Editor: Tịch + Beta: DH
Truyện được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad! Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!
Nam sinh không hề nghĩ rằng Cố Thanh Mâu sẽ hành động như vậy, dường như một chút kiên nhẫn đối với cậu ta cũng không có, nói miệng không bằng hành động, Cố Thanh Mâu tự tay giải quyết luôn.
"Cố Thanh Mâu, cô dám!" Cậu ta nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là sợ độ cao phía dưới, mặt tái nhợt. Tay cậu ta nắm chặt Cố Thanh Mâu, vô cùng sợ hãi tưởng tượng Cố Thanh Mâu sẽ buông mình ra, còn cậu ta sẽ bị mất trọng tâm rồi ngã xuống, lúc nói chuyện cũng vô cùng gấp rút, bởi vì tay bóp chặt cổ cậu ta, làm cậu ta có chút đau.
"Trên thế giới này… còn có một loại người chính bản thân hèn nhát không dám làm nhưng luôn thách thức người khác, tôi ghét nhất là có người hỏi tôi có dám hay không!” Cố Thanh Mâu liếc nhìn nam sinh, cô mỉm cười nhàn nhạt, tay hơi thả lỏng, dùng hành động để nói cho cậu ta biết, dám hay không dám, cậu ta lập tức sợ hãi, căng thẳng nắm chặt tay Cố Thanh Mâu, nhìn qua giống như sắp sửa rơi xuống.
Khi chàng trai này xuất hiện, Cố Thanh Mâu liền gọi , nói mọi chuyện mình biết cho Cố Thanh Mâu.
"Kí chủ, cậu ta tên Diệp Phong, hơn nữa có vẻ như liên quan đến nguyên chủ Cố Thanh Mâu, chẳng phải khi ngài vừa mới xuyên vào, đã bị Cố Quân và cha Cố mắng sao, bọn họ nói ngài phạm vào sai lầm không thể tha thứ, liên quan đến mạng người.”
vừa dứt lời, Diệp Phong liền bị Cố Thanh Mâu nắm chặt, Diệp Phong sợ hãi nói: "Tôi nói cho cô biết, cô đừng quên tôi nắm trong tay nhược điểm của cô. Ai cũng biết Cố Thanh Mâu cô hại chết người khác, cô đã ra tay ở chính nơi này, chính cô là người đã lấy đi một mạng người, mà chỉ có tôi mới có thể rửa sạch tội danh đó, chứng minh chuyện hôm đó không hề xảy ra. Cô chẳng phải không muốn bị anh trai ghét bỏ sao? Huống chi ở dưới tầng còn có phóng viên, chỉ cần tôi kêu lên, họ sẽ chen chúc tới đây, chụp được chuyện cô đang làm”.
Chuyện này đương nhiên là Diệp Phong biết rõ nhược điểm của Cố Thanh Mâu, hoặc là trong bóng tối có người chỉ điểm, cậu ta có vẻ chắc chắn rằng Cố Thanh Mâu sẽ sợ hãi, nhìn cô, tiếp tục mở miệng: "Cô không phải khổ sở cầu xin tôi, chỉ cần tôi giúp cô rửa sạch tội danh, thì thứ gì cô cũng đáp ứng, không phải sao? Tôi cũng không muốn làm khó cô, cô nghĩ đi, bây giờ trong giới giải trí cô cũng có chút danh tiếng, chỉ là hôm trước có chút chuyện, tôi lái xe gây tai nạn chạy trốn, chỉ cần cô làm êm đẹp mọi chuyện, chuyện giúp cô, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, tội giết người với gây tai nạn bỏ trốn, trao đổi hợp lý đấy chứ”.
Diệp Phong nói chuyện mang đầy mỉa mai châm chọc, cậu ta muốn nhìn thấy Cố Thanh Mâu lộ vẻ khó coi, muốn nhìn thấy Cố Thanh Mâu như một con chó quỳ xuống cầu xin mình, cảm giác đó vô cùng thoải mái.
"Cậu nói trên người tôi mang tội giết người, vậy…”. Ánh mắt cô chuyển động, khẽ nhếch đôi mắt đào hoa nhìn về Diệp Phong, giọng cười mỉa mai, khiến người khác cảm thấy e dè, lạnh lùng nói: "Chỉ là nhiều hơn một cái mạng, tôi cũng sẽ cho là không có liên quan” Vừa dứt lời, Cố Thanh Mâu buông lỏng tay hơn nữa, Diệp Phong sợ hãi, hét to lên.