Lục Nam Hàng đứng quan sát tình hình, mới quyết định rời đi.
Ở lại đây mãi không phải là cách.
Với lại tình hình như vậy mà còn bắt ăn cơm tró, độc thân như anh ta thì làm sao vui nổi! Hừ.
Anh anh em em, hừ.
Bọn họ sẽ tìm đến đây thôi, đi thì vẫn hơn.
Lục Nghiên Trung cũng đồng ý, cho nên Cố Hân dìu anh đi, Lục Nam Hàng đi bên cạnh.
Ba người rời khỏi gốc cây đó, tiếp tục đi tìm đường thoát thân.
Vì Lục Nghiên Trung bị thương, nên đi rất chậm, Cố Hân vừa đi vừa lau mồ hôi giúp anh.
Lục Nghiên Trung trong mắt cô rất mạnh mẽ chưa bao giờ anh lại yếu đuối đến như vậy.
Đã gần hai tuần hai người họ ai nấy điều bẩn thiểu cả, ngay cả râu luôn được anh cạo, bây giờ đã mọc lỏm chỏm.
Họ đi được một đoạn thì dừng lại nghĩ ngơi, cô để anh uống một ít nước.
“Sợ không”.
Lục Nghiên Trung hỏi cô.
Phía sau có động tĩnh rồi.
“Hửm.
Nếu em sợ thì đã không đi tìm anh, Lục Nghiên Trung anh đừng đẩy em ra được không anh.” Cố Hân ngồi chòm hổm xuống đất nói với anh.
“Đợi anh khỏe lại, Hân Hân! Chúng ta kết hôn đi em.
Được không”.
Anh đưa tay vuốt mặt Cố Hân, nếu như họ không phải ở tình thế không đúng thì anh đã sớm đưa Cố Hân đến nơi để kết hôn liền ngay lập tức.
Anh muốn dùng cả cuộc đời còn lại sẽ đối xử thật tốt và chân thành nhất với người con gái của mình.
“Được”.
Cố Hân không chút do dự gật đầu.
“Chỉ sợ anh không về được”.
Một giọng nói lên tiếng, Lục Nam Hàng chặn trước bảo vệ anh mình, Lục Nghiên Trung đứng dậy anh được Cố Hân dìu.
“Lục Hà Ái”.
“Anh cả Lục”.
Bọn họ đến có hơn hai mươi người, ai nấy điều trang bị vũ khí.
Bao vây lấy ba người họ.
“Đại ca! Con khốn đó”.
Một tên chỉ vào Cố Hân.
“Nó đã hại chết tam ca”.
Hắn ta khi đó đi chung với tam ca, nhưng giữ đường lại gặp Cố Hân.
Bọn hắn say mê sắc đẹp của con gái, cho nên có ý xấu muốn ép Cố Hân.
Cố Hân nghe họ chỉ mình cho nên đã nấp sau lưng của Lục Nghiên Trung, anh cũng dùng tay để ôm lấy Cố Hân.
“Đừng sợ, anh ở đây”.
Lục Nghiên Trung nói, anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn khốn này làm hại đế Cố Hân, cho dù anh có chết anh cũng phải bảo vệ cô.
Tên được gọi là đại ca, lúc này đang đứng cạnh Lục Hà Ái hắn vốn không quan tâm nhưng khi thấy người Cố Hân thì hắn ta mỉm cười.
Dáng người nhỏ nhắn lại có vẻ nhỏ tuổi, hợp ý hắn ta hơn là với Lục Hà Ái kia.
Hắn ta quét mắt đánh giá người Cố Hân sau đó khoé miệng nhếch lên.
“Hai tên đó có thể git chết, nhưng để lại cô ta cho tao”.
“Rõ”.
“Chỉ mong mày có thể”.
Lục Nghiên Trung nói, dám đánh giá người phụ nữ của anh sao.
To gan bằng trời.
“Lục Nghiên Trung! Thân mày còn lo không xong, nhưng tao sẽ không để cho mày chết dễ đâu.
Người đàn bà của mày tao sẽ để cho mày thấy tao chơi cô ta như thế nào”.
