: Ứng Cứu
“A”.
Trần Cảnh Hoài vịn tay mình.
Mẹ kiếp! Thế mà lại trúng đạn.
“Tăng tốc chạy đi”.
Tên đầu đàn nói.
Pằng!
Pằng!
Hắn ta xả đạn điên cuồng.
Vì sự an toàn cho người đi đường, nên Trần Cảnh Hoài không dám bắn liên tục chỉ có thể đuổi theo mà thôi.
Vì nơi này là quốc lộ nên bọn chúng chạy bán sống bán chết và không hề nghĩ đến sự an nguy của những người đang chạy xe ở trên đường.
Bọn chúng biết được các anh lo lắng cho người dân nên chúng càng lấn tới hơn nữa, chạy vào các khu vực đông đúc và nơi có nhiều người qua lại.
“Khốn kiếp”.
Một sĩ quan mắng một câu.
Cho nên Trần Cảnh Hoài chỉ bám riết theo mà thôi.
Không ngờ đang đuổi theo thì một chiếc xe tải vượt lên họ cắt ngang xe của Trần Cảnh Hoài và xe của tên đầu đàn đó.
Đến khi vượt qua được thì chiếc xe đó sớm đã mất tích.
Trần Cảnh Hoài tiếp tục đuổi theo nhưng chiếc xe đó đã sớm rẽ một hướng khác còn anh thì lại đi thẳng.
Cuộc hành trình cứu người như vậy mà lại bị thất bại.
Anh cũng vào bệnh viện để lấy đầu đạn ra.
- ----------
Tại bệnh viện.
Thanh Thanh biết tin ba Lãnh gặp chuyện.
Cô ấy vội vàng đến ngay.
Chỉ thấy người ông đầy máu, đây là lần đầu tiên Thanh Thanh thấy ông bị thương nặng như vậy.
Trước đây dù có chuyện gì cũng không bao giờ Thanh Thanh lo lắng.
Bây giờ … một người nằm trong đó sống chết không rõ, chỉ có thể nhờ bác sĩ tậm tình cứu giúp.
Một người ở bên ngoài lo lắng không yên.
Cố Minh ôm lấy cô, cùng cô ngồi đợi trước phòng cấp cứu.
Cố Hân hốt hoảng chạy đến.
Ông bà Lục cũng đến đợi.
Cho dù Nghi An hay Lãnh Khúc thì họ cũng điều quan trọng với họ.
Chỉ có thể thầm cầu mong cho Lãnh Khúc không sao mà thôi.
Nhưng vết thương ngay bụng của ông quá nặng, chảy rất nhiều máu.
Thanh Thanh thấy y tá cứ ra vào liên tục, trên khay họ có rất nhiều khăn đã dính đầy máu.
Giản Ái thấy toàn là máu, cô ấy liền muốn nôn tất cả, mùi tanh nồng khiến cho cô ấy không chịu được.
Cố Hân dìu Giản Ái đi vào toilet.
Nghi An liên tiếp gặp chuyện, thân là bạn các cô không thể bỏ mặt nhau được.
Trải qua hơn tám tiếng cấp cứu, tình hình của ông Lãnh Khúc đã ổn hơn, nhưng vẫn còn mê man không thể tỉnh nhanh được.
Ngay cả Trần Cảnh Hoài mà cũng bị thất bại lại còn bị thương, may mà vết thương không nặng nhưng tạm thời anh phải tịnh dưỡng.
Giản Ái biết anh sẽ bị thương, nhưng thật may, anh vẫn còn sống.
Trong sự lo lắng còn có cả sự vui mừng.
“Anh không sao cả, vẫn bình an sống cùng em và con”.
Trần Cảnh Hoài nói.
“Vâng”.
Giản Ái mỉm cười.
Việc Trần Cảnh Hoài bị thương là điều không ai ngờ đến, thì thật lòng mà nói Từ Khiêm đã vô cùng kiềm chế lại sự lo lắng của bản thân mình.
Nếu như khi đó anh không đi đến nhà mẹ mình, thì có lẽ Nghi An đã được anh bảo bộ trong vòng tay anh rồi.
