Bên kia cô ngồi trực ở trong rừng.
Bên này còn anh thì đang đi uống rượu với anh em mình.
Thật ra anh vốn không muốn đi nhưng Lục Nghiên Trung, Cố Minh cứ muốn anh đi.
Còn Trần Cảnh Hoài thì đang trực ở quân khu nên không đi được.
Hết cách anh đành đi.
Xưa nay anh vốn không gần phụ nữ.
Chỉ có cô mới làm anh động lòng.
Anh rất nhớ cô, chỉ có cô mới làm dục vọng của anh bừng cháy.
Anh phải đợi hơn một tuần vậy, khi cô về có được ngày nghĩ, anh sẽ đưa cô đi chơi.
Hiện tại anh muốn cô điên cuồng rồi.!!!
"Uống đi nhìn gì thế".
Cố Minh hỏi anh.
"Không có gì! Nghe nói cậu để ý bạn học của em gái cậu à".
Anh hỏi.
"Ừm! Cô bé đó rất hợp ý tôi." Cố Minh cười.
Dù sao anh ta cũng đã quyết sau này lấy được Lãnh Thanh Thanh.
Cô bé đó không thích anh, anh sẽ tìm cách vậy.
Tạm thời anh không dính với cô bé này được.
"Cô bé đó không phải người mà cậu có thể chơi qua đường! Là bạn của Cố Hân và Lục Nghi An ".
Từ Khiêm nói với Cố Minh.
"Tôi biết! Chỉ là mẹ tôi không đồng ý".
Cố Minh cười nhạt.
Mẹ anh ta còn muốn liên hôn với một cô gái khác.
"Tìm cách sau đi".
Lục Nghiên Trung nói.
"Ừm".
Từ Khiêm ngồi uống rượu với người bọn họ một chút rồi ra về.
Anh nhớ cô quá! Nhớ nụ cười của cô, nhớ lúc anh và cô vui vẻ cô luôn giận anh.
Hừm!! Mấy hôm nay anh nghĩ về cô quá nhiều đến sáng lại đứng thẳng lên, anh đã phải tự mình vuốt lấy nó.
Nếu có cô ở đây thì anh đã bắt coi vuốt cho anh, để anh ra.
Anh nhớ cô quá đi, học quân sự sao mà lâu thế này cơ chứ.
Để anh phòng không gối chiếc !!!
Không biết cô bé của anh thế nào rồi! Ăn uống được không? Không biết cô có ốm đi không ta??? Hừm! Đi về mà ốm anh phải bồi bổ thêm cho cô mới được!
Ốm quá không có da thịt gì hết, anh có nhiều tiền nên không sợ nuôi cô không được
Cô bé nhà anh đáng yêu như vậy mà, anh nuôi dư sức.
Đàn ông kiếm tiền chủ yếu nuôi vợ, nuôi con nuôi gia đình mình.
Nếu ngay cả vợ anh mà anh chăm không nổi nữa sao mà được!!!
Không được!! Anh đang nằm suy nghĩ rồi bật dậy! Anh quên mất nữa chuyện vô cùng quan trọng.
Trong quân khu toàn là đám nhóc choai choai bọn họ sẽ để ý với cô mất!!! Cái đám này! Tranh với anh mày à! Đồ nít ranh mà.
Từ Khiêm suy nghĩ cả đêm không ngủ! Anh sợ cô sẽ bỏ bê anh quá đi.
Anh ôm tâm trạng phiền lòng , gọi cho Hoàng Giản Thế.
Vài ba tiếng chuông cuối cùng cũng có người nghe.
"Alo".
Đang ngủ mà.
"Ai thế! Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không".
"Từ Khiêm đây! Cậu đang ở đâu vậy? Lục Nghi An ăn uống được không có khoẻ mạnh không có ai bắt nạt em ấy không thế".
"Từ Khiêm à ! Sao anh gọi trễ thế này! Oái".
Hoàng Giản Thế bên kia ngáp một cái.
"Mấy hôm nay quân đội tổ chức đi tác chiến trong rừng! Mấy cô bé cũng có đi rồi! Lục Nghi An phải không? Rất khá.
Có tố chất sau này ở trong quân đội."
"Đừng có mơ!" Từ Khiêm từ chối ngay lập tức! "Cô bé của tôi vẫn thích hợp ở với tôi hơn là quân đội.
Mà tác chiến an toàn không".
"An toàn! Vậy nhé em mới ngủ được tiếng thôi".
Rồi Hoàng Giản Thế tắt máy.
Khi nhận được tin an toàn từ tay Hoàng Giản Thế anh đỡ lo hơn.
Chỉ là tác chiên sao?? Anh tò mò vô củng không biết cô gái nhỏ này có thành công không nữa.
