Vừa đến cổng biệt thự, Thẩm Niệm xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy đi luôn.
Nhậm Tử Sâm nhìn theo Thẩm Niệm đã chạy đi xa, dần dần cậu mới ý thức được có lẽ tối nay câu hơi quá đáng.
Cô nhóc chưa đủ tuổi.
Sao cậu lại có thể...!nói bậy như thế!
Nhậm Tử Sâm tự kiểm điểm, tự cảnh cáo mình, lần sau nhất định phải chậm rãi một chút.
Tiểu Niệm Niệm nhỏ hơn cậu tròn hai tuổi!
Nhậm Tử Sâm ngồi trong xe một lúc rồi mới lái xe rời đi.
Trở lại căn hộ nhỏ của mình, Nhậm Tử Sâm bắt đầu bận rộn, nhưng cậu suy nghĩ kỹ một chút, để tránh Thẩm Niệm coi cậu như đồ háo [email protected], cậu trịnh trọng soạn một tin nhắn Wechat, nói cho Thẩm Niệm biết: [Niệm Niệm, hiện giờ tôi thật sự không xem phim X nữa, chỉ cần cậu không thích, tôi sẽ không đụng vào, con thỏ múa .]
Bên kia Thẩm Niệm thấy được tin nhắn nhưng cô không trả lời.
Tên ngốc này, có cần phải nói với cô điều này không?
Cô đâu quan tâm rốt cuộc cậu có xem phim X hay không!
Ba ngày nghỉ dài đã đến.
Vương Xuyên và Thẩm Niệm hẹn nhau về quê, hai người vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Nhậm Tử Sâm đứng ở ngoài cửa chờ, trong tay cậu cầm đồ ăn sáng, phía sau là một chiếc xe mới tinh.
Vương Xuyên lộ ra một chút tự ti nhưng rất nhanh liền bị cậu ấy che giấu.
Cậu ấy và Nhậm Tử Sâm vốn không phải là người cùng giai cấp.
Nhưng cậu ấy có thể nỗ lực!
Bây giờ không thể đuổi kịp không có nghĩa là sau này cậu ấy cũng không thể đuổi kịp.
Nhậm Tử Sâm vẫy vẫy tay với Thẩm Niệm, động tác thân mật cưng chiều, giống như chào hỏi thú cưng mà mình nuông chiều: "Niệm Niệm, tôi mang bữa sáng cho cậu.
Để tôi đưa cậu về quê một chuyến đi, bằng không cậu phải đổi xe sẽ nhiều lần, quá lãng phí thời gian."
Từ trung tâm thành phố Nam đến quê ngoại của Thẩm Niệm quả thật cần phải đổi xe hai lần, một chuyến đi một chuyến về tổng cộng là bốn lần, hơn nữa còn có thời gian chờ xe, chỉ sợ tất cả thời gian đều phải dùng để đi đường.
Lúc Thẩm Niệm đang cân nhắc, Nhậm Tử Sâm đã ân cần mở ghế lái phụ ra, thái độ phục vụ rất tốt, dù thế nào cậu cũng không thể để Thẩm Niệm cùng nam sinh khác về quê.
Đôi mắt của thiếu niên đang tỏa sáng.
Như thể đang nói: Mau đến đi, nhanh chóng lên xe của anh trai nào.
Thẩm Niệm dao động, cô nghiêng mặt nhìn về phía Vương Xuyên: "Hay là chúng ta đừng đến bến xe nữa, vừa hay bạn học Nhậm có xe, con người cậu ấy tốt lắm, rất nhiệt tình."
Vương Xuyên là một nam sinh, biết rất rõ suy nghĩ của các chàng trai.
Sợ rằng Nhậm Tử Sâm chỉ nhiệt tình với Thẩm Niệm mà thôi!
Vương Xuyên cười cười, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: "Được."
Nhậm Tử Sâm miệng cười nhưng lòng không cười, Thẩm Niệm vừa ngồi lên ghế lái phụ, Nhậm Tử Sâm cũng lên xe, hoàn toàn không để ý tới Vương Xuyên.
Vương Xuyên tự mình ngồi ở ghế sau, cậu ấy cũng không thể để Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm ra ngoài một mình.