Ha ha!!
“Đừng có mơ”.
Cố Hân nói.
Cô thà chết cùng Nghiên Trung chứ không để đám người này làm ô mình.
“Thử động vào tao xem.” Cố Hân tuy nấp sau lưng Lục Nghiên Trung nhưng vẫn ló đầu nói ra, sau đó lại trốn vào.
Hắn ta không nói gì, phất tay một cái thì đám đàn em bao vây lấy họ.
Từng bước dồn họ vào chổ chết.
“Sẽ không để em chịu thiệt”.
Lục Nghiên Trung nói, anh cũng sẽ không để Cố Hân phải chịu tủi thân.
Bọn họ lao vào đánh nhau, Cố Hân vẫn luôn được anh bảo vệ.
Tuy anh đã bị thương, nhưng vẫn nắm chặt tay của Cố Hân.
Vừa mới khỏe lại một chút, nhưng lúc này máu trên cánh tay anh lại chảy máu nhiều hơn.
Bọn chúng thấy vậy liền tấn công vào cánh tay trái của anh mà thôi.
Sợ mình không thoát được, Cố Hân lấy pháo hiệu ra, bắn một phát bay lên trời.
Cùng lúc đó Cố Minh thấy được tín hiệu, mọi người lập tức đi theo pháo hiệu đó.
Cũng một nơi khác, cách họ không xa, khi thấy pháo đỏ phát ra.
Một số người biết đó là tín hiệu của Ảnh, cho nên bốn người thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên vài ngọn cây để đến nơi đó.
“Con khốn”.
Tên đó mắng cô sau đó lại tránh đi được cú đấm của Lục Nghiên Trung, lúc này họ mới tách tay nhau ra.
Nhưng hắn ta biết mình không phải đối thủ của Lục Nghiên Trung nên mới đẩy vài tên đàn em ra.
Cố Hân cầm lấy phi tiêu trong tay.
“Lục Nghiên Trung tránh ra sang trái”.
Sao đó phóng ra.
Anh nghe Cố Hân gọi mình liền tránh theo lời cô nói, tên thuộc hạ muốn giết chết anh, nên cô phóng phi tiêu để ngăn lại.
Dám động đến người đàn ông của cô hả? Cho bây chết nè!
“Đứng im”.
Tên cầm đầu lên tiếng.
Hắn ta chỉa súng vào đầu Cố Hân.
“Đứng im”.
Tên đầu đàn chỉa súng vào đầu của Cố Hân.
Lục Nghiên Trung cùng với Nam Hàng liền dừng tay lại.
Sau đó thuộc hạ của hắn liền khống chế Lục Nghiên Trung cùng với Nam Hàng.
Một tên đá vào đầu gối của anh, bắt anh quỳ xuống và ngẩng đầu lên.
“Đồ hèn”.
Cố Hân mắng hắn ta.
“Tôi sẽ cho em biết tôi hèn thế nào”.
Nói rồi hắn ta xé rách áo Cố Hân.
Rẹt.
Một lớp thân thể mềm mại được hiện ra.
Yết hầu hắn trôi lên xuống liên tục.
Bên trong cô nàng vẫn còn mặc thêm một chiếc áo dây màu đen càng làm tôn lên nước da trắng của Cố Hân.
Cố Hân không xinh như Nghi An cũng không mạnh mẽ như Thanh Thanh hoặc không như Giản Ái.
Đối với Lục Nghiên Trung mà nói Cố Hân là độc nhất vô nhị không ai sánh được.
Ở nơi này toàn là đàn ông mà thôi, cũng chỉ có mỗi một Lục Hà Ái, hắn ta đã sớm chơi chán ả ta.
Bây giờ có một con mồi mới đến lại rất hợp ý hắn, hắn nhất định phải chơi chết cô ta mới được, sau đó ném cho đám đàn em từng người từng người chơi cô ta.
Cố Hân muốn che lại ngực mình, nhưng lại không thể.
Vì cô đã bị hắn giữ lại hai tay mình.
Cho nên chỉ biết vùng vẫy né tránh động tác của hắn.