Có anh ở nhà thì bọn chúng sẽ không dám động đến cô ấy.
Từ Khiêm nhờ tất cả các thế lực khác đi tìm Nghi An, anh không quên tìm đến Minh Hoàng Lễ.
Cũng chỉ có anh ta mới có nhiều người như vậy.
Từ Khiêm thương lượng sẽ đưa một nữa cổ phần của Từ thị cho anh ta chỉ đổi lấy một mình Nghi An mà thôi.
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại từ chối chuyện này, tuy nhiên anh ta vẫn cho người đi tìm giúp Từ Khiêm một tay.
Tuy không được Minh Hoàng Lễ đồng ý, nhưng anh ta vẫn hứa giúp mình thì Từ Khiêm mới nhẹ lòng đi.
Nhưng không ngờ…tính đến tính lui…thì vẫn sai một bước.
Anh vẫn còn nhiều việc hơn cần làm cả, bé con bỏ đi đã hơn ba tháng bây giờ mới chịu trở về.
Làm sao anh có thể lo lắng thêm giúp người khác nữa chứ.
Lại không ngờ, trên đường về bé con ham vui.
Nhìn thấy một chiếc xe bị nổ lớp vốn không để ý nhưng kho thấy họ từ trong xe đưa ra một cô gái đã mê man bất tỉnh thì lại đứng nhìn xem.
“Hừm! Quen thế nhỉ”.
Cô nói thầm một mình.
Gặp ở đâu rồi thì phải?
A! Đúng rồi, là cô vợ nhỏ của anh Từ mà mấy hôm trước mình đã gặp mà? Tại sao lại ở đây nhỉ?
Hình như cô ta bị thương rồi thì phải? Ừm! Như vậy phải xen vào thôi.
Cô từ từ bước lại gần họ thì bỗng nhiên phía sau lại bị một khẩu súng để lên đầu mình.
Cạch!
Súng đã được lên nòng.
Cô liền dừng bước lại.
“Cô là ai”.
Tên đầu đàn nói, hắn ta vừa mới đi nghe điện thoại mà thôi.
Không ngờ lại có người dám đứng ở nơi này nhìn lén.
Đề phòng kế hoạch thất bại vì có người cứu con tin của họ, nên hắn ta phải hết sức cẩn thận.
“Tôi…tôi…chỉ đi ngang qua mà thôi”.
Cô giả bộ run rẩy sợ hãi.
“Không…có cố ý đứng nhìn xem đâu…tôi sẽ đi ngay…”.
Nói rồi cô định bước đi ngay.
Nhưng hắn ta bước đến, nhưng tay vẫn để súng ngay đầu cô.
Cho nên cô không thể đi được.
Đến khi xoay người lại xong thì hắn đã thay đổi vị trí súng ở ngay trán cô.
Đối diện với gương mặt nhỏ nhắn này, hắn ta có chút say mê.
Vươn tay kéo khăn che mặt của cô ra thì bị tránh đi.
Hắn ta nhếch môi.
Không nói nhiều liền đánh ngất cô đi, sau đó khiên đi cùng với Nghi An vào xe.
“Đại ca! Ai vậy anh”.
Một tên hỏi.
“Một người đẹp hợp ý.
Lái xe đi”.
Hắn ta để cô ngồi vào trong khoang xe cùng với Nghi An rồi ra lệnh cho đàn em rời đi.
Để lâu sẽ bị phát hiện, nên hắn ta phải rời đi mới được.
“Tạm thời em chưa về với anh được, chị Nghi An bạn của anh Từ được em nhìn thấy, bây giờ em phải cứu chị ấy ạ”.
Tin tức được truyền bằng sóng điện từ của cô đến cho anh.
Minh Hoàng Lễ đang hớn hở vui vẻ vì bé con sắp về nhà, không ngờ…thứ anh nhận lại là tin của cô ham vui đi cứu người!!!
“Em không sao”.
Minh Hoàng Lễ nhận được tin của cô gửi về mà chỉ tức không làm được gì hết.
Cô dám bỏ mặt anh ở đây mà không lo lắng!!!
“Nhưng cô gái bị bắt đi, bị hai phát súng, tạm thời bọn em chưa thể thoát được.
