Mọi người đều thông cảm cho cậu ta, chỉ vì cô gái này là con gái của sếp ba của Vũ Nam Thiên.
Ba cậu ta là tài xế cho ba Dương Lâm Hà.
Trước khi đi học quân sự ba cậu ta đã có nói muốn cậu ta trong Dương Lâm Hà giúp ông ta.
Vũ Nam Thiên vốn không đồng ý vì cô gái này tính tình rất khó chịu, nhưng vì ba cô ta từng giúp gia đình anh.
Nên anh đã đồng ý!
Nhưng không ngờ cô ta chê trách rồi tranh cãi, mắng chửi mọi người trong nhóm.
Mọi người đều không thích cô ta.
Mọi người đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cũng như hôm qua Lục Nghi An canh tiếng trước rồi sẽ đến phiên mọi người canh.
Cô nhìn thấy Vũ Nam Thiên không ngủ được, cũng biết nỗi khó xử của anh ta.
Nhưng cô không giúp được! Nếu là cô! Cô sẽ đá cô gái đó ra khỏi nhóm.
Vũ Nam Thiên ngồi châm lửa.
"Cậu thông minh thật.
Biết bắt cá biết rất nhiều thứ ".
Cậu nói với cô khi cả đều im lặng nên cậu đã nói chuyện trước.
"Do tớ có kinh nghiệm thôi.
May mắn.
Mà cô ta phiền phức thật ".
Cô nói.
"Chịu thôi! Ai kêu ba cậu ta là sếp của ba tôi." Cậu châm thêm củi.
"Ba cô ta từng giúp ba tôi.
Nên tôi đành phải đồng ý".
Mỗi người mỗi tính cách, nếu Dương Lâm Hà không chịu thay đổi cậu sẽ bỏ mặc cô ta.
Cậu cũng không muốn có cô ta trong nhóm nữa, mọi người luôn than phiền về cô ta phiền phức luôn gây chuyện.
Một người trong nhóm mới nói với cậu ta do nhóm rộng lượng không để ý nên mới giúp, đổi lại là nhóm khác đã không giúp bọn họ đâu.
Buổi sáng trên đường đi bọn họ có gặp nhóm nhưng nhóm đội không hề để ý đến họ cũng chẳng giúp đỡ.
Nhóm mặc dù Lục Nghi An rất khó tính nhưng nếu giúp được cô ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ, cũng không than phiền.
------------
Sáng hôm sau ngày chủ nhật (ngày thứ ở trong rừng).
Mưa chỉ mới vừa dứt sau mưa cả đêm, nhưng Nguyễn Minh Nguyệt lại khuyên nhóm đừng đi, trời sẽ mưa, mọi người phân vân nhưng Dương Lâm Hà lại mắng chửi lên.
Còn ném một chai nước về phía Nguyễn Minh Nguyệt nhưng lại được Lục Nghi An bắt lấy.
"Cút".
Lục Nghi An chỉ về phía cô ta mà nói.
"Đừng nghĩ tôi sẽ sợ cô! Đi hay ở tuỳ các người nhưng đừng ở nơi này mà gây chuyện".
"Con khốn".
Cô ta hét lên.
"Báo cáo sĩ quan! Nhóm đội muốn bỏ một bạn lại ở cuộc hành trình nhóm".
Vũ Nam Thiên nói với bộ đàm khi được sĩ quan phát cho để liên lạc.
"Vũ Nam Thiên! Cậu dám sao? Ba tôi sẽ không tha cho cậu".
Cô ta nói
"Lý do".
Hoàng Giản Thế hỏi.
Cậu ta kể lại việc Dương Lâm Hà mắng chửi mọi người trong nhóm , mắng chửi luôn cả nhóm đội mặc dù được nhóm giúp đỡ rất tận tình.
Cô ta ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không hề quan tâm đến đồng đội đi chung của mình.
Hôm qua trên đường đi vào rừng vì cô ta mà có một bạn nữ bị vấp ngã, nhưng cô ta không xin lỗi mà còn quay ngược lại mắng cô bạn đó!
"Hiện tại nhóm đội đang có mặt ở đây, và có cả những bạn của nhóm , nếu không tin sĩ quan có thể hỏi các bạn ấy".
Vũ Nam Thiên nói
"Ừm! Chuyện nhóm đội tôi đã biết! Chuyện cô gái đó tôi cũng đã nghe các hậu cần quan sát báo lại.
Hiện tại cả nhóm cậu đều muốn loại bỏ cô gái đó đúng không?"
"Đúng vậy ".
Sau khi được cả nhóm gật đầu Vũ Nam Thiên nói.
"Được! Bắn pháo hiệu của cô ta lên đi.
Sẽ có người đến đón.
Sau khi các cậu thực hiện nhiệm vụ về tôi sẽ xử lý ".
"Rõ! Cảm ơn".
"Vũ Nam Thiên cậu mà dám bỏ tôi ở lại.