Ăn uống ngon không! Trong rừng lfm sao có thức ăn ngon đây!!! Không được, anh phải chuẩn bị cho cô cách món ăn ngon mới được.
Bù lại tháng ngày cô khổ sở ở trong quân đội.
Cô gái nhỏ của anh thật đáng thương mà.
Nhưng Từ Khiêm không biết cô gái nhỏ của anh ta vô cùng lợi hại, biết bắt cá, bắt rắn, bắt thỏ rồi còn có cả trứng chim nữa.
Cô mập lên mấy kg thì có ốm đâu mà ốm!!!
Cô xem cuộc tác chiến này như là một chuyến đi dã ngoại vậy đó, ăn ngon chỉ có ngủ không ngon thôi!!! Bù lại sao vậy!
---------------------
Sáng hôm sau (ngày thứ ở trong rừng).
Chân của Lê Bảo Xuyến đã đỡ hơn hẳn nhưng đi vẫn cần người đỡ.
Tần Khanh đảm nhận nhiệm vụ này.
"Hôm nay đã là ngày thứ rồi! Mai là hết hạn.
Các cậu trên đường đi cẩn thận nhé, để ý nhìn cờ".
Lãnh Thanh Thanh nói.
Mọi người đều gật đầu.
Vì thế nên bọn họ vẫn để ý rất kỹ xung quanh.
Đi được tiếng đồng hồ ai cũng mệt nên quyết định dừng lại nghĩ ngơi.
Nhưng Hoàng Giản Ái lại nghe tiếng sột soạt cô ấy vội đứng dậy, mọi người nhìn cô ấy.
Phát hiện gì hả???
Hoàng Giản Ái thấy được một bé thỏ.
Cô đưa mắt nhìn Lục Nghi An, Lục Nghi An lập tức rút dao ra, nhắm về phía con thỏ đó!
Phập!!! Một con thỏ to bự.
Nhưng khi Hoàng Giản Ái cầm nó lên thì đã thấy con thỏ này còn gặm lá cờ.
Xem như là may mắn mà!! Nếu bọn họ mà bỏ qua cho com thỏ này thì đồng nghĩa với việc bỏ mất một lá cờ!!! Hên quá đi!
Trong rừng có rất nhiều động vật nhỏ nhưng nếu không ăn thịt thì bọn họ có thể sẽ chết đói mà thôi.
Nên đành phải ăn vậy!!!
"Chúng ta đi đến đích luôn không các cậu".
Cố Hân hỏi.
Bọn họ suy nghĩ lại một chút hiện tại đã có được lá cờ nếu đến đích luôn may mắn thì trên đường đi gặp thêm một lá cờ nữa.
Nếu xui rủi thì họ vẫn còn cơ hội để cả nhóm quay lại tìm.
Thế là bọn họ quyết định đi đến điểm đích luôn!!
"Báo cáo sĩ quan! Nhóm đội quyết định đến đích! Trong tay họ hiện tại có tất cả lá cờ ".
Lính hậu cần Lý Minh báo cáo .
"Ừm!! rồi sao???" Khá ghê.
"Thông báo thêm các chiến sĩ hậu cần khác tạo thêm một chút khó khăn cho nhóm đội đi".
Để xem đi được đến đâu!!!
"Hả???".
Lý Minh đầy ngạc nhiên!
"Cướp cờ đi.
Tạo cho họ chút khó khăn ".
Hoàng Giản Thế nói.
"Rõ ".
Anh ta lập tức triệu tập các đồng đội hậu cần khác, sau khi tập trung lại được người thì bọn họ quyết định sẽ tấn công nhóm đội cướp những lá cờ trong tay họ.
"Điên à!" Lý Minh phản đối.
"Nhóm có cao thủ đánh võ? Có thêm kỹ năng phóng dao thượng đẳng? Thêm anh chàng nhỏ con kia mà sức khỏe tốt vô cùng? Đánh ai! Lạng quạng chúng ta mới là người bị đánh".
Thế là bọn họ suy tính cách khác, nhưng mà đều không được! Nhóm quái vật không à!
Thế là bọn họ quyết định đi giấu tất cả các lá cờ đi!! Mà cũng không được nếu như vậy thì các nhóm sao sẽ không tìm được!
Cuối cùng quyết định, anh lính hậu cần sẽ phụ trách tách Lục Nghi An ra khỏi nhóm đầu tiên! Sau đó đến Hoàng Giản Ái rồi đến Lãnh Thanh Thanh vì cô ta có cờ trong tay.
Đêm trước Lý Minh ăn ngủ với nhóm đội một đêm, nên anh ta đã nghe được!
