Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thì đến ngày Thanh Thanh và Cố Minh kết hôn.
Mọi người đến chung vui rất nhiều.
Thanh Thanh muốn có một đám người ngoài trời ở biển.
Cố Minh liền cho người đi mua một vùng biển đẹp nhất.
Tiệc cưới được diễn ra trong vòng ba ngày.
Được tổ chức vào ba tháng sau đó.
Cả ba gia đình đều rất hưng phấn.
Cố Minh thì cười tít cả mắt, hôm sau đi làm, anh thưởng cho tất cả công nhân viên ở Cố thị ba ngày nghĩ ngơi vẫn có lương.
Thanh Thanh mang thai tháng thứ ba, đã ổn định thai của mình.
Cố Minh được cả vợ lẫn con, nên đi đâu cũng khoe khoang là mình có vợ rồi.
Nhất là với Lục Nghiên Trung.
Tuy anh với Cố Hân sống chung nhưng chuyện có con cũng không vội lắm.
Cố Hân mê chơi, chơi cho đã rồi có con có sao đâu.
Cố Minh thầm mắng anh vô dụng, vợ tới tay mới không sợ mất.
Cứ tưởng trong bốn anh em, anh là người kết hôn sau cùng vì Thanh Thanh luôn từ chối.
Không ngờ…mọi chuyện lại không như anh đoán, mình là người cưới vợ đầu tiên!! Là người thứ ba trong bốn anh em có con!
Mẹ nó! Mừng chết đi được vậy đó.
Thanh Thanh hồi hộp không kém, ngồi trước bàn trang điểm mà lo lắng không thôi.
“Cô dâu cứ bình tĩnh”.
Người trang điểm được Cố Minh mời về giúp cho Thanh Thanh trở thành người xinh đẹp nhất hôm nay.
“Hồi hộp sẽ không đẹp đâu”.
“Phải đó, cậu bình tĩnh đi”.
Giản Ái vỗ lên vai cô.
“Lấy chồng thôi mà”.
“Để tới chống mắt mình xem đến khi cậu kết hôn thì sẽ như thế nào”.
Thanh Thanh đáp lại.
Ha ha.
Giản Ái gãi đầu mình.
Nói thì ai nói không được, nếu mà mình không mang thai khi đó thì sớm đã bị Cảnh Hoài bế đi kết hôn rồi.
Làm Nghi An bật cười.
Anh cũng có nhắc lại việc kết hôn.
Cũng chỉ muốn được trọn vẹn mà thôi.
Họ đã có với nhau hai người con, trai gái có đủ, mới đây Giản Ái sinh con gái đặt tên là Ái Tình.
Tình trong tình yêu của ba đối với mẹ.
“Kết hôn vui lắm, em kết hôn rồi, hôm đó em xách bụng năm tháng đi kết hôn”.
Tuyết Thanh bế bé gái nói.
“Chị chưa thấy đâu, hôm đó em cười cười cười, mỏi miệng luôn”.
Nói chưa đủ, Tuyết Thanh còn diễn tả nụ cười của mình.
Giản Ái thấy đáng yêu chết đi được, sao em ấy lại đáng yêu thế chứ.
Minh Hoàng Lễ được của hờ rồi.
Em ấy đáng yêu lại phải ở ngay bên hung thần.
Giản Ái thầm than.
Phụ dâu hôm nay là có Cố Hân, có thêm Kim Thuỷ, Kim Hà, Kim Hải Đường, Ngọc Lam Ái và Hạ Phượng Nghi.
Thanh Thanh không có nhiều bạn, học đại học cũng chơi chung với bốn người mà thôi.
Giản Ái vì trông con nên không làm phụ dâu được.
Cô ấy bây giờ tay xách nách mang.
Không biết khi nào mình mới cưới đây nữa, mong chờ quá đi thôi.
Khi trang điểm xong thì nhà trai đến.
Cố Minh không ăn được cay.
Nên mọi người dựa theo đó mà bắt anh ăn cay.
Ngay cổng lớn nhà họ Lục, có Lục Nghiên Trung giữ lấy.
“Anh hai”.
Cố Minh chào một tiếng.
“Biết anh hai thích tranh, em vợ có chuẩn bị quà cho anh”.
Dựa theo vai vế, anh lấy Thanh Thanh thì vẫn nên kêu Lục Nghiên Trung một tiếng là anh.
Không sao cả, đợi khi nào Lục Nghiên Trung lấy Cố Hân, khi đó mình sẽ khó khăn lại.
Ha ha.
“Cảm ơn cậu”.
Lục Nghiên Trung nhận lấy.
“Chỉ mong hôm nay tôi không làm khó cậu, thì hôm sao cậu cũng vậy”.
“….”.
Cố Minh.
Mẹ nó! Đồ chó!
Khá lắm! Vẫn bị chơi khâm!
“Được chứ”.
Cố Minh mỉm cười nhưng trong lòng thầm nghĩ, mai này thì ai biết đâu giờ đồng ý để có vợ đã chứ.
“Ký đi”.
Lục Nghiên Trung không tin Cố Minh cho lắm.
Bắt anh ký văn bản thoả thuận, sao này anh mà kết hôn thì không được làm khó anh.
“Đồ chó! Không ngờ cậu vô liêm sỉ như vậy”.
Cố Minh hậm hực ký tên.
“Ha ha.
Tôi phải đề phòng chứ”.
Cầm lấy thoả thuận, Lục Nghiên Trung mở cửa cho họ vào, còn anh thì cất giấy vào trong túi mình.