Tôi sẽ.."
"Đuổi việc chứ gì! Nói mãi nghe mà nhức cả cái đầu".
Cố Hân ngoáy ngoáy lỗ tai mà nói.
"Làm như chỉ có mình nhà cậu có công ty không bằng!! Bạn Vũ Nam Thiên này ! Nếu ba cậu hoặc cậu có hứng thú với tập đoàn Cố thị thì xin mời gia đình cậu gia nhập vào Cố thị của chúng tôi".
Cố Hân nhận người quen ngay lập tức.
Cố Hân đưa bàn tay mình ra tận tình muốn bắt lấy để hợp tác với Vũ Nam Thiên!
".....".
Vũ Nam Thiên
"....".
Mọi người xung quanh!!!
"Cái con nhỏ này".
Lục Nghi An véo mũi Cố Hân một cái.
"Đã nói không được giành với tớ mà.
Sau bây giờ cậu lại đào người với Nguyễn Minh Nguyệt vậy".
"Hừ!!! Thì đã sao??? Tớ đào người thì sao? Ai nhanh tay hơn thì giành được mà".
Cố Hân cười.
Người như Vũ Nam Thiên nhịn được, rất kiên trì là người tương lai này thành công.
Nếu bây giờ cô ta giúp đỡ, biết đâu mai này cậu ấy sẽ giúp lại.
Hahaha.
"Ừm! Thật ra tôi rất cảm thán cậu!".
Nguyễn Minh Nguyệt lên tiếng.
"Nếu mai này cậu không có nơi nào để đi thì đến nơi này tìm người, sẽ có người giúp cậu!".
Nguyễn Minh Nguyệt đưa cho cậu ta một địa chỉ cùng với một số điện thoại.! Từ An Nam Hà! Nhận được địa chỉ cậu ta sững người đây đây...!chẳng phải là gia tộc nhiều đời nay nổi tiếng với việc xem bói sao?
Ông Từ An Minh là người đã dự đoán được chiến tranh thế giới xảy ra.
Hiện nay có rất nhiều người muốn nhờ ông ta xem cho một quẻ nhưng ông ta chưa hề xem cho một ai.
Dường như bài tiên đoán nào ông ta cũng đúng như thế!!!
Thảo nào! Nguyễn Minh Nguyệt lại có thể bói chính xác việc mưa hay không? Khi nào tạnh! Ba cậu ta luôn thần tượng ông Từ An Minh, nhưng chưa có cơ duyên gặp!!!
"Tương lai cậu sẽ gặp rất nhiều may mắn! Có thể nói nếu cậu nắm chắc cậu sẽ thay đổi được vận mệnh đời mình".
"Tôi...".
Nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Minh Nguyệt cậu ta muốn nói lại thôi.
"Cảm ơn".
Cũng không ngờ mai này Nguyễn Minh Nguyệt trở thành một người phong thủy nổi tiếng với việc dự đoán tương lai.
Nhưng cô cũng không ngờ việc giúp Vũ Nam Thiên ngày hôm nay gắn liền với nhân duyên của cô.
Sau này Vũ Nam Thiên thành công với cuộc sống của mình.
Trở thành một trong những người trẻ tuổi nhất được thành công với công việc.
Ai ai cũng ngưỡng mộ cậu.
Và cậu tìm đến nơi mà cô đã đưa cho cậu ngày hôm nay.
Cậu đã đến đó mang theo sính lễ để cầu hôn Nguyễn Minh Nguyệt khi thấy cậu ta đến Nguyễn Minh Nguyệt vẫn đang ăn một quả dưa hấu trên tay!
Cậu con trai đứng đối diện với cô, nở một nụ cười đẹp đẽ sáng chói.
Bước vào cuộc đời của cô, mang cho cô một tình yêu cùng với cuộc sống đẹp nhất.
"Vũ Nam Thiên!! Cậu dám".
Dương Lâm Hà không tin lời cậu ta nói.
Một cậu bạn lấy ba lô của cô ta bắn tín hiệu.
Xem như là xong!
"Dương Lâm Hà! Cuộc hành trình của đồng chí đã kết khúc".
Một hậu cần bước vào và nói.
Cô ta giãy giụa thế nào cũng không được! Bị Lục Nghi An đánh ngất trước mặt lính hậu cần đó.
Lính hậu cần ngạc nhiên nhìn cô rồi vác cô ta lên vai đem đi ! Xong gánh nợ.!
Sau hơn giờ trưa cuối cùng mưa cũng đã tạnh, nhóm chia nhau ra mà đi.
Mới hôm nay là ngày thứ mà nhóm cô chỉ tìm được có lá cờ! Cộng thêm việc mưa cả ngày hôm nay đã khiến cho cuộc hành trình đã mất thêm thời gian.
Nên sau khi mưa tạnh nhóm các cô liền đi.
Đường mưa mới tạnh , đường rừng nên rất trơn.
