Về phần Đoàn Ân Nhi ả kiên quyết không thừa nhận mọi chuyện mình đã làm.
Nhưng tang chứng vậy chứng còn có nhân chứng đầy đủ, cuối cùng ả cũng không thoát được.
Sau đó ả bị thi hành án cố ý gây thương tích là năm cùng với dùng độc hãm hại hai mạng người là năm, thêm việc sử dụng chất cấm, quấy rối trật tự là năm, về tội cố ý giết người là năm, tội sai bảo người khác giết người là năm, do không thành khẩn ăn năn nên không được giảm án.
Tổng cộng là năm tù giam.
Thời gian thi hành kể từ ngày ra quyết định bản án.
Khi đưa ra toà án, ả kháng cáo không đồng ý với bản án đó.
Nhưng vì tội chứng rành rành nên không thể phúc thẩm.
Cuối cùng vẫn y án năm.
Hiện tại ả đã hai mươi tám tuổi, bảy mươi năm nữa đã là chín mươi tám tuổi thì còn làm được cái gì chứ.
Mới có mấy tháng mà ả đã không còn ngang ngược như xưa, ở trong ngục tối ba tháng cũng đã đủ cho ả điên rồi, qua ba tháng đầu thì đưa về trại giam tập trung.
Tại đây ngày ngày ả bị đánh đến thân tàn ma dại, cơ thể trắng trẻo ngày xưa giờ đã không còn.
Đoàn Thế Hào bị theo dõi mấy tháng náy, đến khi có đầy đủ bằng chứng thì lập tức bắt giữ ông ta.
Thời hạn tù giam cho ông là năm.
Lúc đó chỉ sợ ông ta đã chết luôn ở trong tù.
Riêng phần Trần Hà có liên quan đến vụ tai nạn của Nghi An, tuy không cố ý góp phần việc này.
Nhưng liên quan đến hai tính mạng.
Giản Ái vô tình hay cố ý gì, nhưng cô ấy đã lên xe của Nghi An và bị tai nạn vào ngày hôm đó.
Trần Hà không thoát được tội của mình.
Mặc khác bà ta cũng thừa nhận việc ghen ghét muốn hại Nghi An chết đi, nhưng không ngờ Giản Ái lại lên xe đó.
Bà muốn ngăn cũng không ngăn được.
Trần Hà bị phán năm tù giam về tội cố ý gây thương tích và và năm về tội cố ý làm chết người, và năm về tội cản trở người thi hành công vụ.
Trần Hà cũng không kháng cáo, chấp nhận hình phạt của mình.
Bà không có tình tiết giảm nhẹ, nhưng lại có tình tiết tăng nặng.
Ngày ra toà, Từ Khiêm và ông Từ có mặt tại phiên toà ngày hôm đó.
Người nhà họ Lục và ông Lãnh cũng có mặt ở đó.
Vì tình nghĩa giữa hai gia đình nhiều năm nay, ông Lục mong toà án giảm án cho Trần Hà.
Nhưng xét thấy bà ta thật lòng ăn năn hối cải, nên chỉ còn được năm tù.
- ------
Hai tuần sao đó.
Từ Khiêm vẫn đều đặn mỗi ngày đến thăm Nghi An có khi anh đi một mình, có khi lại đưa hai con đi theo.
“Hôm nay con nó không ngoan cho lắm, cứ đòi em suốt”.
Từ Khiêm lấy khăn lau tay cho Nghi An.
“Em phải mau tỉnh lại để còn trông tụi nó chứ, mình anh lo không hết được đâu đó.”
“Em cứ ngủ ở đây mãi, còn anh thì ở nhà nằm có một mình chán muốn chết”.
“Nghe bảo, Giản Ái bụng vượt mặt rồi, Trần Cảnh Hoài không cho em ấy đi đâu sau năm tháng? Bây giờ chỉ có thể ra vào ở nhà thôi”.
Đam Mỹ H Văn
“Cái tên Minh Hoàng Lễ kia vậy mà nhanh, ba năm sinh hai đứa, nhưng không đâu, em gái nhỏ của em lại mang bầu rồi.