Vì vậy, ba người cùng nhau lên đường.
Nhậm Tử Sâm lái xe nhưng không vui.
Ở trước mặt Thẩm Niệm, mỗi phút mỗi giây cậu đều làm bộ mình là một người đàn ông trầm ổn và hướng nội.
Kỹ năng lái xe là một trong những điều kiện tiên quyết để trở thành một người đàn ông tốt.
Ừm...!Kỹ năng lái xe nào cũng vậy cả!
Lái xe ở đây còn có nghĩa là nói đến những chuyện +
Hai giờ sau, xe chạy vào cửa thôn, hiện tại ở nông thôn toàn là các tòa nhà nhỏ hai tầng, đường xá cũng sạch sẽ gọn gàng, Nhậm Tử Sâm chưa từng tới nhà Thẩm Niệm, đến nơi này bản đồ liền biểu thị đã đến đích.
"Niệm Niệm, tôi lái chậm một chút, đến nhà chúng ta thì cậu nói một tiếng." Nhậm Tử Sâm rất không khách khí.
Thẩm Niệm: "..."
Cái tên này...!Đâu là nhà chúng ta?!
Vương Xuyên mím môi, nói: "Niệm Niệm, tớ tạm thời không về nhà, cùng cậu đi thăm thím và bà cô trước đã rồi mới về."
Theo vai vế, Vương Xuyên gọi bà ngoại của Thẩm Niệm là bà cô, mẹ của Thẩm Niệm lại là thím của cậu ấy.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng cũng có quan hệ họ hàng.
Thẩm Niệm gật đầu, Vương Xuyên có thể cùng cô trở về, trong lòng cô rất cảm kích.
Lúc này, Nhậm Tử Sâm nói: "Niệm Niệm, sau này năm nào tôi cũng cùng cậu về thăm bà ngoại và bác gái."
Thẩm Niệm: "..."
Người này thật biết cách lôi kéo làm quen.
Thông qua gương chiếu hậu, Nhậm Tử Sâm thoáng nhìn thấy biểu cảm thất bại của "tình địch", nội tâm cậu sung sướng vui vẻ, cứ như vô số con chim đang hát.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Niệm chỉ vào một căn nhà có hai lầu mà một sân nhỏ bên cạnh con đường bê tông, nói: "Chính là nơi này."
Mẹ của Niệm qua đời đã được vài năm, bà ngoại mới đi vào đầu năm nay.
Nhậm Tử Sâm không dám nhắc nhiều đến bà cụ, sợ Thẩm Niệm sẽ đau lòng.
Nhưng cậu lại phát hiện Thẩm Niệm kiên cường hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, dường như mặt mày của cô mãi mãi đều mang theo ý cười.
Thật ra cũng không phải Thẩm Niệm không nhớ bà ngoại.
Cô là người sống lại một đời, kiếp trước bởi vì bà ngoại qua đời mà sa sút một thời gian dài.
Cô biết, chỉ có khiến quãng đời còn lại của mình tốt hơn, bà ngoại và mẹ ở trên trời nhìn thấy mới vui vẻ.
Cô càng hiểu rõ, đau lòng không có tác dụng gì.
Xe dừng lại, Nhậm Tử Sâm lập tức xuống xe, chạy đến vị trí ghế phụ, mở cửa xe cho Thẩm Niệm, nhận lấy túi hành lý của Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, để tôi."
Thẩm Niệm nhìn cậu thật sâu, rất muốn nói với cậu rằng cậu không cần phải như thế.
Vương Xuyên cũng xuống xe, nhìn cái sân rồi cảm khái một câu: "Niệm Niệm, nơi này vẫn không thay đổi chút nào, tớ còn nhớ rõ trước kia sau khi tan học, ngày nào chúng ta cũng học bài ở trong sân."
Nhậm Tử Sâm: "...!→_→"
Ở đây có những kỷ niệm chung của Tiểu Niệm Niệm và Vương Xuyên?!
Nhậm Tử Sâm khó chịu.
Thanh mai trúc mã, bạn nối khố gì đó là thứ làm cho người ta chán ghét nhất!.