Có mấy lần Lê Bảo Xuyến ngã sắp mặt may mà được Tần Khanh đỡ lấy chứ không là ngon luôn!
Ai cũng đói lả người, bọn họ ngồi nghĩ một chút rồi lại đi tiếp.
Đến khi trời đã tối mà nhóm cô không tìm được cờ cũng không tìm được thức ăn.
Lãnh Thanh Thanh nói mọi người tranh thủ dựng một mái tranh để nghĩ ngơi, sương xuống sẽ rất lạnh.
Còn Lục Nghi An với Đặng Hồng Thành đi tìm thức ăn.
Cả đi đến một đoạn đường khác thì Đặng Hồng Thành ra dấu cho Lục Nghi An cậu ta đã nhìn thấy một em thỏ.
Lục Nghi An nhẹ nhàng rút dao ra, nhắm thẳng vào phía con thỏ đó.
Phập!!!
Trúng ngay được một bé thỏ mập mạp.
Nhưng nhịn cả ngày hôm nay, có một con thỏ thôi không đủ cho mọi người nên cô đã kêu cậu ta về đưa cho mọi người làm thịt nó.
Còn cô sẽ đi tìm thêm các loài động vật khác.
Đặng Hồng Thành cũng lo lắng cho cô đi một mình, nhưng khi nghe cô nói không sau đâu cậu ta đã đem thỏ đi về!
Lục Nghi An đi đến một đoạn khác cô muốn tìm một ít rắn, nhưng mãi mà không được.
Nhưng cô lại nhìn thấy một vài tổ chim.
Cô leo lên cây thì thấy được một số trứng.
Cô lấy hết đi tất cả.
Có được tổ chim được gần trứng.
Cô đem chiếm lợi phẩm về thì cô nhìn thấy được con rắn đang bò trên cây.
Sau khi thấy không có độc cô liền bắt đem về.!!! Bữa tối đã không lo.
Khi cô về đến nơi thì thấy mọi người đã dựng nơi ở xong! Thấy cô đem chiếm lợi phẩm về ai nấy đều vui mừng cả.
Không lo đói nữa.
Nhưng còn vui hơn.
Khi Lê Bảo Xuyến đi làm thịt con thỏ đó thì cô tìm được lá cờ nữa!!! Tổng cộng bọn họ đã tìm được lá cờ.
Gần về đến đích.
Một ngày hoàn toàn may mắn với bọn họ.
Đêm nay bọn họ ăn uống cười đùa vui vẻ với nhau.
"Ai".
Lãnh Thanh Thanh móc ra con dao! "Nếu không ra tôi sẽ phóng dao".
"Đừng đừng!! Người mình!".
Là một lính hậu cần.
Anh ta đi lại.
Ngu hay sao mà không đi ra, cô gái này dùng dao chuẩn xác như thế mà!!!
Khi anh ta nhìn thấy Lê Bảo Xuyến đi làm thịt thỏ thì anh ta thèm vô cùng! Nướng lên nữa.
Mùi thơm bay khắp nơi.
Anh ta đói chết rồi nè!!!
"À! Mời anh vào ăn".
Lãnh Thanh Thanh nói.
Mắt cậu lính hậu cần đó sáng lên.
Đi rừng mà ăn thịt thỏ, có thịt rắn rồi có trứng chim nữa.
Quá ngon mà!!! Cậu ta ăn rất nhiệt tình.
Đã vậy còn có chổ ngủ nữa.
Nhưng thật không ngờ sau khi anh ta ăn xong nhóm ai cũng nhìn anh ta rồi cười.
Anh ta cứng đơ người! Cái nhóm này!! Định làm gì anh ta đây???
"Anh ăn xong rồi đúng không".
Lục Nghi An hỏi.
"Ừm!".
Lính hậu cần gật đầu.
"Bây giờ là giờ tối.
Nhóm tụi tôi đã có phân chia cứ tiếng sẽ thay ca trực canh gác một lần! Anh đã ăn xong thì hôm nay anh canh đi! Anh canh đến giờ thì gọi tôi dậy." Lục Nghi An nói xong thì cả nhóm cười khúc khích.
Bắt nạt người quá mà!
Cậu lính hậu cần đó cảm thấy cũng không có gì nên đã đồng ý, dù sao cũng đã ăn thịt của nhóm mà, nên canh gác cũng là bình thường thôi.
Nhưng cậu ta không ngờ là bị nhóm chơi rồi! Canh có một tiếng thôi!!! Mà bọn họ bắt anh ta canh tiếng.
Khi kết khúc hành trình này cậu ta đã lườm nhóm ghét rõ!!
"Anh ngồi đây canh nhé! Xong rồi chăm lửa đừng để tắt".
Cô nói
"Được".
Đêm đó lính hậu cần đã canh gác.
Đúng với tính cách của quân đội anh ta cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh để nhìn xem có gì khả nghi không..