Cô gái đó có thai rồi ạ”.
Người khác có thai anh không quan tâm!! Anh chỉ lo cho em, em về đây đi, anh cho em biết bảy ngày bảy đêm không rời được giường là gì!!
Đúng là tức chết anh ta luôn rồi.
Đã vậy tin truyền đi thì được nhưng lại không nghe anh nói được gì.
Nếu cô mà nghe được thì anh sẽ nói một câu thôi.
‘Cút về nhà cho anh, sau đó cả đời này em đừng mong rời được xuống giường nữa bước’.
Minh Hoàng Lễ đang cố kiềm chế lại sự tức giận của mình.
Thấy Minh Hoàng Lễ có gì không đúng.
“Anh sao vậy”.
Từ Khiêm hỏi.
“Cô gái của anh…tốt nhất là an toàn”.
Minh Hoàng Lễ liếc Từ Khiêm mà nói.
“Người đâu”.
“Lão đại”.
“Đi tìm vị trí của phu nhân”.
Minh Hoàng Lễ đưa ra thiết bị cho Thanh Phong.
“Lục Nghi An vừa được phu nhân nhìn thấy và đi theo rồi”.
Minh Hoàng Lễ vừa nói những từ sao thì lại gằn giọng liếc Từ Khiêm mà nói.
“Anh tìm được nơi ở của họ không”.
Từ Khiêm hỏi giọng hơi gấp gáp, có tin rồi.
Không ngờ lại được cô gái của anh ta nhìn thấy.
Cô ta đã giúp họ hai lần rồi!
“Ừm”.
Minh Hoàng Lễ gật đầu.
“Tôi sẽ đi đến đó.” Bé cưng vừa mới gửi vị trí cho anh rồi.
Anh vội bước đi.
“Nhưng một khi có chuyện gì, tôi sẽ cứu vợ tôi trước”.
Minh Hoàng Lễ nói mà không quay đầu nhìn Từ Khiêm, bước chân có phần vội vã.
“Tôi sẽ đi cứu em ấy, sẽ không phiền anh”.
Từ Khiêm bước đi theo.
“Mong là như vậy”.
Hừ! Về nhà rồi, anh sẽ đánh cho cô một trận vì dám bỏ nhà đi, lại còn làm cho anh lo thêm!
Từ Khiêm cũng đi theo.
Nghi An em và con đợi anh đến.
Bàn tay anh siết chặt lại.
- ---------------
Nghi An bị bắt rồi còn bị chụp thuốc mê, khiến cho cô không biết đây là đâu.
Nhưng không ngờ gặp lại cô gái lạ mặt kia.
Họ bị nhốt chung một chỗ.
Hỏi ra Nghi An mới biết cô tên là Hà Tuyết Thanh.
Tuổi còn rất nhỏ mới có mười bảy tuổi nhỏ hơn Nghi An hai tuổi nhưng so về tuổi đời thì hơn hẳn Nghi An.
Hà Tuyết Thanh chỉ đi ngang mà thôi, không ngờ thấy cô bị khiêng đi, cho nên mới nhìn theo.
Cuối cùng tên đầu đàn cũng chụp thuốc mê cả hai đưa đi theo.
Đánh ngất sợ cô giở trò cho nên an toàn nên chụp thuốc mê thêm.
Khi đó Nghi An được khiêng ra từ một chiếc xe khác, đúng lúc Hà Tuyết Thanh đi ngang qua nghe được họ nói: ‘Đừng để cho nó chết’.
Nên cô mới dừng lại, ban đầu không thấy mặt, nhưng khi bọn họ đưa cô đi ra khỏi xe thì mới biết được là người của Từ Khiêm.
Ban đầu khi cô giúp họ cũng chỉ vô tình, bây giờ cũng thế.
Cho nên cô bắt buộc phải xen vào, vì Từ Khiêm từng giúp đỡ Minh Hoàng Lễ một lần, xem như cô giúp anh trả ơn vậy.
Chỉ là không ngờ cô gái này bị thương nặng như vậy.
Kiểu này về Minh Hoàng Lễ sẽ giận cô thêm nữa, vốn cô mới định đi về nhưng mà lại gặp tình hình như vậy.
