Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!
Editor: Mary + Beta: Hy
Thật đáng tiếc cho gương mặt có giá trị này, trong lòng Cố Thanh Mâu thoáng có chút tiếc nuối.
"Kí chủ, anh ta không phải là muốn đâm chết ngài chứ?" khẩn trương nhìn nam nhân kia đang bước dần đến gần kí chủ của nó. Vừa nhìn thấy tất cả mọi chuyện mới xảy ra, nó rõ ràng hiểu được: kí chủ của nó, rất khó thoát được khỏi anh.
Cố Thanh Mâu trầm mặc không nói gì, ánh mắt cô dừng lại trên những thi thể nằm trên mặt đất. Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đôi mắt rũ xuống. Lông mi phía dưới hạ thấp, khiến người khác không rõ Cố Thanh Mâu muốn làm và nghĩ đến cái gì.
Nam nhân làm như không phát hiện cái gì, anh cầm con dao còn nguyên máu trên tay, chậm rãi tiêu sái tới gần Cố Thanh Mâu. Tiếng bước chân từng bước tiếp cận cô, khóe môi anh cong lên nụ cười, ngũ quan sinh động vô cùng. Làm cho khi người ta nhìn thấy trái tim sẽ đập mạnh, nói chung là có thể quyến rũ tâm hồn của nhiều cô gái nha ~.
Nếu bỏ qua những vết máu dính trên mặt anh, và với những thi thể phía sau - thi thể với đôi mắt trợn to, vô cùng không cam lòng!!!
Bốn phía bóng tối bao phủ, bóng cây dừng ở trên người nam nhân, có vẻ không khí thay đổi đến kỳ lạ.
Đến gần Cố Thanh Mâu, ánh mắt anh mông lung. Con ngươi vô cùng lạnh lẽo, anh ngồi xổm xuống, đưa con dao đang cầm trong tay cho Cố Thanh Mâu, giọng nói êm tai mở miệng: “Tôi đem sinh mệnh của bọn họ tặng cho em, có thích không?"
Hiển nhiên là muốn xem phản ứng của Cố Thanh Mâu, bởi vì thứ cô muốn, anh đều đưa cho cô.
Ánh sáng trong mắt anh sáng quắc. Rất nhiều lúc anh không thể phân biệt được thiện ác, chỉ có thích hoặc không thích, bởi vì anh thích Cố Thanh Mâu. Cho nên Cố Thanh Mâu thích gì, anh cũng sẽ lấy đưa cho cô, mặc kệ đó là cái gì đi nữa.
"......" Lông mày của Cố Thanh Mâu nhíu lại, cô thật sự không biết trả lời như thế nào. Chỉ cảm thấy đầu có chút đau, hình như bị người đàn ông này làm cho thần hồn điên đảo mất rồi. Mặc kệ cô nói như thế nào, cũng rất khó để khiến người đàn ông này bỏ qua cho cô.
Thấy Cố Thanh Mâu không nói lời nào, ánh mắt anh tối sầm. Dường như có chút thất vọng, thất vọng vì phản ứng của Cố Thanh Mâu. Vốn tưởng rằng, Cố Thanh Mâu phải vô cùng vui vẻ chứ?
Anh tự nghĩ rằng hành động không trả lời của Cố Thanh Mâu vào lúc này, cùng ý tứ hàm xúc không tên trên mặt đó là sợ hãi, chán ghét.
Sợ hãi và chán ghét anh.
"Em cũng sợ tôi sao?" Giọng nói anh có chút mất mát, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt Cố Thanh Mâu. Cặp mắt xếch dường như cũng mất đi ánh sáng rọi vào, có chút âm trầm.
Cô rất đặc biệt, sẽ không bị thương, cũng không chết. Vậy mà lại hồi sinh ngay trước mặt anh, khôi phục tim đập cùng hô hấp.
Anh xác nhận, xác nhận rất nhiều lần.
Cô không giống những cổ thi thể kia mà không thể mở to mắt nữa, thân thể sẽ không càng ngày càng lạnh, cho đến khi hư thối, rồi cuối cùng nhìn không ra hình người nữa.
“Tôi vô cùng cô đơn, tôi hy vọng em không đi, ở cùng tôi không tốt sao?"
"Em thích cái gì, tôi sẽ đều tặng cho em."
Giọng nói ngày càng âm trầm áp lực tựa như trước khi tiến vào giai đoạn hắc hóa. Thân hình anh một nửa đều ẩn trong bóng tối, hình như nhớ tới một chút kí ức không tốt đẹp khi xưa, dao trong tay loảng xoảng một tiếng rơi trên mặt đất.
Có lẽ tâm trạng đột ngột chuyển xấu, sắp đến giới hạn rồi.
Cho đến khi một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Cố Thanh Mâu đưa tay đặt lên đầu nam nhân, giống như cô đang dỗ một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng vỗ về. Cô mở miệng.
"Đã là lần thứ hai gặp mặt, anh không định nói cho tôi biết tên của anh à?"
- --- Đoạn kịch nhỏ ----
Cố Thanh Mâu: Người anh em, có gì từ từ nói, bỏ dao xuống trước đi nào!
Nam nhân thần bí: Cuối! Cùng! Tôi! Cũng! Có! Tên! Rồi!