Lãnh Thanh Thanh là một người có võ! Hoàng Giản Ái cũng không kém.
Nên chỉ có người là không đủ, bọn họ gọi thêm cao thủ đến để làm khó cho họ.
Nhưng không ai ngờ được.
Người bị làm khó lại là bọn họ!!!
Lúc này tên lính hậu cần xuất hiện tấn công Lục Nghi An, cô vội né ra!
"Các cậu đi trước đi! Tớ sẽ đi theo sau".
Cô nói với nhóm.
"Được"! Mọi người gật đầu.
"Thanh Thanh cậu phải giữ cờ cho tốt".
Lục Nghi An nói với Lãnh Thanh Thanh.
"Được".
Lãnh Thanh Thanh nắm chật tay giữ ba lô.
Cô sẽ không để thành quả của cả nhóm bị thiệt hại được!
Thấy bọn họ đã đi rồi, Lục Nghi An liếc nhìn bọn họ.
Biết ngay mà! Sẽ không có chuyện tốt để yên cho họ đâu?
" anh muốn thế nào đây?".
Lục Nghi An cầm con dao quân dụng vỗ vỗ vào tay mình.
"Ai cho phép đồng chí dùng dao chỉa thẳng vào đồng đội mình".
Lính hậu cần nói.
"Ồ! Thì sao".??? Cô nhìn bọn họ.
"Là các anh cản đường chúng tôi trước ".
"Đánh"! Cả xông lên đánh cô.
Nhưng cô vẫn tránh đi được!
Bên phía kia.
Sau khi tách được Lục Nghi An thì xuất hiện thêm lính hậu cần khác bọn họ tấn công Hoàng Giản Ái và Tần Khanh.
Vì kiềm chân các lính hậu cần lại, nên bọn họ đã quyết định ở lại giữ chân.
Để Phạm Thiên dẫn đội.
"Cẩn thận đó Thanh Thanh ".
Đặng Hồng Thành lên tiếng.
"Nghi An và Minh Nguyệt đã tính rất chính xác".
Lãnh Thanh Thanh vừa đi vừa nghĩ thầm.
Đúng như kế hoạch dự đoán của Lục Nghi An đã đưa ra.
Quá trình bọn họ tìm cờ vô cùng dễ dàng nên rất có thể sẽ có người gây khó dễ.
Đặc biệt còn tách họ ra.
Đầu tiên là Lục Nghi An vì cô đã phóng dao thắng nhóm kia, nên rất có thể mục tiêu đầu tiên là cô.
Sau đó là Hoàng Giản Ái, có thể là Tần Khanh hoặc Lãnh Thanh Thanh vì Tần Khanh là người khoẻ nhất nhóm cộng thêm việc kỹ năng đi rừng của anh ta vô cùng tốt.
Lãnh Thanh Thanh là người nắm giữ cờ.
Nên Lãnh Thanh Thanh là mục tiêu chính của bọn họ.
Làm trễ nãi việc đến đích của bọn cô.
"Ừm! Tớ sẽ giữ cờ thật tốt".
Lãnh Thanh Thanh nói.
"Ừm giữ cho tốt nhé cô bé".
Lúc này tên lính hậu cần xuất hiện.
Nhóm cô lùi lại.
"Chúng ta lại gặp nhau." Lý Minh nói.
"Các cậu đi trước đi.
Tớ đi theo sau".
Lãnh Thanh Thanh xắn tay áo lên.
"Được".
Cả nhóm liền đi.
người lính hậu cần cũng không nói gì, mục tiêu của bọn họ là cờ trong tay Lãnh Thanh Thanh nên bọn người kia họ không quan tâm.
người lao vào phía Lãnh Thanh Thanh muốn túm lấy ba lô của cô ta nhưng lại bị Lãnh Thanh Thanh đạp cho một cú.
Đau cả người! Nhóm cứ tiếp tục đi, vì không còn ai để bảo vệ nữa, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau mà thôi.
người nhưng đã bị tách ra người giỏi nhất nhóm.
Còn lại bọn tép riu là họ thôi.
Nhưng biết làm sao bây giờ, bọn họ không tài giỏi nên chỉ có thể đi thật nhanh.
Phạm Thiên trực tiếp dẫn đội.
Lúc này cậu ta tìm được lá cờ cuối cùng.
Bọn họ đi về điểm đích.
Chỉ cần bọn họ đến điểm đích, sau khi tập trung lại tất cả mọi người thì bọn họ đã thắng.
Mọi người ai cũng có niềm tin về những đồng đội của mình.
Nếu bọn họ ở lại ngăn cản mới là đều không tốt.
Bọn họ đi vẫn tốt hơn!!! Sẽ không liên luỵ đến họ..