"Xin mời em sinh viên năm nhất khoa kinh tế Hoàng Giản Ái đến phòng hiệu trưởng cần có việc.
Xin nhắc lại em sinh viên năm nhất khoa kinh tế Hoàng Giản Ái đến phòng hiệu trưởng cần có việc".
Tiếng của cô quản ktx lên tiếng.
"Chắc nó sẽ bị phạt thôi".
Một sinh viên nói.
"Chứ còn gì nữa, sinh viên năm nhất mà lại đi qua đêm ở khách sạn, đàng hoàng ghê".
+
"Đuổi học nó để làm gương cho các bạn khác".
"Lúc nào cũng ra vẻ ta đây, nhưng giờ đâu có hơn ai, bày đặt ổng ẹo".
"Cô ta với bạn cùng phòng của mình như nhau mà thôi, tỏ ra thanh cao thì sao cuối cùng cũng vào khách sạn".
+
"Nó sẽ bị đuổi học".
"Chúng ta đến phòng hiệu trưởng xem thế nào đi".
"Đúng đó! Đúng đó".
Có rất nhiều người kéo nhau đến phòng hiệu trưởng, Hoàng Giản Ái không cảm thấy chuyện này vi phạm điều gì! Cô đâu có làm gì sai?? Tại sao phải sợ.
Hiên ngang ngẩng cao đầu mà đi.
Bạo lực mạng xưa nay vốn là công thức giết chết người khác, biết bao nhiêu người vì thêu dệt nên câu chuyện khác với sự thật nên đã làm người khác đau lòng.
Nhẹ thì ngại ngùng dẫn đến nghĩ học, nặng hơn nếu chịu không được thì sẽ trầm cảm dẫn đến cái chết.
Có bao nhiêu người hối hận về việc bạo lực mạng mà họ gây ra??? Tại sao họ không đặt trường hợp mình là nạn nhân của bạo lực mạng!
Đối với một số người lấy niềm đau của người khác làm niềm vui cho bản thân, nhưng họ sẽ không biết rằng quả báo luôn có chỉ là chưa đến mà thôi.
Rất nhanh có nhiều sinh viên kéo đến phòng hiệu trưởng.
Lúc này bạn cùng phòng của cô cũng đến, Cố Hân đưa cho Hoàng Giản Ái một chiếc laptop vì Trần Cảnh Hoài sẽ làm gì đó!!! Mọi người cứ chờ mà thôi.
Khi cô đến phòng hiệu trưởng thì đã có rất nhiều người đến chào đón cô.
Cố Hân còn vẫy vẫy tay cười với cô nữa!! Cô cũng nhìn các bạn mình mà cười lại.
Cô vốn có làm gì sai đâu???
"Ba!! Chính là con nhỏ này đã cho người đánh con".
Quý Minh chỉ Hoàng Giản Ái cho Quý Kiến Thành biết! Hắn ta đã bị tên kia đánh gãy chân, mặt mũi bầm như cái đầu chó!!!
Hôm nay nhất định hắn sẽ khiến cho con khốn này bị đuổi học, hắn đã nhờ người điều tra nhà cô ta vốn chỉ là bình thường, không có gia thế đợi sau khi đuổi học con khốn này! Hắn sẽ chơi đùa cô ta cho đến chết, sau đó đưa cô ta cho đám anh em của hắn cùng chơi!!! Dám cho người đánh hắn! Hắn sẽ không bỏ qua!!!
"Là cô dám cho người đánh con tôi, hôm nay tôi sẽ làm cho cô ra khỏi ngôi trường này!!!".
Ông ta tức giận nói, cả đời này ông chỉ có mình Quý Minh, ông chưa từng đánh con trai mình nay lại bị người khác đánh!! Đánh con trai ông thì xem như chức danh sư đoàn trưởng của ông chết rồi à!!!
Hoàng Giản Ái nhìn Quý Minh rồi lại nhìn bộ quân phục trên người của Quý Kiến Thành.
