Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

chương 30: chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm của Lục Nghi An lần này có người.

Có nữ nam.

Bọn họ trên đường đi đã phân chia các công việc cụ thể.

Tần Khanh, Nguyễn Thế Vũ, Lãnh Thanh Thanh và Hoàng Giản Ái bọn họ sẽ tranh việc cướp cờ nếu có đánh nhau thì bọn họ sẽ đứng ra giành lấy.

Cố Hân thì bảo vệ lương khô của họ đề phòng có chuyện xảy ra.

Nguyễn Minh Nguyệt sẽ tìm phương hướng.

người còn lại tuỳ cơ ứng biến nếu việc xảy ra ở ngoài vòng tay họ.

Trên đường đi đến điểm được chỉ định, bọn họ tổng cộng mất hết tiếng đồng hồ, Lục Nghi An đã chạy rất nhanh nên mới có thể rút ngắn được thời gian.

Nhưng giữa đường xe bọn họ bị hư lốp xe, nên Đặng Hồng Thành đã sửa xe vì nhà cậu ta chuyên sửa xe nên cậu ấy biết, mất thêm nữa.

Lúc bọn họ chờ Nguyễn Hồng Thành sửa xe thì đã có chiếc xe vượt qua họ.

Hồng Thành luôn cố gắng sửa cho nhanh nhưng khổ nỗi xe còn bị chết máy.

"Bình tĩnh".

Lục Nghi An động viên cậu ta.

"Mặc bọn họ đi chưa chắc gì sẽ về đích trước , bình tĩnh".

"Ừm ".

Cậu ta cũng rất lo lắng nhưng khi nghe Lục Nghi An động viên và mọi người nói.

Cậu ta đã thả lỏng người.

Đến khi sửa xe xong đã là một giờ sau.

Bọn họ đã bị các nhóm khác vượt qua.

"Ngồi chắc nhé".

Lục Nghi An nói với bọn họ.

"Ừm".

Mọi người biết cô muốn làm gì.

Bọn họ hiện tại đã mất rất nhiều thời gian.

Đến trễ việc tìm cờ sẽ ít đi.

Sau khi mọi người đã ngồi ổn định cô đã lái xe đi, chiếc xe bắt đầu tăng tốc nhanh chóng.

"Sĩ quan!! Chiếc xe của nhóm chạy quá nhanh".

Một người báo cáo.

Chạy nhanh như một cơn gió.

Chạy đi tìm chết à!!!

"Ừm!" Hoàng Giản Thế nói.

Cô gái nhà Từ Khiêm có năng lực, cô sẽ biết tốc độ mà giảm lại.

Đến khi đuổi kịp và vượt qua chiếc xe của các nhóm kia, cô mới giảm tốc độ lại.

Chạy trung bình km.

"Siêu quá".

Nguyễn Minh Châu cảm thán

"Thường thôi!" Kiếp trước cô đã từng đua xe, nên cô biết giới hạn của xe nằm ở đâu.

Đến điểm đã được chỉ định, mọi người xuống xe và đi bộ vào rừng.

Nguyễn Minh Nguyệt đã từng tham gia việc đi vào rừng nên mọi người đi theo sau cô ấy là cách tốt nhất.

Đường rừng khó đi, nên các bạn nam đi xen kẽ các cô gái đề phòng bất trắc xảy ra.

Mọi người đi cùng nhau, nhưng vẫn để ý xung quanh! Ngoài việc đến đích ra bọn họ cần phải lấy được cờ.

"Ý! Có phát hiện".

Lê Bảo Xuyến nói.

Cô đi lại điểm khả nghi! Là lá cờ đầu tiên của bọn họ!!!

"Haha".

Cả nhóm điều cười, và hoan hô Lê Bảo Xuyến! Vì cô đã nhặt được! Nhưng lại đưa cho Lãnh Thanh Thanh.

Vì cô ấy có thể bảo vệ được!

Lãnh Thanh Thanh nhận lấy! Giờ phút này bọn họ không hề tranh nhau đều gì cả! Chung quy đều vì nhóm mà thôi.

Đi được tiếng đồng hồ, lúc này đã là h trưa nên bọn họ quyết định sẽ dừng lại nghĩ ngơi và ăn uống.

Khi đi đến một con suối.

Tần Khanh và Lục Nghi An đảm nhận nhiệm vụ bắt cá.

người họ dùng dao vuốt đầu một nhánh cây chắc chắn để xiên cá.

Dòng nước chảy siết, người bọn họ chăm chú nhìn kỹ để bắt cá.

Phập!!! Là cây xiên của Lục Nghi An xiên được một con cá trắm to bự.

Cô không chút do dự rút ra, ném lên bờ.

Sau khi hơn tiếng đồng hồ bọn họ bắt được tổng cộng con cá lớn.

Thu hoạch rất tốt nên sau khi làm sạch cá bọn họ liền đi về, nhưng lại vô tình thấy một con rắn, nên Tần Khanh đã bắt luôn.

