Trần Cảnh Hoài cho người kiểm tra dấu vân tay còn xót lại trong đó.
Sau đó tiến hành lấy vân tay của Trần Hà và Đoàn Ân Nhi.
Khi biết tin Nghi An trúng độc thật ra Trần ra rất vui, vui vì nó sẽ chết, nhưng sao đó bà lại không vui được nữa vì bọn họ xem bà là hung thủ.
Bà không có!
Nhưng không ai tin bà!
“Nó sớm muộn gì cũng chết tội gì tôi phải hạ độc nó chứ”.
Khi đó bà ta đã nói như vậy.
Trần Cảnh Hoài đem nguyên văn nói lại với Từ Khiêm, đồng thời tên thuộc hạ kia vẫn nhất quyết cho rằng Trần Hà đã kêu hắn làm như vậy.
Tuy Trần Hà một mực chối, nhưng hắn vẫn một mực bảo là Trần Hà làm.
Hai người họ, một người chối một người kiên quyết thừa nhận bà ta làm.
Đoàn Ân Nhi đứng chính giữa làm ngư ông đắc lợi, so với Lạc Nhân cô ta còn rất thông minh hơn, làm việc không để lại sai lầm hay một chút dấu vết nào.
Trần Hà không ngờ Đoàn Ân Nhi lại dám ra tay như vậy, sự thắc vọng lên đến đỉnh điểm.
Bà ta nhào đánh Đoàn Ân Nhi ngay trong phòng thẩm vấn, nhân viên cảnh sát cũng thờ ơ, tỏ ra mình không biết gì cũng không nhìn thấy việc này.
Mặc cho hai người họ đánh nhau.
Cứ tưởng Trần Hà mạnh lắm không ngờ lại bị thua thảm hại vì Đoàn Ân Nhi sức trâu mà, còn bà ta thì như con nghé con.
Làm sao đánh lại thanh niên trai tráng chứ.
Kết quả, nhân viên điều tra đó bị cho viết một bản kiểm điểm vì thất trách trong công việc dẫn đến đánh nhau giữa hai nghi phạm.
Trong lúc người khác không để ý, khoé môi anh ta nhếch lên.
“Bà ta bị đánh sưng to như cái đầu heo”.
Đó là đoạn tin nhắn mà Trần Cảnh Hoài nhận được.
Sau đó hai người họ được tách ra và đưa đến bệnh viện quân y để xem xét.
Tên thuộc hạ cũng đã khai ra việc Đoàn Ân Nhi mua chuộc mình đã phá hư phanh xe, cùng với việc cắt đứt một số dây trong khoang xe dẫn đến xe hư và bốc cháy toàn bộ.
Nhưng hắn vẫn không khai ra việc mình bỏ độc vào trong xe của Nghi An.
Trần Cảnh Hoài cũng rất bình tĩnh, đưa ra một tấm ảnh gia đình, trong đó cả hai gia đình đều mặc quân phục.
Lão tướng quân còn có ngạch đại tướng cùng với ba của anh và Giản Ái.
Không quân, lục quân, cảnh sát hay quân đội đều là hai nhà Trần - Hoàng nắm giữ vững mạch an ninh.
“Người trong xe hôm đó có một người là Lục Nghi An, người còn lại là Hoàng Giản Ái là cô con gái duy nhất trong gia đình bốn đời là quân nhân”.
Anh chỉ vào bức ảnh của Giản Ái đứng cạnh lão tướng quân thân mật ôm cánh tay của ông mình.
“Còn là con dâu cả của Trần gia - vợ của Bộ tư lệnh đương thời”.
Trần Cảnh Hoài chỉ vào ảnh của anh đứng bên cạnh cô.
“Giống tôi không?”.
“Tôi tôi….tôi…”.
Tên đó lắp bắp mãi không nói được câu nào.
“Trong bụng của em ấy còn có một đứa bé”.
Rầm.
Tên đó bật ngữa té xuống ghế khi nghe Trần Cảnh Hoài nói đến việc Giản Ái đang mang thai.
Cuối cùng hắn vẫn khai hết mọi chuyện.
Vì đề phòng Nghi An thoát được, nên Đoàn Ân Nhi đã đưa chất độc cho hắn tiêm vào bình dưỡng khí để khi xe bị va chạm mạnh thì sẽ bay hơi ra ngoài.
Vì Đoàn Ân Nhi rất cẩn thận nên đã xoá hết dấu vân tay của mình khi giao cho hắn.
Nhưng vì đề phòng chuyện khi bại lộ, hắn vẫn mong mình còn con đường sống nên đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của họ khi đó.
“Đoạn ghi âm đó đang ở đâu”.
Trần Cảnh Hoài hỏi.
“Nếu tôi…nói ra…có được giảm án không?”.
“Mày mà không nói tao sẽ cho mày chết sớm hơn, mày muốn chết hiện tại cũng được”.
Trần Cảnh Hoài nhìn hắn.
“Ở nhà của tôi.”
Trần Cảnh Hoài bảo đội trinh sát đến nhà của hắn kiểm tra, nhưng người đó lại thông báo rằng đã đến muộn một bước vì có người đã đến trước bọn họ lấy tang vật.
Đoàn Ân Nhi vì không có bằng chứng ở hiện trường vụ tai nạn, cũng chỉ là do lời khai từ một phía mà thôi.
Tuy cô ta không cung cấp được bằng chứng ngoại phạm nhưng cũng chỉ có thể tạm giam mà thôi.
Nhưng luật sư của cô ta đến và bảo lãnh được toại ngoại ngay hôm đó.
Còn Trần Hà thì có liên quan đến vụ gây tai nạn, trên bình dưỡng khí còn có dấu vân tay của bà ta.
