệm cũng chú ý đến cậu, dù sao cảm giác tồn tại của cậu thật sự quá mạnh.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Niệm đã phát hiện ra Nhậm Tử Sâm luôn cố ý tìm Vương Xuyên, nhiều lần còn cố ý dùng cánh tay đụng vào cậu ấy.
Tuy rằng Vương Xuyên không kém, nhưng làm sao có thể so sánh được với Nhậm Tử Sâm thường xuyên đánh nhau, tập thể dục được.
Thẩm Niệm lo lắng Vương Xuyên sẽ bị thương.
Nhậm Tử Sâm lại úp rổ một cú đẹp mắt, cậu nhìn về phía Thẩm Niệm, lại phát hiện ánh mắt của cô nhóc này căn bản không ở trên người cậu.
Theo tầm mắt Thẩm Niệm, Nhậm Tử Sâm cũng nhìn về phía Vương Xuyên.
Ánh mắt của thiếu niên tối lại.
Cậu chân dài sải bước dài, giữa tiếng hoan hô, Nhậm Tử Sâm lại bắt đầu công kích, lúc này đây, cậu không hạ thủ lưu tình nữa, lúc đoạt bóng thì đụng thẳng vào Vương Xuyên khiến cậu ấy lùi ra vài bước.
Thật ra Vương Xuyên đã sớm nhận ra rằng Nhậm Tử Sâm nhắm vào cậu ấy.
Cậu ấy cũng đã cố gắng đón nhận sự khiêu khích.
Nhưng sau vài lần, Vương Xuyên phát hiện cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Nhậm Tử Sâm. Nhậm Tử Sâm không chỉ có kỹ xảo rất tốt, hơn nữa còn rất có tính công kích, sức bật cũng rất mạnh.
Cho nên, trải qua suy nghĩ và tính toán, Vương Xuyên tìm cho mình một phương thức rời đi thích hợp.
Cậu ấy có thể thua, nhưng phải thua một cách có giá trị.
Vương Xuyên bị đụng đến mức liên tục lui về phía sau, ngã thẳng xuống đất, mặt đất xi măng làm cánh tay của cậu ấy trầy xước, một mảng da lớn rướm đầy máu.
"A! Bạn học mới bị thương rồi! "
"Vừa rồi... Hình như là anh Sâm đụng một cái... phải không? "
"A cái này..."
Nhóm "ớt chỉ thiên" lớp số , vừa sùng bái Nhậm Tử Sâm, nhưng cũng thích bạn học mới.
Cho nên mọi người xì xào, không biết phải đứng về bên nào.
Lúc bấy giờ, Thẩm Niệm chạy về phía Vương Xuyên.
Nhậm Tử Sâm cũng giơ tay ra hiệu cho trận đấu tạm thời chấm dứt.
Theo lý mà nói... cậu ra tay nặng thật à?
Có lẽ cậu đánh giá quá cao thực lực của tình địch...
Nhậm Tử Sâm nhìn Thẩm Niệm đỡ Vương Xuyên đứng lên, cậu sải bước đi tới, ngoan cường nặn ra nụ cười thiện lương: "Bạn học mới, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi không cố ý đâu, nếu cậu bị thương ở chỗ nào, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Phía sau cặp kính viền vàng của Vương Xuyên, đôi mắt kia không chớp nhìn chằm chằm vào Nhậm Tử Sâm, nhưng vài giây sau, cũng nở nụ cười: "Tôi không sao."
Thẩm Niệm trừng mắt nhìn Nhậm Tử Sâm một cái, vừa rồi cô thấy rõ ràng!
Vương Xuyên không chỉ trầy xước một mảng da lớn trên cánh tay, mà còn bị trật mắt cá chân. Thẩm Niệm đỡ cậu ấy, nói: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Vương Xuyên gật đầu, sau đó dùng ánh nhìn sâu xa nhìn thoáng qua Nhậm Tử Sâm.
Tim Nhậm Tử Sâm đập thình thịch.
Thất sách!
Sao cậu lại có thể quên, muốn tranh sủng phải tỏ ra yếu thế, đứa nhỏ biết khóc mới có kẹo ăn!
Vương Xuyên đi lại khó khăn, một cánh tay khoác lên vai Thẩm Niệm.
Nhậm Tử Sâm đột nhiên bị kch thích, cậu tiến lên một bước, kéo Thẩm Niệm lại, đẩy cô sang một bên, sau đó không nói hai lời, khom lưng, ôm ngang Vương Xuyên lên: "Hay là để tôi đưa đi."
Nhất thời...
Không gian lặng ngắt như tờ.
Vương Xuyên:"..." Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Thẩm Niệm: "..."
Đám "ớt chỉ thiên": "..."