Sao anh ta không nhìn lại mình già đến cỡ nào chứ? Em ấy còn nhỏ, nhỏ hơn em”.
Từ Khiêm một mình độc thoại, nói đủ chuyện cho Nghi An nghe.
Khụ!
Từ Khiêm mới quay đầu lại nhìn thấy Minh Hoàng Lễ đen mặt nhìn anh, bên cạnh còn có một đứa bé được anh bế trên tay, ngay cả Kim Hà cũng bế một bé.
Tuyết Thanh thì nín cười nhìn Từ Khiêm đang nói xấu Minh Hoàng Lễ nhà mình.
“Tôi cũng không ngờ anh lại thích nói xấu người khác như vậy đó chứ”.
“Không đúng à”.
Từ Khiêm lướt qua cái bụng mới nhô lên của Tuyết Thanh.
“Chúc mừng anh, chỉ mong nó là con gái”.
“…”.
Minh Hoàng Lễ không nói gì.
“Em đến thăm chị ấy”.
Tuyết Thanh xen vào.
“Ở đây em có một số đồ có thể giúp ít cho chị ấy”.
“Cảm ơn mọi người”.
Từ Khiên chân thành cảm ơn họ.
Hai người ở lại một lúc rồi mới ra về.
Trước khi đi, Tuyết Thanh đưa cho anh một ống máu của mình, môi khẽ mỉm cười.
Từ Khiêm hai mắt đỏ hoe, cúi đầu cảm ơn, cầm ống máu trong tay siết lại.
- -------
Bệnh tình của Nghi An có chuyển biến xấu, hôm qua nhịp tim còn yếu đi rất nhiều.
Bác sĩ cấp cứu mấy tiếng đồng hồ, khi đi ra ai cũng lắc đầu rồi thở dài.
“Người nhà sớm chuẩn bị một chút”.
Bịch.
Từ Khiêm tái mét mặt mày, ngồi sụp xuống ghế đợi.
Chuẩn bị tinh thần.
Trái tim anh như rỉ máu.
Anh không sợ tốn tiền của, chỉ mong Nghi An có thể bình an mà thôi.
Ngay trong đêm anh liên lạc với Thanh Nguyệt đường ý muốn đưa Nghi An đến đó chăm sóc.
Nhưng Thanh Nguyệt khi đó đi hái thuốc ở Trung Bắc, nên không liên lạc được.
Nhưng vài tiếng sao đó thì người của họ đến và đưa em ấy đi.
Thanh Nguyệt không biết nhưng Thanh Giao có ở đó nên sao có thể từ chối.
Dù sao thì cũng là mạng người.
Cùng lúc đó trại giam xảy ra chuyện, Đoàn Ân Nhi trốn thoát được, sao đó không biết đi đâu.
Khi Từ Khiêm vừa biết tin thì không rời Nghi An nữa bước, ngay cả hai đứa nhỏ cũng được đưa đến Lục gia để chăm sóc bảo vệ.
Đoàn Ân Nhi trốn được ra khỏi trại giam thì nơi đầu tiên cô ta đến là nhà của Cố Minh.
Ả muốn chết đôi nam nữ đốn mạt kia.
Khi ả vào được nhà thì trong phòng chỉ có tiếng rỉ vọng ra một cách đỏ mặt tía tai.
“Đừng…hu hu…Cố Minh…em mệt…”.
“Thanh Thanh…”.
Cố Minh thúc hông mình, không chịu dừng lại.
Thanh Thanh bị anh đâm đến mức hai mắt mở không lên, hai bàn tay nắm chặt lấy cạnh cửa sổ, mông bị anh giữ anh đâm thọc không thương tiếc.
“Chết đi”.
Đoàn Ân Nhi cầm dao xông đến về phía Cố Minh, anh vội ôm lấy Thanh Thanh tránh đi.
“Tao chết bọn bây.
Đồ chó”.
Ả lại cầm dao xông đến, điên xuồng vun về phía họ.
“Mẹ nó chứ”.
Cố Minh một mình che chắn cho Thanh Thanh.
