Lễ kết hôn của em trai qua đi, anh phải tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Bận rộn vô cùng.
Trong khi đó, Cố Hân không cần làm gì cả, ngày ngày nghĩ ngơi rồi đi chơi cùng với mọi người, mọi chuyện đã có anh lo.
Lục Nghiên Trung cũng chuẩn bị cho họ một căn nhà mới, chổ của họ ở hiện tại có phần nhỏ một chút, anh thấy không tốt cho lắm.
Thế là anh lại chuẩn bị tìm căn nhà mới cho mình và Cố Hân.
Mất mấy ngày anh mới hài lòng tìm được căn nhà cho họ.
Sau đó lại bắt tay vào phần trang trí.
Cố Hân thích phong cách Pháp.
Anh cho người xây hẳn một tháp Eiffel, bên trong còn có một hòn non bộ và cùng với một bầy cá nhỏ đủ màu bơi ở đó.
Mọi chuyện cũng được thu xếp ổn thoả đâu vào đó thì cũng đã là hai tháng sau.
Ngày cưới gần kề đã đến, hôm nay họ đi kiểm tra trước hôn nhân.
Cố Hân thì không có vấn đề gì cả.
Nhưng…khi nhận kết quả của Lục Nghiên Trung thì lại có chút khó nói.
Theo như bác sĩ nói, của anh hơi yếu, nên dẫn đến việc không thể tìm trứng để thụ thai.
Nói như cách khác thì, anh là vô sinh rồi.
“Không sao…em cũng không thích em bé lắm, chúng ta không có con cũng được”.
Cố Hân ôm lấy anh.
“Em với anh là đủ”.
“Anh…”.
Lục Nghiên Trung hít sâu rồi thở dài.
Bao lâu nay anh đã ngưng dùng bao, nhưng họ vẫn chậm chạp trong chuyện có con.
Thì ra…không phải do cô mà là do bản thân anh không thể sinh được.
Nói cách khác, anh đã liên luỵ đến Cố Hân không thể có con, cô yêu thích con nít như vậy cơ mà.
Bình thường Cố Hân rất thích chơi cùng với Nghi Niệm, anh biết cô vẫn luôn mong muốn có con.
Bây giờ vì muốn an ủi anh mà cô lại nói không cần.
Anh…thật sự thấy mình quá vô dụng.
“Nhưng chỉ cần điều dưỡng, có thể do quá trình ăn uống nghĩ ngơi hoặc làm việc không hợp lý, xác suất tuy ít, nhưng không thể không có hy vọng”.
Bác sĩ nói.
“Ăn uống thoải mái là được”.
Bệnh nhân tìm đến ông điều chữa trị hiếm muộn cả.
Với tư cách là bác sĩ, ông không thể không an ủi hai người họ, dù sao nghe nói cũng đi đến hôn nhân rồi.
Haizzz.
Rời khỏi bệnh viện, anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Việc lái xe cũng giao luôn cho Cố Hân xử lý.
“Được rồi, không có thì không có, anh bình tĩnh lại đi”.
“Em kệ anh đi..”.
Nghiên Trung chống tay lên cằm nhìn ra ngoài đường.
“…”.
Cố Hân.
Đáng lý người buồn là cô chứ? Sao anh cứ như ai ăn hết của nhà anh vậy chứ?
.....
Tối đó, anh buồn bực đi ra ngoài uống rượu.
Cố Minh dạo này đang vui vẻ việc có con, nên cũng đi uống vài ly mà thôi.
Bốn người đàn ông tụ họp lại, nhưng chiến rượu hôm nay là của Lục Nghiên Trung.
Trước đây, có lần Cố Minh cũng làm một chiến thần rượu về việc Thanh Thanh từ chối mình mãi, đêm đến thì anh đi uống rượu, ngày thì đi tìm cô
Về sao, Cảnh Hoài vì chuyện Giản Ái gặp chuyện nên cũng uống say sĩn một lần.