Sư đoàn trưởng??? Ha!! Thì ra là con trai của sư đoàn trưởng nên lại có bộ dạng hóng hách như thế này!!! Ai cho ông ta cái gan đó, mặc bộ quân phục này lại đi ức hiếp sinh viên ???
"Ông là ba hắn ta à".
Hoàng Giản Ái chỉ vào người ông.
"Ông có biết trên người ông đang mặc quân phục không!?? Ai cho ông cái gan mặc quân phục đi bắt nạt người khác!! Quân khu nào dạy ông cái thói đó!!! Sư đoàn trưởng Quý" !!!
"Mày....!nhãi ranh!! Mày dám chỉ vào mặt tao à".
"Con khốn!!! Hôm nay tao sẽ cho mày biết tay! Tao sẽ chơi đùa mày cho đến chết".
Quý Minh nhìn Hoàng Giản Ái ánh mắt đầy thèm khát cô.
"Phì!!" Hoàng Giản Ái cười.
"
"Mày..."
"Bắt người ".
Ông Quý Kiến Thành lên tiếng, hôm nay ông phải bắt con nhỏ hỗn láo này về trị tội.
"Ông dám bắt tôi??? Quý Kiến Thành ông quên chức sư đoàn trưởng của cha ông rồi đúng không"?
"Mày"..
con nhóc này không phải là một người bình thường à sao nó lại biết đến cha ông???
"Con khốn!! Ông sẽ chơi chết mày"! Hắn ta chỉ vào cô mà gào lên!!
"Chơi tôi".? Hoàng Giản Ái cười.
"Anh lại muốn gia đình mình tan nát sớm hơn rồi!! Dựa vào chức sư đoàn trưởng của ba mày à.
Cút đi cho bà đây! Đừng nghĩ bản thân mình hơn người khác.
".
"Còn ông".
Cô chỉ vào Quý Kiến Thành.
"Trên người ông mặc bộ quân phục trang nghiêm của quân đội, là quân khu bảo vệ cho đất nước, hiện tại không phải ngày phép mà quân khu của ông được về??? Sư đoàn trưởng ông nói xem có phải ông dựa vào quyền của mình để đến đây bắt tôi không??? Vậy khi bắt tôi rồi đưa đi đâu?? Bộ công an, bộ quốc phòng hay quân khu hoặc là đến quân khu của bộ tư lệnh à".
Cô nói.
Con nhỏ này là ai mà lại biết rõ như thế!
"Nên nhớ! Nhiệm vụ của ông là ở quân khu chứ không phải ở nơi này chống lưng cho con trai ông, ông lấy lương của nước nhà thì nên bảo vệ đất nước chứ không phải ông đang ở nơi này mà bỏ bê quân khu, quên đi nhiệm vụ mà ông đang gánh trên vai".
"Hay quá".
Các sinh viên nghe cô nói như vậy thì liền vỗ tay ủng hộ cô, cô nói đúng nếu mặc trên người mình bộ quân phục thì nên bảo vệ đất nước, chứ không nên đứng ở đây bảo vệ con trai mình, hiếp đáp người khác! Càng không nên dựa vào quyền uy để mà bắt người.
"Bắt lấy nó".
Ông ta ra lệnh cho người lính đi theo ông.
Con khốn này dám làm xấu mặt ông, hôm nay ông phải cho nó niếm mùi lợi hại!!!
Các binh lính đi theo anh, khi nghe cô nói như vậy thì liền sợ xanh mặt, không dám nhúch nhích.
Cô gái này miệng lưỡi mở ra thì quân khu sư đoàn trưởng thậm chí cô ta còn biết đến bộ tư lệnh, thì ai mà dám động đến cô ta.
Nếu chỉ là người bình thường thì tương lai sẽ làm việc lớn, nếu mà con nhà tướng mà bọn họ bắt thì sẽ chết chắc.