Cô không thể đứng nhìn..
: Ứng Cứu ()
Nghi An nghe cô kể lại mà giật mình mấy lần, rõ ràng là chuyện nguy hiểm mà cô gái nhỏ này lại xem như một câu chuyện kể lại mà thôi?
Phải là người siêu phàm thế nào nhỉ? Tài giỏi lại khí phách mới dám cứu cô.
Cô gái này không lớn lắm, thậm chí Nghi An còn đoán là nhỏ hơn cô ấy nữa, bây giờ lại dám cứu người.
Họ không quen biết nhau, nhưng cô gái này lại cứu cô những hai lần. Ân tình này lớn vô cùng.
“Đừng lo…tôi sẽ cứu cô ra khỏi nơi này”. Cô truyền tin ngay cho Minh Hoàng Lễ.
“Được…nhưng tôi còn có thai. Cái thai vẫn chưa tròn ba tháng”. Nghi An sợ mình sẽ không giữ được nó. Cô ấy bị trúng đạn, tuy không ở chổ hiểm, nhưng nếu không sơ cứu kịp thời e là mạng người lớn không giữ được nói chi một đứa trẻ mới vừa tạo hình.
Chưa bao giờ Nghi An lo lắng như vậy, trước kia cho dù có chết bản thân cô cũng không hề do dự mà nhảy lầu xuống. Bây giờ…Nghi An vuốt bụng mình.
“Yên tâm! Sẽ giữ được”. Hà Tuyết Thanh cười. Trên mặt cô vẫn còn một tấm khăn che mặt lại.
Lúc này có tiếng bước chân, Hà Tuyết Thanh ra dấu cho Nghi An im lặng. Sau đó giả bộ ngất đi. Nghi An từng thấy động tác linh hoạt của cô cho nên không có gì nghi ngờ. Cũng liền ngất đi theo.
Nói về diễn xuất thì dù sao Nghi An cũng là một ảnh hậu mà! Dăm ba cái ngất xỉu này ai mà làm không được.
“Bọn họ vẫn chưa tỉnh à?”. Tên đầu đàn hỏi.
“Vâng thưa anh, em cho bọn họ thuốc mê nhiều, nên tạm thời chưa tỉnh lại được”. Tên đàn em luyên thuyên.
Nghi An thầm mắng. Bà đây tỉnh rồi. Đúng là một lũ ngu ngốc mà. Như vậy mà cũng đòi làm xã hội đen!
Hà Tuyết Thanh nghĩ bao nhiêu đây nhầm nhò gì với cô! Ngay cả thuốc mê nhiều hơn cô cũng tỉnh lại rất nhanh.
“Canh giữ cho cẩn thận, nếu mà xảy ra sơ xót gì đừng mong nhận được tiền.” Tên đó nói.
“Rõ. Bọn em biết rồi thưa anh, bọn em sẽ canh giữ họ thật kỹ”. Đàn em lên tiếng cam đoan. Nói đến tiền ai mà không ham, huống hồ chi là những tên lưu manh này.
Tên đầu đàn đi lại gần phía Hà Tuyết Thanh, hắn ta nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc. Sau đó vươn tay tháo khăn che mặt của cô xuống, hắn ta ngạc nhiên không ngờ lại có một vết sẹo to như vậy trên mặt. Nhưng lại rất xinh, hắn ta kiềm lòng không được nên đã sờ vào mặt cô, xinh thật.
“Đẹp thật”. Chỉ tiếc vết sẹo trên mặt. “Chờ cô ta tỉnh lại”. Chỉ Hà Tuyết Thanh. “Đem đến phòng của tao”. Người đẹp như vậy, che đi vết sẹo thì vẫn là một mĩ nhân. Hắn ta nhìn cô với vẻ thèm khát.
Với Nghi An thì hắn cũng thấy rất đẹp, nhưng cô ta lại thuộc vẻ đẹp của sự kiên cường nhẫn nhịn còn cô gái kia thì lại đầy vẻ mềm mại. Không phải gu của hắn, vẫn nên để cho đám đàn em tận hưởng Nghi An thì hơn.
Với lại chơi đùa thai phụ, đây không phải là hứng thú của hắn.
Dù sao thì Lạc Nhân đã từng nói phải khiến cho Nghi An nếm đủ cay đắng mới được, phải quay lại các đoạn video ân ái của cô ta với thuộc hạ của hắn. Mặc cho bọn họ chơi đùa.
Đẹp bà nội mày, dám sờ mặt bà bây à! Hà Tuyết Thanh giận run người, nếu là địa điểm khác e là tên khốn này cô đã git chết rồi!!!
Mặt của cô cũng chỉ có người thân và Minh Hoàng Lễ sờ nó mà thôi.
Tức chết cô rồi!!! Nhưng Nghi An lại nắm tay cô, ý bảo đừng manh động.
Manh động một cái là hai cùng nhau đi luôn đó chứ chẳng đùa đâu.
“Còn cô gái Nghi An đó thì xong việc cho bọn bây chơi đùa, chơi thoải mái”. Hắn ta nói.
Mắt tên thuộc hạ đứng bên cạnh liền sáng lên. Đưa ánh mắt nhìn về phía Nghi An một cách thèm khát. Ở đây cũng là một mĩ nhân đó nha!!!
Nghi An giận run lên, cô ấy muốn bật dậy để cho bọn này một bài học thì được Hà Tuyết Thanh ngăn lại. Cho nên cô ấy cũng có thể nhịn mà thôi.
Tên thuộc hạ đó bảo vâng, rồi tên đại ca đi, nhưng lại ngó vào. Sau đó không yên tâm, cuối cùng lại muốn bế cô đem vào phòng.
Nhưng Hà Tuyết Thanh lại không nhịn được nữa, cô liền bật dậy, lấy phi tiêu phóng thẳng vào tên xấu xa muốn bức hại cô.
Không may tên đó lại mỉm cười sau đó bắt lấy tay cô. “Thơm thật”.
“Cút”. Tên đó tránh được phi tiêu của cô.
“Là một người đẹp nhưng lại có gai, tôi rất thích”. Hắn ta ôm lấy eo cô, cô dùng chân đạp cho hắn một cái.
“Đứng yên”. Một tên chỉa súng vào đầu Nghi An. “Nếu không muốn nó chết”.
Cô dừng lại.
“Các người muốn cái gì”. Nghi An hỏi. “Tôi không biết các người? Tại sao lại bắt tôi đến đây”.
Tên đầu đàn không trả lời, hắn ta nhìn chăm chăm vào Hà Tuyết Thanh đang đứng. Ánh mắt thèm khát nói lên tất cả, nhưng Hà Tuyết Thanh lại nhíu mày, hắn ta vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.
Có lẽ hắn ta đã biết hai người các cô tỉnh lại, nhưng vẫn giả bộ nên hắn mới nói những lời nói đó, cũng vì muốn cô tỉnh lại.
“Mẹ kiếp”. Cô nhìn hắn ta rồi nói. “Anh muốn cái gì? Anh biết chúng tôi tỉnh lại từ khi nào”.
“Khi tôi bước vào”. Hắn ta lại ghế ngồi, rót ba ly nước, đưa cho cô và Nghi An mỗi người một ly, Nghi An sợ có độc nên không nhận.
Bây giờ Nghi An phải hết sức cẩn thận mới được, sơ xuất nhỏ thôi cũng đủ khiến cho Nghi An và đứa bé chưa kịp chào đời cũng toi mạng.
Một xác hai mạng chứ chẳng đùa được đâu, Nghi An phải cẩn thận một %. Với lại tính cô ấy cẩn thận nên nước người lạ đưa đôi khi lại không uống, đây cũng là một phần bảo vệ bản thân khi cô sống đến nay.
Thế giới này quá đỗi nguy hiểm, không thể lường trước được mọi việc.
Khi thấy cô nhận thì Nghi An mới cầm lấy.
“Ừm!”. Cô gật đầu. “Anh muốn gì ở chúng tôi”. Hà Tuyết Thanh uống một ngụm trà. Không có độc nên cô mới vui vẻ uống.
