Bảy giờ tối, tại khách sạn Giao Kim phía nam.
Tại sảnh tiệc.
Nhà họ Lâm đang tất bật đón khách đến.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội anh là Lâm lão phu nhân.
Nên mọi thứ điều phải chuẩn bị rất tươm tất.
Không được có sơ xót gì.
Lúc này Hoàng Nhất Thiên cùng em trai mình đến, trên tay còn cầm theo quà.
Sau đó thì Minh Hoàng Lễ cũng vừa đến, ngồi bên ghế phụ chính là Hà Tuyết Thanh.
Nhất Hoà định đi đến, nhưng vẫn bị Nhất Thiên ngăn lại.
Cho nên cậu thất thiểu không thôi, chỉ là chưa thể nhận lại em mình.
Buồn quá!
Lâm Tân Viễn nhận quà, sau đó đưa họ đến sảnh tiệc.
Minh Hoàng Lễ luôn đi bên cạnh Tuyết Thanh tránh cho cô đi lung tung lại làm anh lo lắng.
Lo gì! Ai dám động đến cô, xem như kẻ đó muốn chết rồi.
Cố Minh cùng với Lãnh Thanh Thanh cũng vừa đến họ sánh đôi đi vào với nhau.
Mọi người ở đây điều biết đến Cố Minh qua vài lần hợp tác, cũng không biết dạo gần đây Cố thị có gì mà anh lại rời đi.
Hiện tại vẫn để lại cho ba anh quản lý.
Có thể nói Cố Minh chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.
“Chào anh”.
Cố Minh đi lại chào Minh Hoàng Lễ.
“Chúng ta lại gặp nhau”.
“Đúng vậy.
Rất vui được gặp cậu.
Vợ tôi Hà Tuyết Thanh.”
“Xin chào, đây là vợ tôi Lãnh Thanh Thanh”.
Cố Minh giới thiệu.
Tuyết Thanh lúc này đang ăn bánh kem, nhưng lại ngọt quá nên nhét vào tay của Minh Hoàng Lễ.
“Ngọt quá, anh ăn đi.
Chào anh chị ạ”.
Tuyết Thanh cúi đầu chào họ.
“Chào em”.
Tuyết Thanh nhìn cô gái trước mắt mình, sau đó nhìn đôi tay của Thanh Thanh.
Là người luyện võ.
Tuyết Thanh nhìn không chớp mắt, ngón tay mình hơi nhúc nhích.
“Bé con”.
Minh Hoàng Lễ gọi cô, khi thấy Tuyết Thanh bước lên một bước.
Tuyết Thanh lùi lại.
Vẫn nhìn Thanh Thanh không cam tâm, muốn đánh nhau!
Đúng lúc đó Giản Ái cùng với Trần Cảnh Hoài bước đến, không quên chúc thọ Lâm lão phu nhân.
Sau đó thì hội ngộ với Thanh Thanh.
Đến gần tám giờ thì Cố Hân và Lục Nghiên Trung đi đến, có một điều lạ là, hôm nay đàn ông điều lái xe đưa người phụ nữ của mình đến, nhưng riêng Lục Nghiên Trung thì lại được Cố Hân đưa đến.
Anh bước xuống từ ghế phụ, sau đó vòng qua ghế lái đưa Cố Hân ra.
“…”.
Tình cảnh này…
Mọi người đều ngạc nhiên.
Nhưng Lục Nghiên Trung lại làm như không có gì, cùng Cố Hân bước vào đó.
Mọi người có tò mò nhưng lại không dám hó hé gì cả.
Khi gặp lại Hà Tuyết Thanh, Cố Hân rất vui, thậm chí còn muốn nói thêm vài câu riêng nữa.
Họ gặp nhau có rất nhiều đều để nói.
Khi đó Tuyết Thanh mới biết họ là bạn của nhau.
Minh Hoàng Lễ khư khư giữ bé con bên mình, Tuyết Thanh muốn nói chuyện với mọi người bị anh giữ lại miết cũng chán lắm.
Cho nên cô nhón chân hôn lên mặt anh một cái, trước ánh nhìn của mọi người.
“Anh cho bé đi chơi với chị Cố Hân nha, anh~~”.