Đến sư đoàn trưởng của quân khu mà cô còn dám chỉ thẳng vào mặt mà mắng thì ai dám động đến cô.
Xem đi, dáng đứng đầy hiên ngang thách thức, xem chừng là con nhà võ, động đến có thể thiệt thân mình.
Nên binh lính không nghe lời ông ta, mà chỉ nhìn chầm chầm cô!
"Thanh Thanh".
Cố Hân hỏi Lãnh Thanh Thanh.
"Cậu nghĩ xem nếu bọn họ đánh nhau với Giản Ái thì ai thắng ".
Cô ta vô cùng tò mò.
Lãnh Thanh Thanh nhìn Hoàng Giản Ái với tên lính đó.
"Nếu ra tay từng tên họ không phải là đối thủ của Giản Ái đâu, nếu đánh nhau hội đồng thì tớ không biết ".
Ánh mắt Cố Hân đầy sùng bái nhìn Lãnh Thanh Thanh rồi nhìn sang Hoàng Giản Ái.
Bạn cùng phòng của cô thật là giỏi quá đi.
Cô quyết tâm rồi!!! Giản Ái có bạn trai rồi! Còn Nghi An thì thầy Từ Khiêm đang theo đuổi, chỉ còn lại Thanh Thanh mà thôi, cô quyết tâm đẩy thuyền Thanh - Minh này mới được.
Phù sa không được chảy ra ngoài.
Cô phải tác thành cho anh trai cô!!!!
Ông trai già nhà cô, yếu đuối như vậy có Thanh Thanh bảo vệ cô cũng yên tâm hơn.
Với lại cô tin chắc Thanh Thanh sẽ trừng trị cái tên ông anh trai lăng nhăng nhà cô!!! Hừ.
"Ông quên mình là ai à??? Ông muốn bắt tôi thì tốt nhất nên cởi bỏ quân phục mà ông mặc trên người đi, vì ông không xứng đáng mặc nó trên người!!" Hoàng Giản Ái nhẹ nhàng nói.
Ông nội cô luôn nhắc nhở cô rằng con nhà quân nhân không được ức hiếp người yếu thế hơn mình, bảo vệ họ cũng như là làm tròn trách nhiệm của một gia đình nhiều đời làm quân nhân.
Cho dù ba cô làm sai thì ông nội cũng đánh chứ không phải riêng ai, đường đường là Trung tướng nhưng khi về nhà lại là con của ông nội, một gia đình bình thường, dạy con bình thường.
Các anh trai của cô chỉ cần làm sai một chút thôi ông cũng đánh, vì danh lợi quyền uy mà nhà họ Hoàng hiện tại đang có đều do ông nội cô mang lại.
Cô là con gái út của cả gia đình, các chú của cô đều có con trai, chỉ có mỗi cô là con gái nên mọi người đều yêu thương cô, không dám đánh cô, nhưng ông nội cô lại không phải như vậy? Rất thương cô, nhưng chỉ cần cô cũng làm sai thì vẫn đánh như bình thường!
Ông cô nói.
"Là con của quân nhân, phải luôn có phép tắc, biết đúng sai, biết chuyện nên làm và không nên làm?" Chỉ cần làm sai thì theo gia pháp.
Đánh vừa đánh vừa dạy bảo!
"Hay!! Nói hay lắm".
Lúc này có một ông cụ khoảng tuổi từ trong xe quân đội xe bọc thép bước ra.
Chóng gậy bước đi đến nhưng khí thế hiên ngang oai phong lẫm liệt bên cạnh ông ta còn có một người con trai mặc quân phục, dìu ông ta bước đến.
Vốn không ai để ý đến họ chỉ vì Hoàng Giản Ái đang dạy bảo cha con nhà họ Quý, nhưng khi họ lên tiếng thì mọi người quay lại mà nhìn suýt nữa són ra quần.
Đây!!! Đây!! Không phải là lão Tướng quân trong truyền thuyết sao?? Sao lại có mặt ở đây.!!!.