Xác định không có độc nên bọn họ vui vẻ đi về!!!

Khi đi về đến nơi.

Thấy người họ thu hoạch rất nhiều nên ai nấy đều vui vẻ cả! Phạm Thiên và Nguyễn Thế Vũ đã nhóm lửa, người họ phụ trách nướng cá.

Lúc này Lục Nghi An đang ngồi nghĩ mệt.

Cố Hân xưa nay vốn rất sợ rắn, nhưng cô biết đây không phải là thời điểm mà cô có thể lựa chọn được.

Là một tập thể nên mỗi người đều phải có trách nhiệm với việc của mình.

Cô vô tình thấy thêm một lá cờ.

Thật may mà!! Hôm nay được xem như thu hoạch vô cùng tốt, bắt được cá, tìm được lá cờ!

Nhưng khi bọn họ đang ngồi ăn thì gặp nhóm đi qua! Gặt đầu xem như chào nhau.

Nhóm lúc này rất đói, bọn họ hỏi nhóm cô bắt cá ở đâu, bắt như thế nào thì Lục Nghi An đưa cây xiên mà bọn họ đã làm đưa cho nhóm và chỉ cho họ con suối đó.

Nhóm nhận lấy và cũng vội đi bắt cá.

Vì nhóm bọn họ đã quá đói rồi.

Khi nhóm các cô chuẩn bị đi thì Hoàng Giản Ái nói sẽ để lại lửa cho bọn họ.

Mọi người cảm ơn rồi nhóm cô lên đường đi ngay.

Lúc này Nguyễn Minh Nguyệt nhìn lên bầu trời cô khẽ nheo mắt mình lại.

"Có lẽ trời sẽ mưa".

Nguyễn Minh Nguyệt nói.

"Chúng ta đi thêm một đoạn đi, rồi cùng nhau tìm một nơi để trú mưa.

Mọi người gật đầu.

Dù sao cũng ở trong rừng, nên trời mưa bọn họ phải dừng lại.

Nhưng trên đường đi Nguyễn Hồng Thành bắt được một con thỏ.

Cậu bạn này phóng dao vô cùng chuẩn một phát liền trúng con thỏ.

Xem ra bữa tối đã không lo sợ.

"Đứng yên ".

Lãnh Thanh Thanh nói với cậu ta, cậu ta liền đứng lại, dưới chân cậu ta là một bé rắn mập mạp.

Cậu ta không hề hoảng sợ, Lãnh Thanh Thanh dùng dao quân dụng giết chết nó.

"Không có độc".

Nguyễn Minh Nguyệt nói

Cả nhóm mới yên tâm.

Thu hoạch lớn vô cùng mà!!!

Bọn họ đi được hơn tiếng nghe sấm chớp vội đi tìm chổ trú mưa, nhưng lại rất may mắn tìm được một hang động nhỏ.

Phạm Thiên soi đèn pin bước vào, thấy không có gì nguy hiểm nên đã gọi cả nhóm vào.

Tần Khanh lãnh nhiệm vụ làm thịt rắn và thỏ, mặc dù bọn họ đã ăn no nên sẽ để dành lại cho buổi sáng mai.

Mọi người khen Nguyễn Minh Nguyệt tính chuẩn quá, nếu không có lẽ đêm nay sẽ bị mắc mưa rồi.

Mọi người trải áo thoát của mình ra và nói chuyện.

Lúc này Lục Nghi An nghe tiếng bước chân ở bên ngoài, cô cầm dao lên.

Ra hiệu cho mọi người im lặng, biết là nơi này sẽ là đa số sinh viên, nhưng cẩn thận đề phòng người xấu vẫn tốt hơn.

"Vào đây trú mưa đi".

Mọi người nói.

"Được được".

Mọi người chạy vào trú mưa nhưng lại bị ánh sáng đèn pin chiếu vào.

"Là người mình".

Hoàng Giản Ái nói.

"Nhóm đội ".

Người nhóm lên tiếng

Lúc này mọi người mới bỏ đèn pin xuống, Phạm Thiên nhóm lửa.

Nhóm vội vàng ngồi một góc, đội không ai nói chuyện với ai.

Dù sao cũng là thi đấu tính cạnh tranh vô cùng cao, nên ai cũng giữ bí mật cho mình.

Nhóm cũng bắt được một con gà rừng, hỏi nhóm cô ăn không nhưng bọn cô nói mình đã có thức ăn.

Nên bọn họ cũng không nói gì.

Ăn phần của mình.

Mưa ngày càng nặng hạt, lúc sau lại có một nhóm chạy vào, cả người ướt sũng là nhóm đội .

Mọi người lên tiếng chào nhau rồi cũng không nói gì, hang động cũng không lớn lắm chứa hơn người nên có chút chặt hẹp, nhưng không được kén chọn, nếu kém chọn chỉ có thể dầm mưa đi tiếp mà thôi.