Ngay cả Từ Khiêm cũng không thoát được, anh uống nhiều nhần trong số họ, một lần là Nghi An bỏ đi, hai là thân phận của cô bị lộ ra, ba là mẹ anh không chấp nhận cô mà thay vào đó tìm cho anh những người mà bà cho là tốt, lần gần nhất là Nghi An gặp chuyện nằm hơn một năm trời.
“Sao vậy”.
Khi họ đến thì Lục Nghiên Trung đã ngà say, trên bàn chất đầy những chai rượu đã được uống dỡ.
“Biết đâu”.
Cảnh Hoài đến đầu tiên, lúc sao thì Cố Minh và Từ Khiêm mới đến.
“Đừng uống nữa”.
Từ Khiêm không nhịn được mà khuyên anh.
“Có chuyện gì vậy”.
“Tôi….tôi…”.
Lục Nghiên Trung không biết nói làm sao.
Nên giật lại chai rượu mà uống tiếp một phen.
“Cậu ta làm sao vậy? Sáng nay còn bình thường mà”.
Ba người bạn của anh điều không biết làm sao, chỉ có thể nhìn anh uống mà thôi.
“Cậu uống ít thôi, đang trong quá trình có con thì đừng nên uống quá”.
Từ Khiêm vẫn ngăn lại.
Nhưng bị Lục Nghiên Trung liếc mình bằng ánh mắt sắc bén, như thể muốn ăn thịt anh vậy đó.
“…”.
Mình nói gì sai à? Từ Khiêm mọc ra một nùi chấm hỏi.
“Bộ không có con được hả”.
Cảnh Hoài xen vào, anh nắm bắt tình hình rất nhanh.
“Cậu vô sinh”.
“….”.
Lục Nghiên Trung nhìn họ, rồi lại cầm chai rượu uống tiếp.
“…”.
Mẹ nó.
Không lẽ đúng thật hả! Cậu ấy bị vô sinh nên không vui.
“Khám chưa vậy?”.
Cố Minh hỏi.
Nhưng hỏi xong thì thấy hơi thừa, nếu chưa thì đến đây tìm rượu làm gì chứ?
“Rồi”.
Lục Nghiên Trung thở dài.
“Cố Hân rất thích trẻ con, ngày thường thấy em ấy chơi cùng đám nhỏ rất vui”.
Chỉ cần nghĩ mình không thể cho cô một đứa con, tâm trạng anh liền không tốt, nước mắt cũng vì vậy mà rơi xuống.
Chỉ có như vậy thôi, anh làm cũng không được nữa chứ.
“Ăn uống tịnh dưỡng đi, sao này sẽ tốt thôi.” Từ Khiêm vỗ lên vai anh.
“Được rồi, đừng uống nữa, về nhà em ấy lại lo”.
“Phải đó.
Cậu còn trẻ mà biết đâu sẽ có thôi”.
Haizzz
Lục Nghiên Trung thôi uống, nằm nghĩ ngơi một lúc thay đồ rồi đi về nhà.
Từ Khiêm không uống, nên phụ trách đưa anh về.
“Có cách nào giúp cậu ta không vậy”.
Cố Minh hỏi Trần Cảnh Hoài.
“Cách gì? Tôi đâu phải bác sĩ”.
Trần Cảnh Hoài cũng chán muốn chết.
Haizzz
Hai người họ lại thở dài, chuyện này không thể nói trước mặt Nghiên Trung được rồi.
Anh không thể khoe khoang việc mình có con trước cậu ta rồi.
Cố Minh thầm thở dài tiếc nuối.
- -----
Về đến nhà.
Anh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Sao đó đi vào nhà không quên cảm ơn Từ Khiêm.
Cạch.
“Anh về rồi ạ”.
Cố Hân ngồi đợi anh đã một lúc lâu rồi.
Mắt mở cũng không lên luôn.
Nghe tiếng mở cửa, cô mới giật mình tỉnh lại.
“Sao em không ngủ đi”.
Đã gần hai giờ sáng rồi.
“Đi ngủ thôi”.
Anh bế cô lên và đi vào phòng ngủ.
“Không có anh em ngủ không được đâu”.
Cố Hân dụi đầu mình vào cổ anh.
“Không có con thì không sao mà”.
Anh lại đi uống rượu.
Cô không thích đâu.
“Anh xin lỗi”.
Đặt cô lên giường.
“Ngủ đi em”.
“Dạ.
Em nói thật đó, em không muốn có con đâu.
Chúng ta…chúng ta làm một đôi chồng già là được rồi”.
“Ngốc quá.
Đừng nghĩ nhiều, từ mai anh sẽ ăn uống nghĩ ngơi thích hợp, con mình sẽ có thôi”.
Anh vỗ nhẹ lên vai cô.
“Ngủ đi em”.
“Vâng”.
Anh đi thay quần áo, sau đó thì lên giường đi ngủ.
Men rượu thấm vào, anh rất nhanh đã ngủ say.
Cố Hân tưởng như đã ngủ nhưng lại mở mắt nhìn anh.
Hai mắt cô phiếm hồng.
Tuy mình rất thích em bé, nhưng nếu họ đã định không có con thì thôi không sao cả.
Họ ở với nhau cũng rất tốt.
“Yêu anh”.
Cô hôn lên môi anh.
“Ngủ ngon nhé”.
- ------
Sáng hôm sau.
Cố Hân dậy sớm, chuẩn bị thức ăn sáng điều độ theo thực đơn mà bác sĩ cho anh.
Cũng từ hôm đó, cô không cho anh đi uống rượu nữa.
“Em dậy sớm vậy?”.
Lục Nghiên Trung ngáp một cái rồi bước ra.
“Thơm quá”.
“Em đang nấu cháo theo chỉ dẫn của bác sĩ”.
“Không phải? Em thơm hơn”.
Anh cắn nhẹ lên tai cô.
“Muốn”.
“Mới sáng sớm”.
Cố Hân liếc anh.
“Đứng đắn lại đi”.
“Anh gần gũi với vợ mình thì có sao”.
Anh cười rồi tắt bếp.
Bế cô lại bàn ăn.
Tham lam hít hà rồi sờ khắp người Cố Hân.
Cô bị anh hôn mà muốn tan chảy theo.
Vội vàng để anh đi vào.
Anh gấp rút cởi bỏ quần áo cho cả hai rồi hôn từ trên xuống dưới, một bước dạo đầu vô cùng hoàn hảo và mạnh mẽ.
“A….đừng…anh….đi vào đi”.
Bị anh trêu chọc, thật sự không chịu được đâu.
“Muốn rồi sao…”.
Anh cầm lấy tiểu đệ cọ vài cái.
“Muốn cái gì chứ”.
“Hu hu…muốn anh…mau…mau cho em…”.
“Được”.
“A….”.
Anh không nói thêm lời nào, cứ một đường thẳng mà đi vào trong Cố Hân.
Cô cũng nhiệt tình đáp lại sự ân ái mà anh đem lại.
Cả hai chìm vào cuộc yêu mà đối phương đem lại cho nhau.
.....
Anh chỉ làm một lần mà thôi.
Nhưng một lần đó, cũng đã đủ khiến cho Cố Hân mệt mỏi vô cùng, làm xong cũng để cho anh thu dọn cho cả hai.
Còn cô thì nằm vật ra bàn không buồn nhúch nhích.
“Đi tắm thôi nào”.
“Chỉ giỏi biết làm em”.
“Vừa nãy ai còn kêu anh mạnh rồi nhanh thêm mà..”.
“Anh…im đi”.
Cố Hân che miệng anh lại.
Ha ha..