Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

chương 38: chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi đã hoàn thành xong việc học quân sự các cô chuẩn bị ra về.

Hành trang mà bọn họ đem đi chỉ có rất ít nhưng quân trang học quân sự cuối cùng bọn họ được đêm về tất cả, xem như là kỷ niệm bọn cô học quân sự!

Trải qua hơn tuần tập luyện nay cuối cùng cũng được về nhà.

Ai nấy đều háo hức vui mừng.

Nhưng có thể nói người mà vui vẻ nhất là Lê Bảo Xuyến và Tần Khanh có lẽ trong tuần học quân sự và mấy ngày đi thực hiện nhiệm vụ cùng nhau nên người họ đã nảy sinh tình cảm thời sinh viên với nhau.

Tuy không học cùng trường nhưng họ vẫn giữ cách liên lạc với nhau.

Nếu thành đôi thì sẽ là một niềm vui với nhau, còn nếu không thì sẽ làm một đôi bạn thân của nhau.

Vũ Nam Thiên vẫn rất cảm thán tính cách tinh thần của nhóm đội .

Nên anh đã nói với sĩ quan huấn luyện là cho anh ta đoan video mà Lục Nghi An đã thi đấu với nhóm kia.

Anh ta cũng muốn học hỏi từ Lục Nghi An, không sợ gian khó hay sợ người khác cười chê vì anh là nam mà lại đi học kỹ năng từ nữ.

Anh chỉ nói một câu: Nếu ngại thì sẽ không thành công được, người tài giỏi không phân biệt nam nữ, chỉ có học hỏi bạn mới ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn.

Sĩ quan đã đồng ý.

Và anh ta cũng rất tuyên dương thành tích xuất sắc của Lục Nghi An trong việc thực hiện nhiệm vụ dã ngoại lần này qua các việc cô đã hướng dẫn cho các đồng chí khác bắt cá, săn bắt thỏ, bắn rắn.

Đặc biệt là trong cuộc thi đấu giữa nhóm kia để dành cờ.

Cuối cùng Hoàng Giản Thế đã kêu cô biểu diễn lại một lần nữa trong việc phóng dao.

Mục tiêu là những chiếc lá được treo trên một sợi dây với yêu cầu cô đứng cách m.

Khi nhìn thấy những được treo mà cô chỉ nhìn lấy rồi đồng ý với yêu cầu của sĩ quan huấn luyện.

Cô đứng thẳng người nhìn vào những mục tiêu phía trước, bàn tay cô xen kẽ tất cả mũi dao.

Cô nhắm mắt mình lại.

tay cô buông xuống.

Mọi người chỉ thấy cô đột nhiên mở mắt ra và lùi về sau một bước khom người xuống một chút.

Vút!!!

Vút!!!!

Vút !!!!

Vút !!!!

Vút!!!!

Các chiếc lá lần lượt rơi xuống và cắm các mũi dao về phía vách tường!!!

Hiện trường mở to mắt mà mình vào những mũi dao mà Lục Nghi An đã xuyên qua!!!

Bốp!! Bốp !!! Bốp!!

Giỏi quá đi!

Xung quanh ai cũng vỗ tay khen lấy khen để cô, nhưng cô khoát tay ra hiệu mọi người im lặng.

Trên tay cô cầm lấy một con dao khác.

Mọi người im lặng chờ đón màn biểu diễn của cô.

Nhưng cô lại lấy một chiếc khăn tay của Lê Bảo Xuyến cô mượn rồi bịt mắt mình lại.

"....".

Hiện trường im lặng.

Phóng dao trong bịt mắt!!!

"Mọi người muốn xem một lúc dao hay là lần lượt các mũi dao".

Cô lên tiếng hỏi.

"Lần lượt".

"Tất cả".

Ai nấy điều xôn xao vui vẻ!!

"Vậy phiền sĩ quan huấn luyện Hoàng Giản Thế chuẩn bị cho tôi thêm mũi dao và người đứng trên đó được không".

"Hả???" Hoàng Giản Thế ngạc nhiên nhìn cô.

!!! Bày trò gì nữa đây.

"Đồng chí định phóng dao về các người đó hả ".

Quá nguy hiểm.

Không được!!! Anh ta tuyệt đối không đồng ý!! "Không được".

"Được".

Vũ Nam Thiên bước ra.

Còn có Tần Khanh, Đặng Hồng Thành và Phạm Thiên, Lãnh Thanh Thanh cũng vô xùng hào hứng nên cũng tham gia.