Nhóm đội có chút xui xẻo không bắt được thức ăn, còn có bạn đã từ bỏ cuộc hành trình.

Hiện tại không đánh được lửa, người nào người nấy đều run cầm cập.

Lục Nghi An thấy vậy liền chia cho họ ít củi và lửa.

Sau khi bàn bạc lại với nhóm mình, cuối cùng lại quyết định đưa cho bọn họ phần ăn đó.

Nhóm thật sự rất đói lúc nhóm cô nhường lại phần ăn bọn họ có chút do dự không lấy.

"Bọn tôi đã ăn cá rồi.

Phần này bọn tôi để dành cho sáng mai.

Hiện tại nhóm không có ai đói.

Các cậu cả ngày không ăn gì rồi, nên ăn đi".

Lục Nghi An nói.

"Thức ăn có ít, nếu ngại thì tuỳ các cậu".

Đương nhiên cuối cùng bọn họ vẫn nhận lấy, vì đói muốn xỉu rồi, có cái lót dạ còn hơn không.

Các cô gái sợ rắn nên không dám ăn nên chỉ ăn phần ít thịt thỏ.

Cố Hân cười nhạt, bà đây sợ rắn nè, nhưng khi đói không có gì ăn, cô ấy vẫn ăn bình thường, cũng không hề than gì cả.

Hiện tại ở trong rừng chứ không phải ở nhà.

Cô không có quyền chê ỏng chê ẻo.

Người nhóm có hỏi bọn cô có nhận được cờ không thì Lục Nghi An đã lên tiếng nói chưa nhận được.

Nhóm cô cũng không nói gì, vì cô đã thống nhất nếu có gặp nhóm nào thì đều nói không tìm được, tránh cho nhóm khác để ý.

Nhóm thấy nhóm cô chia đồ ăn cho, nên bọn họ đã bàn là sẽ đưa một lá cờ cho nhóm .

Nhóm hiện tại có được chiếc cờ, có một cô gái không đồng ý vì cờ là do cả nhóm tìm được, nên có một người không đồng ý thì không được đưa.

Trưởng nhóm phân tích vì nhóm đã cho họ thức ăn nên họ phải trả lại mới phải đạo.

Nếu ai không đồng ý thì anh ta sẽ tìm cờ lại, đúng với thời hạn.

Tất cả người trong nhóm đều đồng ý duy chỉ có cô gái kia là không đồng ý.

Nhưng một cô bạn nói.

Cô ta đã ăn rất nhiều thịt thỏ, làm người không nên như thế.

Ích kỷ!!!

Bọn họ cãi nhau um trời!!!

"Cút!" Lục Nghi An chỉ cô gái kia.

"Cô nói ai hả".

Cô ta cãi lại.

"Nơi này đâu phải của cô".

"Ờ!!! Vậy cô hỏi nhóm xem? Ai vào đây trước ".

Lục Nghi An nói.

Cô vốn không định cãi nhau, nhưng vì cô gái này quá ồn ào.

Các bạn trong nhóm đã nhường nhịn nhưng cô ta lại càng được nước lấn tới.

Mắng chửi nhóm trưởng không chút thương tiếc.

"Là nhóm vào trước, bọn họ đã dọn sạch nơi này trước khi nhóm bọn tôi vào".

Nhóm lên tiếng.

Cô gái đó xấu hổ nên đành im lặng.

Nhóm xin lỗi Lục Nghi An và những người còn lại.

Mọi người đều nói không có gì.

"Cậu không cần đưa cờ cho nhóm tôi đâu.

Nhưng nếu gặp lại.

Tôi sẽ không cho nhóm các cậu vào nghĩ ngơi hoặc đồ ăn".

Nói rồi Lục Nghi An nhìn ra phía ngoài cửa hang.

Nhóm nghe cô nói như thế cũng chỉ biết xin lỗi mà thôi.

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chung một đội nên không thể đuổi cô ta đi được.

Hôm nay mọi người đều rất mệt mỏi chỉ còn lại tiếng cháy của củi lửa mà thôi.

Nhóm cô đã phân chia thay phiên nhau cứ một giờ sẽ thay nhau dậy để canh lửa.

Trời mưa nên rất lạnh, nếu lửa tắt sẽ rất lạnh.

Vì lúc này đã giờ phút tối nên Lục Nghi An sẽ canh đến tiếng rưỡi.

h sẽ thay ca mới.

Đến hơn giờ phút , nhóm trưởng nhóm vẫn còn thức nên đã nhỏ giọng xin lỗi Lục Nghi An.

Cô chỉ cười nhạt mà thôi.

Nhóm cũng không nói gì, dù sao bọn họ vẫn sai trước mà.

Đến h Lục Nghi An gọi Cố Hân dậy, cậu ấy vốn ngủ chưa sâu, nên khi cô gọi liền dậy ngay.

Cứ liên tục thay đổi như thế cho đến khi trời sáng!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio