“Mẹ! Có im đi không hả”.
Từ Khiêm tức giận cắt ngang lời mẹ mình.
“Thì đã làm sao? Tôi có thai thì làm sao? Bà dường như đã quên rồi? Tôi Lục Nghi An hay là Lãnh Nghi An gì cũng vậy? Đứa bé này đừng mong nó mang họ Từ? Hiểu không”.
Nghi An nói với bà.
“Con dâu bà chọn thì đã sao? Con trai bà cưới tôi thì làm sao? Từ Khiêm cưới chưa chắc tôi đã đồng ý lấy, đừng nghĩ trên đời này họ Từ của bà thì ngon lắm.
Tôi đây cũng chả cần”.
“Từ phu nhân! Cút về nhà họ Từ của bà đi!”.
Nghi An chỉ tay đuổi bà ta về.
“Mày…”.
Bà ta giận run người, định đi lại kéo Từ Khiêm đi về phía mình thì anh lùi lại.
“Con…”.
Bốp!
Lục phu nhân đã nhịn bà ta đủ rồi, dám nói Nghi An nhà bà như vậy sao hả!
Cái con đàn bà thối tha này! Hôm nay bà sẽ cho Chu Ân này một bài học!
Bốp!
Một cái tát vào mặt Từ phu nhân nữa.
May mà có Ân Nhi giữ bà ta lại nếu không thì đã ngã xuống đất rồi.
“Con gái tôi có thai thì làm sao hả! Đời bây giờ vô sinh rất nhiều, không sợ mang thai không được mà là đẻ không được bà có hiểu không hả”.
Lục phu nhân mắng bà ta.
“Đây chính là đứa cháu mà hai gia đình Lãnh Lục đang chờ đợi, chúng tôi dư sức nuôi được nó, họ Từ của bà cao sang quá thì cút về đi, nhìn mà chướng mắt”.
“Chúng ta đi”.
Lục phu nhân kéo Nghi An ngồi vào ghế sao.
“Cút về cho bà đây! Đừng nghĩ con trai mình thì ngon lắm! Bà đây có hai đứa con trai kia kìa”.
Bà thì có một mà thôi! Cho nên so được với bà đây đâu nhé!
Truyện Tiên Hiệp
“Chúng ta đi”.
Cạch! Cửa đóng lại rất mạnh.
Từ Khiêm cũng không biết nói gì hơn với mẹ mình nên đã rời đi, bỏ lại mẹ mình ở đó.
"Này…Từ Khiêm!! Con đứng lại…Từ Khiêm ".
Bà ta gào lên.
Nhưng chiếc xe đã dần mất hút.
Đoàn Ân Nhi vốn cũng biết Từ Khiêm có bạn gái, chỉ lúc này nhìn thấy rất quen nhất thời không biết là ai.
Thật ra cô ta rất cảm thán Từ Khiêm vì anh rất tài giỏi.
Cô ta rất thích anh.
Từ phu nhân bực bội vì bị Lục phu nhân đánh rồi bị Lục Nghi An mắng chửi.
Ngay cả con trai cũng không ngó ngàng đến bà nữa.
Rốt cuộc đôi mẹ con này đã cho con trai bà ăn cái bùa mê gì rồi mà khiến cho anh nghe lời họ như vậy cơ chứ.
Bà làm như vậy thì có gì sai chứ! Bà muốn cho con trai mình sống tốt mà.
Cũng muốn cho anh có được vợ đẹp thì có gì đáng chê trách đâu?
Đoàn Ân Nhi này bà đã điều tra rồi, hai mươi bốn tuổi mới vừa đi du học về, sau đó lại kế thừa gia nghiệp của nhà họ Đoàn.
Rất tốt với con trai bà mà.
Xứng đôi vừa lứa.
Đoàn Ân Nhi nói chuyện nhỏ nhẹ, phong thái luôn phát ra vẻ của người có học thức lại còn là tiểu thư cao quý.
Đâu phải như Lục Nghi An kia, không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ, nói chuyện không ra chút thể thống nào cả.
Làm sao xứng với con trai bà chứ.
Với lại nó không phải là con của nhà họ Lục? Anh quen làm cái gì? Có giúp được gì cho gia đình nhà họ Từ đâu chứ.
Lấy vợ thì phải lấy người vừa xứng tầm với gia đình chứ như vậy sẽ giúp cho gia tộc đứng vững thêm nữa.
Cho nên người ta luôn nói môn đăng hộ đối là rất đúng mà đâu có sai chút nào.
Bà phải tìm cách cho anh rời bỏ Lục Nghi An này mới được! Con khốn đó chỉ tổ gây thêm phiền phức cho con trai bà mà thôi.
Từ phu nhân an ủi Đoàn Ân Nhi, trấn an một lúc rồi hẹn hôm nào sẽ đưa cô ta đi ra mắt với các vị phu nhân khác.
Sẵn tiện giới thiệu cô chính là con dâu nhà bà luôn.
Nhưng Đoàn Ân Nhi vốn thấy không ổn vì Lục Nghi An đang ở bên Từ Khiêm mà, cô ta không muốn mang tiếng làm người thứ ba đâu.
“Con đừng lo, con chính là con dâu mà bác lựa chonc chỉ con mới xứng đáng với Từ Khiêm mà thôi.
Loại người như cô ta làm sao mà bước vào nhà bác được”.
“Yên tâm, chuyện này bác sẽ tìm cách nói lại với Từ Khiêm kêu nó cắt đứt với Lục Nghi An đó.
Thiếu phu nhân của nhà họ Từ chỉ có cháu mà thôi.
Hiểu không”.
“Dạ vâng”.
Đoàn Ân Nhi nghe Từ phu nhân nói như vậy thì bớt lo lắng hơn rất nhiều.
Sau đó thì tạm biệt bà rồi rời đi.
…
Trên xe, Từ Khiêm gọi về cho ba mình giải thích về việc bà đã mắng Nghi An và bị Lục phu nhân tát cho hai bạt tay.
Ông Từ cũng rất tức giận vì bà lại dám cả gan một lần nữa tự ý định đoạt hôn nhân của con trai mình.
Cái gương của Lạc Nhân đó còn rành rành ra đó, tại sao lại muốn xen vào nữa.
Ông đã nói rõ với bà rồi còn gì, để cho Từ Khiêm tự quyết định chuyện hôn nhân cuae mình đi.
Nhưng bà lại năm lần bảy lượt lại không nghe, luôn lén ông làm những chuyện khó hiểu sao lưng! Lần trước thì hại Nghi An suýt nữa sảy thai, bây giờ thêm chuyện Lạc Nhân, chuyện tốt không thấy chỉ thấy toàn là chuyện xấu.
Chuyện nào chuyện đó luôn rất phiền phức.
Có nhiều người nhìn bề ngoài rất đẹp, rất đàng hoàng nhưng sâu bên trong lại là một con người rất xấu, lại còn rất độc ác.
Nhưng cũng có nhiều người nói rất thẳng nhưng khi nói ra thì bỏ qua chứ không hề để bụng.
Chuyện gì đã qua thì sẽ bỏ qua.
Cho nên đừng nên nhìn con người ta qua vẻ bề ngoài, sẽ không phân biệt được tốt hay xấu, đâu là bạn đâu là bè.
Những lời hoa mỹ đó, rất dễ nói, nhưng nói mà làm được thì mới là chuyện quan trọng.
Thấy vợ mình ngày càng quá đáng, ông quyết định không để yên được nữa, khi tắt máy xong thì ông đợi bà về để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.
Ông không nghe một phía, cũng muốn nghe bà giải thích mọi chuyện.
Từ Khiêm là con trai của ông, còn bà là vợ của ông, đã sống với nhau gần bốn mươi năm, tình cảm không phải ngày một ngày hai là có thể nói hết được.
- ------------
Khi đưa Lục phu nhân về Lục gia xong.
Từ Khiêm và Nghi An về nhà mình.
Anh không nói lời xin lỗi với Nghi An, để cô bị mẹ anh mắng là mang thai trước khi kết hôn là lỗi của anh.
Chứ không phải là của Nghi An.
“Anh sao thế?”.
Nghi An thấy anh không nói chuyện thì quay sang hỏi.
“Anh còn để ý chuyện mẹ anh nói à”.
Từ Khiêm ừm một tiếng, nhưng Nghi An lại cười.
Cô không cho là đúng.
Mình mang thai thì là chuyện vui mà.
Cho nên mặc người đời nói gì đi chăng nữa thì Nghi An cũng không quan tâm.
“Em không để ý đâu, chẳng qua mẹ anh đang làm gì vậy?”.
Nghi An hỏi anh.
“Bà xem anh là món đồ hả”.
Liên tục tìm con dâu cho anh, thì ai mà chịu nổi chứ.
Nghi An từng thấy rất nhiều người cứng đầu, nhưng chưa thấy ai như Từ phu nhân cả.
Ngay cả Cố phu nhân giờ đây cũng buông xuôi chuyện của Cố Minh và Thanh Thanh vì chuyện của Châu Trân khiến bà ta vô cùng xấu hổ.
Cho nên cũng đã ngầm đồng ý cho họ quen nhau.
Hôm trước Thanh Thanh còn về nhà họ Cố ăn cơm nữa.
Nghe kể lại, Cố phu nhân xin lỗi Thanh Thanh chuyện trước đó bà ta đã làm.
Vì đã nhìn người sai, khiến cho Cố Minh không vui, bà ta cũng không vui nữa, nên đã mặc kệ chuyện của anh và Thanh Thanh cũng không xen vào nữa.
Trải qua chuyện của Châu Trân đã khiến cho bà ta sợ rồi, mất công tìm một người khác rồi lại xảy ra chuyện loạn như vậy thì mặt mũi của bà ta để ở đâu cơ chứ.
Cho nên cuối cùng cũng thôi ngăn cản.
Còn Từ phu nhân lại tìm một người hợp ý khác, bà ta cho rằng mình không xứng đáng với con trai bà, nhưng bà ta chắc rằng người bà chọn sẽ không làm chuyện xấu như vậy nữa không?
“Anh sẽ về nhà một chuyến để giải quyết triệt để chuyện này, cũng sẽ cho em một lời giải đáp tốt nhất.”
Nghi An lắc đầu.
“Em không quan trọng những chuyện đó, mẹ anh có đồng ý hay không thì không thay đổi được gì cả”.
Nghi An xoa bụng mình.
“Hôm nay bé con rất ngoan, em ăn được rất nhiều đồ mẹ nấu.” Nghi An nói sang chuyện khác.
“Con gái của anh là ngoan nhất mà”.
Từ Khiêm sờ bụng Nghi An, lớn hơn một chút rồi.
“Hửm, lúc trước anh nói nó là con trai mà”.
“…”.
Từ Khiêm nín thinh.
Ai bảo lúc trước nó làm An An của anh ăn không ngon, ngủ không yên chứ.
Nên mới nhận định nó là con trai.
Chứ bây giờ ngoan như vậy thì là con gái chứ sao.
Nghi An nhéo tai anh một cái, cũng thật là! Người ta thì mong có con trai, còn anh thì lại mê con gái.
Trai hay gái gì cũng được, Nghi An điều yêu thương cả..