“Có người sai tôi git chết Lục Nghi An với giá tỷ đô”. Tên đó nói.
“Là ai vậy”. Nghi An hỏi. Ai mà lại muốn mua mạng của mình chứ nhỉ? Nghi An thắc mắc vô cùng. Chà cũng không ngờ mạng của cô cũng đáng giá quá trời luôn chứ.
Năm mươi tỷ? Chà, nhiều quá trời. Trước kia cô cày cả tháng mới kiếm được có ba mươi tỷ mà thôi. Mấy tên này bắt cô chưa được một ngày mà đã được năm mươi tỷ. Ngon muốn chết! Không lẽ cô nên chuyển nghề ta?
Tên đó không trả lời. Nghi An tức muốn chết, xem thường cô hay là mê Hà Tuyết Thanh vậy!! Đáp án rõ ràng rồi, đương nhiên là mê cô gái nhỏ này rồi, xinh như vậy mà.
Đến Nghi An là con gái mà còn mê thì nói chi là đàn ông, nhưng tên này lại háo sắc làm sao bỏ qua cho gái xinh cơ chứ.
Em ấy mà vào giới giải trí thì các cô ảnh hậu hay bông hậu kia nhiều khi chỉ xứng xách dép mà thôi.
Đúng là đàn ông luôn nhìn nhan sắc rồi sau đó lại bắt đầu động dc.
Loại đàn ông xấu xa này, ở nơi nào cũng có, thậm chí còn có rất nhiều.
“Là ai bảo các anh vậy.” Hà Tuyết Thanh hỏi.
“Lạc Nhân”. Hắn ta phun ra một cái tên quen thuộc, Nghi An ngạc nhiên.
Má!!! Tên khốn này, cô hỏi thì hắn ta im lặng, đợi Hà Tuyết Thanh hỏi mới chịu trả lời. Nhìn một cái cũng biết tên này vốn có ý xấu với bé Tuyết Thanh từ lúc bước vào rồi.
Nhưng Nghi An càng ngạc nhiên hơn khi Lạc Nhân sai người git chết cô. Cái con khốn đó, đúng là cái gì cũng dám làm cả, không có liêm sĩ mà. Dám cho người ám sát ngay nơi ở của Từ Khiêm và còn bắt cô ấy đi nữa chứ.
Cô ta quả thật điên rồi nên mới to gan làm như vậy, nếu như thất bại thì coi như đời này của ả ta, xem như bỏ rồi.
Đứng là độc phụ mà. Thứ lẳng lơ, lại thích dòm ngó chồng của người khác. Đúng là khốn nạn mà.
Độc phụ là người phụ nữ độc ác.
Lúc này Nghi An thấy bụng mình hơi nhói đau, liền vịn vào Hà Tuyết Thanh.
Hà Tuyết Thanh liền đỡ Nghi An lại ghế ngồi, sau đó bắt mạch cho Nghi An. Không ngờ lại động thai rồi, xem ra thuốc mê của bọn họ vẫn làm ảnh hưởng đến.
“Ở đây có bác sĩ không! Nếu không có thì gọi đến cho chị ấy một người đi”. Hà Tuyết Thanh nói với tên đầu đàn.
“Ờ”. Nhưng hắn ta vẫn không nhúch nhích. Chỉ lặng im xoa xoa ly trà.
“Tôi mà có việc gì chắc anh đều không muốn”. Nghi An dựa vào Hà Tuyết Thanh mà nói. “Nếu để tôi thiệt thòi thay vì như vậy anh nên giúp tôi mới đúng, tôi mà tốt thì anh mới tốt được”. Cô nói với hắn.
Đúng vậy. Nghi An an toàn thì hắn mới có tiền. Tuy Lạc Nhân cũng có nói bọn hắn được toàn quyền tận hưởng Nghi An nhưng đừng để cho cô ta chết.
Bởi vì ả ta muốn Nghi An bị l.ăng nh.ục, bị chửi mắng như vậy mới trút đi được gánh nặng này. Tuyệt đối không để cho Lục Nghi An được sống tốt hơn cô ta được.
Nếu như chết đi thì hắn đừng mong nhận thêm hai mươi tỷ còn lại.