Lên đến tầng một thì sáu người phụ dâu đứng nghiêm túc thành hàng đứng đó đợi Cố Minh đi đến.
Kim Thuỷ Kim Hà không cảm xúc nhìn Cố Minh.
“…”.
Còn có màn này à.
“Cố tổng xin dừng bước”.
Kim Thuỷ ra hiệu bảo anh dừng lại.
“Anh thấy chúng tôi không hài lòng à”.
Không phải là tôi không hài lòng, mà cô nhìn anh em của tôi đi.
Trần Cảnh Hoài và Từ Khiêm nín cười.
Bên cạnh anh còn có mấy người phụ rể khác.
“Sao có được chứ.
Tôi rất vui khi các cô đến làm phụ dâu”.
Cố Minh dối lòng cười.
Đám cưới của anh mà gặp phụ dâu như vậy, vui sao nổi.
Chán thật.
“Vậy sao”.
Cố Minh gật đầu.
“Vậy thì tôi có một chút quà nhỏ, mong Cố tổng nhận lấy, đừng chê”.
Nói rồi một người giúp việc bưng một chiếc khay đi đến, Cố Minh nhìn thấy mà trợn trắng, đây…đây là nước ớt mà!
“Chút tấm lòng nhỏ của lão đại nhà chúng tôi gửi đến, giúp Cố tổng khắc phục chứng kén ăn của mình”.
“…”.
Mẹ nó! Đồ chó.
Sớm biết vậy, khi đó anh ta cưới, anh nên đừng quậy mới đúng.
Giờ bị trả thù lại rồi!
Giờ có muốn cũng có được đâu!!
“Mời các vị”.
Nhìn từng những ly nước ớt, bọn họ mắt nhìn nhau, chậm chạp cầm lấy.
Nước ớt đó.
“Mẹ nó! Hôm nay ông đây phải uống hết để mình có vợ, sau đó sẽ bắt hai đứa con của tên khốn đó đánh cho một trận”.
Cố Minh cắn răng cầm ly nước ớt.
Má! Mới uống thôi đã cay muốn chết.
Cố Minh muốn ném hết ly này vào mặt tên bày ra trò này.
“Được rồi”.
Thấy mặt ai cũng đỏ, Ngọc Lam Ái ngăn lại.
“Chị Thanh Thanh có ba câu muốn hỏi anh”.
“Được”.
Cố Minh lau miệng.
“Đầu tiên là khi ở võ quán có phải anh cố tình nhường chị ấy không”.
Cố Minh chỉ bật cười.
Không trả lời.
“Câu thứ hai, có phải anh cố tình cho ba Lãnh xuất hiện để anh được chân chính thành con rể ông đúng không?”.
Anh vẫn cười không thay đổi, nhưng nụ cười lại thêm phần rạng rỡ.
“Câu cuối cùng.
Có phải anh cố tình cho chị ấy mang thai đúng không”.
“Nếu không mang thai, Thanh Thanh sẽ không cưới anh”.
Cố Minh vẫn cười.
Lần này anh lựa chọn trả lời.
“Tại sao hai câu kia anh không trả lời”.
Kim Thuỷ hỏi.
“Gặp vợ, anh sẽ nói”.
“Đây là quà cưới của lão đại nhà chúng tôi”.
Một chiếc hộp được đưa đến, khỏi cần nghĩ anh cũng biết trong đó là gì.
“Phi tiêu”.
Cố Minh cười rồi nhận lấy.
Nhưng khi mở ra thì lại là một vỏ sẩu riêng.
“….”.
Cố Minh.
“Lão đại biết anh đánh không lại Lãnh tiểu thư, nên đưa quà đến cho anh”.
“…”.
Cố Minh sượng trân.
”Mời anh”.
Kim Thuỷ mỉm cười rồi vươn tay mời Cố Minh bước đến.
Anh cầm hoa cưới, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Thanh Thanh mặc váy cưới trắng ngồi trên giường đợi anh, trên mặt còn có một lớp khăn voan che mặt.
Anh đi đến.
“Thanh Thanh.
Anh đến đón em”.
Sau đó anh vén khăn lên.
“Cảm ơn em”.
“Cố Minh”.
Thanh Thanh nắm lấy tay anh.
“Anh cố ý thua em vì muốn có được sự chú ý từ em.
Anh cũng chưa từng đều tra về em, nhưng khi xảy ra chuyện đó, anh mới mong ba em đến để anh được gặp ông”.
Cho nên anh mới cố tình giữ Thanh Thanh ở lại qua đêm và đến sáng mới đưa về.
Anh muốn gặp ông để ra mắt không ngờ lại là người thầy của anh.
Anh ích kỷ, tham lam cũng được, vì giữ cô anh muốn làm mọi thứ.
“Mọi người nói anh vô tư nhất nhưng thật ra trong bốn người anh chỉ thua mỗi thầy Từ về sự tính toán của mình”.
Thanh Thanh dí vào đầu anh.
Ha ha.
Không tính toán thì làm sao có vợ, có con chứ.
Nếu không trong bốn anh em, anh là người có con cuối cùng lúc về già cũng nên.
Suy tính thiệt hơn, anh vẫn nên lo xa trước chứ.
Sau đó anh mang giày vào cho cô.
Bế Thanh Thanh ra khỏi phòng đi đến tiệc cưới.
Càng làm cho phong cảnh thêm đẹp bội phần.
Suốt cả đường đi ra khỏi nhà pháo hoa được bắn khắp nơi, hai tiểu đồng là con của Từ Khiêm đi phía sau cầm hai giỏ hoa rải khắp nơi.
.......