Tuyết Thanh nói giọng rất mềm mại, nên không lý nào anh lại không nghe, cho nên đã đồng ý.
“Không được đánh nhau với Lãnh Thanh Thanh.” Anh dặn dò.
“Em đi theo phu nhân đi, phu nhân mà đánh nhau đi về anh ném em vào rừng nhiệt đới”.
Đừng nghĩ anh không biết, cô nghĩ gì trong đầu.
Cho nên vẫn đe doạ trước rồi tính sao.
Thanh Nguyệt nằm không cũng trúng đạn, sao cô ấy dám cản được phu nhân chứ.
“…”.
Tuyết Thanh vốn định tìm cơ hội đánh nhau mà.
Nghe anh đe doạ như vậy nên ngậm ngùi không thôi.
Mấy cô gái ngồi một bàn nói chuyện với nhau, trên bàn được đặt rất nhiều đồ ăn vặt từ bánh trái cho đến hạt dẻ rang muối.
Lúc này Nghi An và Từ Khiêm mới bước vào, cô đưa ánh nhìn xung quanh, thấy Lạc Nhân đang đi cùng với một người đàn ông trẻ khác.
Bên cạnh cô ta còn có một vài chị em cây khế đang nhìn nhau mà nói chuyện nữa.
Ăn mặc rất gợi cảm, một chiếc áo cúp ngực màu đỏ váy thì xẻ tà đến đùi.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn của những người đàn ông khác điều hình về phía Lạc Nhân.
Các cô gái đó cũng không phải ăn mặc bình thường, người nào người này điều không lộ da thì lộ ngực, lộ đùi.
Không biết đến kiếm trai hay là dự tiệc.
Nghi An hơi biễu môi, ăn mặc như vậy thì có gì hay đâu? Không xem lại mình đi, ngực chảy xệ cả rồi vậy mà còn đem đi khoe!
A! Chị Nghi An kìa! Tuyết Thanh vẫy vẫy tay gọi cô ấy lại.
Nghi An mỉm cười.
Nói với Từ Khiêm mình đi lại đó một chút.
Từ Khiêm gật đầu.
Nghi An đi lại gần bàn của họ ngồi nói chuyện.
“Chị đến muộn thế ạ”.
Tuyết Thanh hỏi.
“Hơi khó chịu một chút, nhưng đã ổn rồi.
Em với mọi người đến lâu chưa”.
Nghi An kéo ghế ngồi cạnh Cố Hân.
“Em đến lâu rồi.
Minh Hoàng Lễ không cho em đi đâu cả, phải có Thanh Nguyệt đi theo anh ấy mới đồng ý, không như các chị đâu”.
Tuyết Thanh chống cằm than thở.
Ha ha! Đáng yêu quá đi.
“Chị Thanh Thanh.
Hôm nào em đến tìm chị đánh với chị một trận được không?”.
Tuyết Thanh hỏi.
“Hả?”.
Thanh Thanh đang ăn miếng táo thì ngạc nhiên.
“Mọi người ở nhà đều không phải đối thủ của em, Thanh Phong lại không muốn đánh với em, sợ làm em bị thương.
Cũng chỉ có Thanh Ngọc, Thanh Giao với Thanh Nguyệt mà thôi.
Nhưng họ đánh không lại em.
Minh Hoàng Lễ thì càng không đánh”.
Tuyết Thanh than thở.
“…”.
Thanh Thanh cười.
Làm sao dám đánh người của Hắc Phong, hôm sao anh ta sẽ kéo quân đến ném xác cô với Cố Minh đi luôn đó chứ.
“Phu nhân”.
Thanh Nguyệt gọi.
“Bọn họ không dám đánh với phu nhân đâu”.
“…”.
Tuyết Thanh tức muốn chết!
Không thèm ăn nữa.
Cô đẩy dĩa hạt dẻ đi chổ khác.
Hôm nay không về với Minh Hoàng Lễ đâu.
“Nhưng em nghe nói, anh Trần Cảnh Hoài đánh nhau rất giỏi”.
Thanh Nguyệt định ném cho anh ta.
Ai bảo Trần Cảnh Hoài đó trước đây gây khó dễ cho họ chứ.
“…”.
Giản Ái nghe nói đến Trần Cảnh Hoài thì nhìn Thanh Nguyệt, sau đó thì thấy hai mắt Tuyết Thanh sáng lên.
Rồi còn nhìn về phía Trần Cảnh Hoài như muốn ăn thịt anh ta.
Cái này…
Tuyết Thanh suy nghĩ một chút, nếu mình đánh nhau với anh Trần Cảnh Hoài đó thì như thế nào nhỉ? Anh ta có nương tay không.
Chà chà…
Thích nhỉ?
Quân đội cơ đó! Chà~~~.
Tuyết Thanh cười hí hửng, mọi người nhìn nhau, ngay cả Giản Ái khóc không ra nước mắt.
Ai đem bà cô nhỏ này đi đi, đi dùm đi!
…
Đến hơn mười giờ hơn.
Tiệc đã bắt đầu từ lâu, Lâm lão phu nhân vừa mới nhận những lời cảm ơn xong, sau đó thì rời đi.
Để lại cho mọi người ăn uống với nhau.
Bà già rồi, nên không đi theo lớp trẻ này mãi được.
Lâm lão phu nhân nhận được rất nhiều lời chúc thọ mình, rất vui, trên gương mặt hiền từ của bà cứ cười mãi thôi.
Bà cũng dành tặng cho họ những món quà rất đặc biệt.
Tặng quà xong thì được con trai mình dìu đi nghĩ ngơi.
Lạc Nhân thấy cơ hội của mình đã đến khi Nghi An đã uống ly nước trái cây mà cô ta đã chuẩn bị.
Cô ta chăm chú nhìn Nghi An vỗ vỗ đầu rồi đứng dậy rời đi.
Mọi người không ai đi theo, Nghi An được một nhân viên phục vụ dẫn đi lên phòng nghĩ ngơi.
Mọi người đến đây điều được chuẩn bị cho một phòng nghĩ riêng.
Giang Tuyên nhìn thấy Nghi An khi đến với Từ Khiêm, cô sống rất tốt.
Bao nhiêu năm nay anh cố gắng phấn đấu để mong có được cuộc sống tốt hơn, nhưng xem ra…
Giang Tuyên uống rượu.
Biết họ không thể nào đến được với nhau, tội tình gì phải làm khổ Nghi An chứ.
Từ khi bị Lạc Nhân đánh đập lúc còn bé, anh đã rất căm hận ả ta.
Chỉ chờ cơ hội trả thù mà thôi.
Bây giờ lại dám làm hại Nghi An.
Đúng là không biết sống chết.
Ả đàn bà thối tha này! Đừng trách sao anh không nể mặt.
Ai bảo cô dám động vào Nghi An cơ chứ.
Từ Khiêm bên này luôn để ý Nghi An, khi thấy cô đã đi rồi thì nhìn Giang Tuyên rồi anh ta khẽ gật đầu.
Lúc sao thì đi theo.
Lạc Nhân thấy Giang Tuyên đã đi theo Nghi An thì sung sướng không thôi, lần này xem tao triệt để hạ bệ mày không chứ.
Tiện nhân.
Con khốn!
Hôm nay tao sẽ cho mày mất hết tất cả, sẽ cho mọi người biết mày là kẻ thế nào khi cùng với một đám đàn ông ân ái với nhau.
Để xem Từ Khiêm còn bảo vệ mày nữa không! Để xem ai cần thứ ghê tởm như mày.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Lạc Nhân đã sướng phát điên lên rồi.
Mọi người chăm chú quan sát Lạc Nhân, nhưng cô ta không hề hay biết kế hoạch của mình đã bị thất bại cho nên cứ nghĩ là đã thành công.
Nghi An đi theo người phục vụ đó, sau đó thì được một người con gái khác đến, Nghi An đưa cho cô nhân viên đó một chiếc thẻ.
Cô nhân viên rất thức thời mà làm việc, phàm là những chuyện này phải kín như bưng.
Cô gái lạ đó mặc rất giống với Nghi An, từ kiểu tóc cho đến quần áo.
Hiển nhiên Từ Khiêm thu xếp rất chu đáo.
Sau khi đi vào một căn phòng đã được Lạc Nhân thu xếp cùng với bốn người đàn ông nhưng đã bị đánh ngất từ khi nào..