Hoàng Giản Ái cũng muốn tham gia nhưng bị anh ba cản lại.

Cô ấm ức nhìn anh ba mình!!! Đồ cổ hủ mà!!!

"Yên tâm! Không có nguy hiểm".

Cuối cùng người bọn họ để một quả táo trên đầu và đứng cách nhau một đoạn đợi cô ra tay.

Ai nấy đều hồi hộp vì Lục Nghi An lúc này đã bịt mắt lại.

"Không được".

Hoàng Giản Thế ngăn lại.

"Chúng tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm".

Cả người bọn họ đều nói.

"Phản !!! Phản hết rồi đúng..."không...!Hoàng Giản Thế hét lên.

"Đứng im tất cả".

Lục Nghi An bỏ ngoài tay anh ta.

Cô liên tục phóng dao

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

mũi dao lần lượt được phóng liên tiếp được phóng ra.

Tất cả các quả táo trên đầu họ đều được rơi xuống đất.

Woa!! Tam quan của bọn họ được mở mang rồi.

Quá xuất sắc mà..

Cả người đều không hẹn nhau mà nhìn lên đầu mình không thấy quả táo đâu nữa!!! Họ nhìn ra sau lưng thì thấy đều đã rớt xuống đất và đều cùng mộ vị trí là trung tâm chính giữa quả táo.

"Á...Nghi An cậu giỏi quá đi".

Cố Hân ôm lấy cô.

"Aaaaaa".

Mọi người cũng hét lên.

Giỏi quá!!!

Hoàng Giản Thế nhìn cô , rồi lại nhìn những quả táo đó!!! Không khả khi mà!!!

"Em!" Anh ta chỉ cô.

"Tôi đứng ngay đây! Phóng dao đi".

"Hả????"

"Đây là nhiệm vụ! Nhanh lên".

Anh ta hét lên.

Hừm! Nếu mà giỏi thế này! Anh ta phải đào về quân đội mới được! Phí quá! Để cô ở ngoài quá phí!!!

"Rõ".

Mọi người buông cô ra , cô đứng vào vị trí.

"Mục tiêu của em là m.

Trên đầu tôi hiện tại có tất cả quả táo! bên vai tôi có quả táo.

Em phóng dao lần lượt hoặc tất cả cùng lúc đều được.

Nếu nguy hiểm tôi sẽ tự động tránh và sẽ không làm liên luỵ đến em".

Hoàng Giản Thế nói.

Anh ta đứng thẳng người tay chấp sau lưng.

Vô cùng tự tại, không sợ nguy hiểm.

Sau khi được các lính hậu cần chuẩn bị xong.

Mọi người nắm chặt tay nhau.

Hồi hộp xem cô biểu diễn.

Cô chỉ cười! Lúc này cô lùi lại thêm m và mũi dao được cô phóng ra.

Cô phóng liên tiếp mũi dao phía trên đầu anh.

Các quả táo xuyên thẳng vào tường! Cô xoay người mũi dao được cô để bên tay.

Phóng ra cùng một lúc.

"Hơi trật một chút.

Một quả không đúng với trung tâm.

Và một mũi dao không cắm vào quả táo." Cô tháo vải trên mặt mình xuống và nói.

Sau khi kiểm chứng tất cả thì ai cũng ngạc nhiên.

Vì cô đã nói rất đúng.

Nhưng cô đứng m và còn bịt mắt như vậy đã là quá giỏi.

"Nghi An cậu dạy tớ đi!" Hoàng Giản Ái ôm lấy cô mà nói.

Muốn học quá!!!

"Tớ nữa! Tớ nữa ".

Nghi An

Nghi An

Cô chỉ cười! Nhưng Hoàng Giản Thế hỏi cô có muốn vào quân đội không?

Nhưng cô lắc đầu.

Cô muốn một cuộc sống yên bình hơn, quân đội không thích hợp với cô.

Hoàng Giản Thế có chút tiếc nuối khi không đào được cô, nhưng bù lại anh ta có được đoạn video mà cô đã phóng dao ra.

Những ai muốn cần thì sẽ được gửi đến cho họ.

Từ hôm đó quân khu đặc công có thêm một môn học mới là phóng dao m.

Và bịt mắt lại.

----------------

Đến chiều các cô chuẩn bị đồ đạc để ra về.

Nhưng Lục Nghi An đã nói với các bạn của mình là đừng nói với anh cả cô là Từ Khiêm đến đón cô.

Bọn họ đã đồng ý.