“Thằng khốn, có ngon thì mày đánh với tao đi, tại sao lại phải động đến phụ nữ”.
Lục Nghiên Trung nói, hai mắt anh đỏ lên.
Đây được xem là điều vô dụng nhất của anh, vì anh mà Cố Hân mới bị gặp phải nguy hiểm.
Hắn ta hôn lên cổ Cố Hân, tuy cô tránh đi hắn ta lại ép cô.
“Nếu không muốn nó chết”.
Tên đó nói, khi hắn ra lệnh cho đàn em đặt súng vào đầu Lục Nghiên Trung!! Vì sự uy hiếp của hắn đối với Lục Nghiên Trung cho nên Cố Hân thôi vùng vẫy, nước mắt lăn dài trên má, như những nhát dao đâm vào sâu trong tim của Lục Nghiên Trung.
Cũng tại anh vô dụng nên mới không bảo vệ được cho cô.
"Thơm thật ".
Hắn ta hít hà mùi hương trên người Cố Hân, nhưng cô thấy thật ghê tởm.
Chỉ muốn nôn.
Đến khi hắn ta xoay người cô lại, bàn tay khô ráp đầy kinh tởm sờ vào mông của Cố Hân, hắn ta cởi khoá quần mình ra, lôi thứ xấu xí đó xuống, cọ cọ vào mông của Cố Hân qua lớp quần.
Hắn ta không ngần ngại mà hôn lên gáy của Cố Hân, sau đó lại mò đến khoá quần của cô ấy muốn c ởi quần xuống.
Cố Hân vùng vẫy muốn tránh, nhưng thấy đàn em của hắn chỉa súng vào đầu của Lục Nghiên Trung nên cô ấy cắn răng chịu đựng.
Mặc dù cô ấy kinh tởm hắn ta, nhưng lại sợ Lục Nghiên Trung sẽ mất mạng.
Lục Nghiên Trung càng vùng vẫy muốn cứu Cố Hân, thì anh bị đánh nhiều hơn.
“Á…”.
tên đó hét lên một tiếng rồi buông Cố Hân ra, sau đó Lục Nghiên Trung xông đến đánh trả lại tên khốn đang khống chế mình, ôm lấy cô, động đến người của anh sao!
“Hu hu! Anh ơi”.
Cố Hân thật sự vô cùng thấy sợ hãi và kinh tởm những thứ đó.
“Bẩn quá”.
Cô run rẩy trong lòng của Nghiên Trung.
“Hân Hân không bẩn, anh sẽ trả thù cho em nhé, đừng sợ.
Anh ở đây”.
Cho dù Cố Hân có thật sự bị vấy bẩn đi chăng nữa thì Lục Nghiên Trung cũng không hề để ý đến chuyện đó.
“Ai”.!! Tên đó ôm lấy cánh tay mình.
Lúc này từ trên không trung một đám người nhảy xuống.
Ai nấy điều trang bị vũ khí cho mình.
“Một thằng đàn ông mà dám đối xử với phụ nữ vậy à”.
Người đó nói rồi lại bắn vào tay hắn khi bàn tay đó đã xé áo của Cố Hân.
Pằng.
“Á…”.
Một người khác đưa áo của mình cho Cố Hân, giúp cô che lại cơ thể.
“Cô đã bắn pháo hiệu đúng không”.
Cô gái đó hỏi.
“Đúng vậy”.
Cố Hân thoát áo xong rồi gật đầu.
“Ảnh ở đâu”.
Một người đàn ông khác bước đến hỏi.
Giọng có chút vui mừng.
Cố Hân không kịp trả lời thì đã nghe tiếng gọi.
“Hân Hân!!!”.
Cố Minh chạy nhanh đến.
“Anh hai”.
Cố Hân nghe được giọng quen thuộc của anh trai mình thì hét lên.
Vẫy vẫy tay gọi anh.
“Em có…”.
Cố Minh chạy đến kiểm tra người Cố Hân thì thấy áo trên người của em mình bị rách đi, còn được thoát áo.
Cố Minh không phải là một người ngu, Cố Hân còn khóc như vậy… mẹ nó..