Nên mọi tang chứng vật chứng đều chỉ đích danh bà ta.
Nên cuối cùng vẫn bị tạm giam.
Từ Khiêm biết tin, anh cũng không biết đối mặt với mẹ mình thế nào.
Cũng không biết tin bà hay không?
Giết người? Gây tai nạn? Hạ độc.
Bà ta tốt hay xấu vẫn là mẹ anh, Từ Khiêm vẫn đi đến trại tạm giam gặp bà.
“Từ Khiêm! Con tin mẹ đi, mẹ không có hại chết nó.
Độc đó làm sao mẹ có được chứ”.
Nghe tin Từ Khiêm đến gặp, Trần Hà vui mừng khôn xiết.
“Tai nạn của An An mẹ có phần tham gia không?”.
Từ Khiêm nhìn bà.
“Mẹ…”.
Bà ta che giấu đi ánh nhìn của Từ Khiêm, mấy hôm nay bà thực sự ân hận rồi.
“Con muốn lấy nó cũng được, mẹ đồng ý, con mau đưa mẹ ra khỏi nơi này đi”.
Giờ phút này chỉ cần được ra khỏi nơi này chuyện gì bà cũng đồng ý.
Từ Khiêm nhìn bà ốm đi rất nhiều, trên mặt còn có vài chổ bầm tím, là do việc đánh nhau với Đoàn Ân Nhi để lại.
Nhưng cô ta vì không có bằng chứng nên vẫn được toại ngoại sống thảnh thơi ăn chơi hưởng thụ ở bên ngoài.
Còn bà ta thì sao…
“Tất cả đều do con khốn Đoàn Ân Nhi đó.
Nó đúng là con ”.
Ánh mắt bà ta đầy hận thù, thiếu điều ăn tươi nuốt sống Đoàn Ân Nhi mà thôi.
“Không phải do mẹ chọn lấy hay sao”.
Từ Khiêm đứng lên.
“Mẹ.
Trong xe hôm đó còn có Hoàng Giản Ái, mà trong bụng em ấy còn có một đứa bé, mẹ nghĩ có chuyện gì thì một xác hai mạng? Trần gia và Hoàng gia có tha cho mẹ không?”.
“Mẹ…Từ Khiêm.
Mẹ thật sự biết lỗi rồi”.
Bà ta nắm lấy tay anh.
Nước mắt chảy dài hai bên má.
“Từ Khiêm.
Con mau đưa mẹ ra khỏi nơi này đi, mẹ thật sự không có làm”.
“Nhưng vì sự tham gia của mẹ trong việc này.
An An cùng với em ấy đều vẫn chưa tỉnh lại.
Mẹ có biết không, một tháng nay An An đã làm tất cả cuộc phẫu thuật lớn nhỏ”.
Từ Khiêm cũng bật khóc.
“Mẹ.
Tại sao lại là em ấy chứ hả”.
Anh rất muốn hỏi tại sao chứ.
Căm ghét đến mức nào? Thù hận lớn như vậy sao có thể lấy mạng em ấy sao.
“Hết thời thăm nuôi rồi”.
Chiến sĩ nhân viên nhắc nhở, Từ Khiêm lau nước mắt cúi đầu chào bà rồi rời đi.
“Từ Khiêm.
Từ Khiêm”.
Mặc cho bà ta kêu gào, nhưng vẫn là vô vọng, Từ Khiêm rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
......
Trần Cảnh Hoài nhìn anh rời đi, thoáng thở dài.
Giữa tình anh em từ nhỏ đến lớn, giữa người con gái còn là vợ anh.
Trần Cảnh Hoài thật sự rất khó nói.
Cũng chỉ mong Trần Hà không nói dối mà thôi.
Cố Minh và Lục Nghiên Trung đứng bên ngoài trại tạm giam đợi Từ Khiêm đi ra.
Khi đi, Từ Khiêm chỉ đi một mình, nhưng khi đi ra ngoài có thêm hai anh em của mình.
“Sợ cậu lái xe không được nên chúng tôi đón xe đến đây để giúp cậu”.
Lục Nghiên Trung bước lên một bước.
“Về thôi”.
“Cảm ơn”.
Giọng anh hơi khàn đi.
“Nhanh đi”.
Cố Minh vẫy tay bảo Trần Cảnh Hoài nhanh lên còn về.
Bốn người họ đã lâu không đi cùng nhau.
Vẫn như trước đây, Lục Nghiên Trung lái xe, Cố Minh ngồi ghế phụ.
Từ Khiêm và Trần Cảnh Hoài ngồi phía sau, không ai nói chuyện với ai.
“Có tin tức gì của việc bút ghi âm đó không?”.
Lục Nghiên Trung hỏi Trần Cảnh Hoài.
Anh ta lắc đầu, lòng Từ Khiêm càng nặng nề thêm nữa.
“Trong quá trình lấy lời khai có sơ hở, chúng tôi cũng mong Trần Hà không có làm việc này”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.
Dù sao thì bà ta không phải là người có gan lớn đó”.
Lục Nghiên Trung nói.
“Nếu đã muốn hại chết người thì coi như có lá gan rồi”.
Cố Minh phản bác lại.
“….”.
Lục Nghiên Trung và Trần Cảnh Hoài.
Haizz
Từ Khiêm càng thở dài thêm.
“….”.
Cố Minh ngại ngùng sờ mũi, Lục Nghiên Trung liếc anh ta một cái.
Ai biết đâu chứ.
“Đừng lo.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nếu mẹ cậu vô tội thì sẽ được thả sớm thôi”.
Trần Cảnh Hoài nói với Từ Khiêm.
”Tôi biết chứ”.
Sao anh lại không biết được chỉ là lòng anh hiện tại rất nặng nề đó chứ..