Cuối cùng thì Từ Khiêm đã đến đón cô, cô tạm biệt mọi người rồi lên xe ra về cùng anh.

Khi chạy xe được một đoạn, anh dừng xe lại.

Ôm lấy cô ngồi lên ghế phụ!

"Sao ...anh dừng xe lại ạ".

Cô rất nhớ anh.

"Muốn hôn em".

Nói rồi anh hôn lấy môi cô.

Hôn thật sâu.

Cô cũng vòng tay qua ôm lấy cổ anh.

Cả chìm đắm vào nụ hôn sau bao ngày xa cách nhau.

Anh tách môi răng cô ra, khuấy đảo trong đó.

Càng hôn cô anh càng mất tự chủ! Tay anh lần mò đến sau lưng cô.

Chạm đến mép áo lót của cô.

Anh cởi móc khoá đó ra.

"Ưm".

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cởi từng cúc áo của cô ra.

Anh hôn lên vành tai của cô.

Anh hôn đến đâu cô khó chịu đến đó.

Cô túm chặt lấy áo của anh.

"Ưm...aaaa".

Cô khó chịu quá!!!

Anh hôn đến cổ cô, xương quai xanh.

Đến ngực cô.

Anh ngậm lấy rồi tay anh xoa nắn ngực cô.

"Ưm...em khó chịu quá".

"Ừm! Anh giúp em nhé bé yêu ".

Anh hạ đến lái xuống.

Anh đặt cô nằm xuống ghế.

Từ từ anh lột quần jean của cô ra.

"Ướt rồi sao".

Anh sờ đến quần lót của cô, thấy đã ướt một mảnh.

"Anh...đừng nói mà".

Cô ngại lấy tay che mặt lại.

"Haha".

Anh khẽ khều nhẹ quần lót cô ra.

Bàn tay anh chậm rãi xoa nắn nơi bí ẩn đó.

"Đừng...đừng mà anh".

Cô chống tay đẩy anh ra.

"Ngoan.

Một chút sẽ thoải mái thôi bé yêu ".

Anh đẩy chân cô ra rộng một chút, anh liền đút ngón tay mình vào.

"Ưm....aaaaaa".

Nghe được cô rên rỉ anh liền ra vào mãnh liệt hơn.

Trong xe chỉ còn lại tiếng thở dốc của người nam và tiếng rên rỉ mê người của người con gái.

"Aaaa....ư ....ư.....aaaa".

Cô đón nhận khoái cảm mà anh mang lại cho cô.

Một lúc lâu sau anh khi cô chảy ra thuỷ sau khi lên đỉnh thì anh mới rút tay từ của cô ra.

"Giúp anh".

Anh cởi khoá quần của mình, lộ ra to lớn lúc này đã căng cứng đau nhức.

Anh hôn lên vành tai của cô.

Đặt của mình vào tay cô.

Bắt cô vuốt cho anh.

Cô nằm xụi lơ trong lòng anh mặc cho anh hướng dẫn, ngón tay anh lại lần lượt đi vào nơi ướt đẫm đó một lần nữa.

"Aaaa...ư...ư....ư...ư...".

Tóc cô đẫm ướt được anh vén lên cho cô.

"Thích không bé cưng! Anh thì cũng sướng chết rồi".

Anh nắm lấy tay cô chuyển động nhanh hơn.

"A..ha".

Anh rên lên.

Đã thật!! Thoải mái quá !!!

Tay anh xoa nắn ngực cô.

"Nhanh lên bé yêu ơi ".

Anh thở dốc nhìn cô.

Cô gật đầu nhìn anh.

Tay cô càng chuyển động nhanh hơn.

Đến khi anh bắn ra một dòng thì cô mới thôi không vuốt nữa.

Anh hôn lên môi cô, cả chìm đắm trong nụ hôn đầy ngọt ngào đó.

Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra và giúp cô mặc lại quần áo rồi lái xe đưa cô đi ăn.

Khi ăn xong anh muốn đưa cô về nhà anh ở một đêm nhưng vì sợ bản thân không kiềm chế được mà đè ra làm cô thì anh liền đổi ý.

Anh chỉ không muốn lần đầu của người mà ở ngay nhà anh!!!

Anh liền đưa cô về nhà.

Hẹn cô hôm sau sẽ đến đón cô đi chơi.

Cô gật đầu.

Khi đến nhà cả hôn nhau một lúc lâu rồi anh mới buông cô ra.

"Vào nhà ngủ cho khỏe nhé bé An An.

Ngày hôm sau anh sẽ đưa em đi Nhật nhé".