“Ả trốn ra được à”.
“…”.
Thanh Thanh.
“Đồ giả đó.
Ngốc”.
Cô thoát cho mình chiếc áo sơ mi của anh, sao đó liền đánh trả lại ả.
Đoàn Ân Nhi không phải hạng xoàng, ả cũng có chút võ phòng thân, lại còn có hung khí.
“Cầm lấy”.
Cố Minh đứng nấp ở một góc, ném cho Thanh Thanh con dao gọt trái cây trên bàn.
Thanh Thanh bắt lấy sao đó đánh trả lại ả.
Mũi dao của Đoàn Ân Nhi như thể muốn lấy mạng cô ấy, Thanh Thanh nếu không kịp lách người thì đã bị một dao vào ngay vai rồi, nhưng khi tránh được nó chỉ xẹt qua má.
Thấy đánh không lại, Đoàn Ân Nhi liền bỏ chạy, Thanh Thanh muốn đuổi theo thì bị Cố Minh ngăn lại.
“Quần áo…áo của em”.
Thanh Thanh quên mình chi mặc đại một chiếc áo sơ mi, còn cài cúc không kỹ.
“Mẹ nó”.
Cô ném dao xuống đất”.
“Em có sao không”.
Cố Minh quấn khăn đi lại.
“Ả thật đáng chết mà”.
“Em không”.
Nhìn thấy vết thương trên vai anh.
“Để em sơ cứu cho anh đã”.
“Không cần đâu”.
Ánh mắt Cố Minh nhìn cô đầy nóng bỏng, anh mò đến mông cô.
“Thật đẹp”.
“Đừng ….”.
“Thanh Thanh…”.
Cố Minh ôm lấy cô lên giường.
Anh cởi bỏ khăn tắm sao đó lại chen vào tiếp tục cuộc yêu.
“Đừng…ngoan nào”.
Thanh Thanh ngăn lại động tác của anh cô vươn tay lấy điện thoại.
“Em báo cho mọi người biết đã”.
“Em báo đi.
Anh làm của anh”.
“A….”.
Cố Minh không nói gì đâm sâu một cái, Thanh Thanh hét lên vì thích.
“Chặt quá…mới làm mà em…”.
“Ưm…đừng…a a…”.
Reng reng…
Reng…
“Alo…”.
Thanh Thanh lắc đầu, đừng làm…
Cố Minh hừ một tiếng động nhẹ nhàng mặt mày ủ rủ không thôi.
“Thanh Thanh! Ả Đoàn Ân Nhi trốn rồi.
Cậu và anh trai tớ cẩn thận đó”.
Cố Hân bên kia lo lắng đi qua đi lại nhắc nhở.
“Ả vừa đến.
Còn muốn chết tớ với Cố Minh”.
Thanh Thanh bảo anh rút ra.
Cố Minh nhướng mày giơ lên ba ngón tay.
Anh lại động thêm.
“A….”.
Thanh Thanh che miệng mình vội vàng gật đầu.
“Hả… cái gì chứ”.
“Ả mới đến nhà bọn tớ, còn đánh với tớ một trận.
Không biết chạy đi đâu rồi”.
Được anh rút ra, Thanh Thanh yên tâm nói chuyện với Cố Hân.
“Tớ với Cố Minh đều không sao”.
“Mẹ nó”.
Cố Hân nói lại với Lục Nghiên Trung.
“Con ả đáng chết đó”.
“Được rồi, gặp rồi nói chuyện, anh mày còn đang bận”.
Cố Minh nói rồi tắt máy.
“…”.
Cố Hân.
“Đừng…mệt mà anh..”..
“Một lần nhé.
Anh còn thèm”.
Cố Minh cọ cọ quanh tâm của cô vài lần.
“Em giúp anh nhé”.
Thanh Thanh hơi nhỏm người vươn tay cầm lấy của anh.
“Nhưng đêm nay phải cho anh đó”.
“Dạ”.
Thanh Thanh giúp anh ra.
Cố Minh chống tay trên giường, híp mắt tận hưởng việc được Thanh Thanh giúp mình..