"Vâng ạ".

Cô đi vào nhà thì mẹ cô rất ngạc nhiên.

Vội gọi cả nhà về đi ăn với nhau để chúc mừng bé cưng của họ đã về nhà.

Nhưng bà sợ cô mệt nên kêu cô lên phòng ngủ một chút đến tối cả nhà sẽ cùng nhau đi ăn.

Cô tắm rửa rồi nằm xuống giường không biết đã ngủ từ khi nào.

Mấy hôm nay ngủ không ngon lành gì cả, giờ cô được về nhà nằm chăn ấm nệm êm nên ngủ vô cùng ngon.

Dù sao đi đâu cũng không bằng nhà mình cả.

-----------------------

Đến tối cả nhà người cùng nhau đi ăn.

"Dạ! Hôm sau ba mẹ cho con đi du lịch với các bạn học của con nha ba mẹ".

Trong lúc ăn cô nói với cả nhà mình.

Cô biết khi đi du lịch chắc chắn sẽ phát sinh quan hệ với anh.

Hôm nay anh đã rất kiềm chế mà không làm đến bước tiếp theo.

Chỉ đơn thuần làm cho cô thoải mái sau bao ngày nhung nhớ.

Thậm chí anh còn bắt cô vuốt cho anh, nhưng đó là cô cam tâm tình nguyện.

Cô yêu anh nên cũng muốn dành tất cả cho anh, cô biết anh không muốn bản thân cô thiệt nên mới không làm trong xe.

Thật ra anh vẫn rất để ý đến cảm nhận của cô.

Một người như thế, cô cũng không có gì nuối tiếc cả! Dù sao kiếp trước cô chưa từng phát sinh quan hệ thân mật nam nữ với ai.

Anh là lần đầu tiền cô thân mật nên ừm!! Cô có chút mong đợi và mong chờ.!!!

"Con gái định đi đâu vậy".

Mẹ Lục hỏi.

Con gái bà cũng lớn rồi.

Cũng nên tiếp xúc ở bên ngoài nhiều hơn, hơn là ở trong nhà mãi càng không biết gì! Đo ra ngoài mới học hỏi, mới biết được đều xấu để mà tránh đi.

"Dạ, bọn con định đi Nhật ạ".

Cô đã từng đến Nhật một lần, cảm giác ở nơi đó thật yên bình.

Cô đã từng nói nếu sao này không làm diễn viên nữa cô sẽ qua Nhật sinh sống.

Mở một quán trà để sinh sống một cuộc sống an nhàn, không sợ ai làm phiền.

"Nhật cũng được! Đi phải cẩn thận đó con".

Ba Lục nói.

Tính ông xưa nay dạy con vô cùng thoải mái.

Ông luôn nói ra những đều tốt và đều xấu để cho các con tránh phạm phải rồi tiếc nuối trong lòng.

Con người ai mà không có lúc phạm phải sai lầm nhưng nếu biết thay đổi như thế nào thôi.! Các con ông xưa nay ông luôn ủng hộ các việc con ông làm.

Thoải mái là được, đừng vượt quá giới hạn của bản thân.

Hai anh trai cô thì lại không nói gì.

Lớn rồi muốn đi đâu thì đi.

Cẩn thận thì được.

Cả lấy ra một chiếc thẻ đưa cho em gái mình và dặn dò cẩn thận đi chơi mà có gì thì gọi về cho gia đình.

Cô vui vẻ gật đầu đồng ý.

Tiền mà!!! Ai mà lại đi chê tiền!! Cho nên khi có thêm chiếc thẻ đầy ấp tiền cô vô cùng vui vẻ và hài lòng.

Mặc dù Từ Khiêm cũng cho cô tiền để sử dụng, nhưng có ai đời lại chê tiền nhiều đâu!!! Tích góp lại thôi! Hahaa.

Gia đình người bọn họ ăn uống vô cùng vui vẻ.

Tuy có lúc giận dỗi gây chuyện với nhau, nhưng đã là gia đình tình thân, tình anh em hay tình cảm vợ chồng với nhau.

Họ luôn hoà thuận cùng nhau.

Có thể trong cuộc sống này có nhiều người không được như họ nhưng họ luôn luôn trân trọng những điều hạnh phúc hiện tại.

Trân trọng những người mà nói tốt với họ.

Cuộc sống đôi khi chỉ cần những điều như thế thôi.

Đơn giản nhưng ấm áp hạnh phúc chỉ cần bên người thân mình là đủ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio