Hôm sau thức dậy, Trình Cẩm Chi hơi mỏi eo đau lưng. Tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác ban đêm đã gãy trên tay của Dung Tự mấy lần.
"Dậy rồi?" Dung Tự ôm nàng, cũng không nhúc nhích. Đến khi Trình Cẩm Chi đứng lên, Dung Tự vung vung tay theo bản năng. Có vẻ đã bị Trình Cẩm Chi đè tê. Đè mấy tiếng, ngay cả ngón tay cũng hơi tím bầm. Sau khi Trình Cẩm Chi thấy, cũng không mặc quần áo. Ngồi khụy gối thẳng xuống, nàng vén tóc, bắt đầu bóp tay cho Dung Tự: "Em đừng ôm chị mãi, như vậy sao em ngủ ngon."
Dung Tự cũng không trả lời, chỉ để Trình Cẩm Chi xoa bóp tùy ý. Nhìn vẻ cẩn thận của Trình Cẩm Chi, Dung Tự giơ tay lên xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Em hết rồi, chị mặc quần áo vào. Đừng để bị cảm."
Trình Cẩm Chi bóp nhẹ mấy cái, mới rút tay lại. Mặc quần áo xong, lại thấy bắp đùi hơi run: "Chị như vầy, chắc lại bị mẹ chị nói."
Để Dung Tự chủ động, Trình Cẩm Chi không cảm thấy có gì xấu. Nếu xem lại, đúng là Dung Tự giúp nàng giải quyết nhiều lắm, nàng giải quyết cho Dung Tự rất ít. Mỗi lần nàng nằm trên người Dung Tự, Dung Tự đều hơi căng thẳng, lần trước Dung Tự còn nói, để nàng sử dụng dầu bôi trơn. Không ngờ lại nghi ngờ khả năng của nàng như vậy. Có lẽ trong chuyện này, nàng không có kiên trì như Dung Tự. Nhiều lần nóng vội tiến vào.
Dung Tự cười: "Chị có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc không?"
"Thôi, chị xuống chung với em." Trình Cẩm Chi tới phòng vệ sinh, nhận bàn chải đánh răng mà Dung Tự đưa cho nàng. Đánh răng xong, Trình Cẩm Chi chủ động hôn môi Dung Tự, mới bắt đầu rửa mặt đắp mặt nạ. Lúc xuống, đã là giữa trưa.
Lúc dậy, Trình Cẩm Chi dọn bữa trưa cho mẹ. Hiếm khi cha vào bếp, mẹ cũng lấy vài bộ dụng cụ ăn trong bếp ra. Hai ngày nay, cuối cùng cũng yên tĩnh hơn. Cha mẹ cũng nói với bảo an ở cửa, nói họ không ở nhà, lên núi thăm bà nội. Với lại vốn là đi thăm bà nội, chỉ là buổi chiều mới xuất phát thôi.
Khi Trình Cẩm Chi và Dung Tự xuống, mẹ Trình nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi. Trông con gái không có khác thường gì, lẽ nào... Mẹ Trình nhìn Dung Tự một chút, ngược lại trông Dung Tự hơi uể oải. Mẹ Trình quan sát được, đương nhiên cha Trình cũng quan sát được. Ánh mắt của hai người đụng vào nhau, vợ chồng ăn ý nhiều năm, họ ăn ý cười. Nhưng vui mừng chỉ trong chốc lát, mẹ Trình để ý một động tác của Dung Tự. Hình như cánh tay Dung Tự hơi mỏi, lúc Dung Tự cầm đũa, cánh tay còn hơi run. Sau đó đặt tay trái lên cánh tay phải, nhẹ nhàng xoa bóp.
Được rồi, mừng hụt. Con gái của bà vẫn là...
"Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?" Chú ý đến ánh mắt của mẹ, Trình Cẩm Chi lại ngẩng đầu lên.
"Con đẹp." Với vẻ vô tâm vô tư của con gái, mẹ Trình tức giận nói một câu.
"Thật sao?" Cũng không biết con gái giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật. Trông còn hơi vui. Mẹ Trình nhìn con gái, lại nhìn Dung Tự bên cạnh. Thở dài trong lòng. Con gái thực sự bị họ làm hư, cũng không biết là họa hay phúc. Chỉ mong Dung Tự đừng làm họ thất vọng.
Cha mẹ Trình vẫn không yên lòng về Dung Tự lắm. Thật ra giao cho ai, họ đều lo lắng. Ăn cơm xong, Dung Tự chơi cờ vây với cha Trình. Trình Cẩm Chi xử lý văn kiện với mẹ Trình.
Sau khi Mẹ Trình xem mấy quyển văn kiện xong, lại ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ngồi xếp bằng trên sô pha, văn kiện cũng để trên mắt cá chân. Vẻ mặt trông rất nghiêm túc. Cuối cùng cũng ra dáng.
"Xem tới đâu?" Mẹ Trình lại lật một quyển, mới ngồi vào cạnh Trình Cẩm Chi. Có vẻ muốn giải đáp thắc mắc cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi không quen xử lý công việc, mẹ Trình cũng luôn hướng dẫn nàng. Lúc tập đoàn mới mở công ty chi nhánh, một số thành viên ban giám đốc đều nhắc, muốn Trình Cẩm Chi quay về tập đoàn xử lý công việc. Mẹ Trình cũng không vội, sợ quấy nhiễu làm mất hứng thú của Trình Cẩm Chi, bà mong thông qua cách hướng dẫn từng bước, để con gái dần dần tiếp quản công ty.
"Xem kế hoạch năm nay." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ, gần đây có một nhóm người, không biết mẹ có biết không. Hội hợp tác giao lưu doanh nhân Sơn Tây."
"Họ đến tìm con bàn về chuyện IPO công ty." Trình Cẩm Chi nói.
"Con có ý IPO?" Mẹ Trình hơi suy ngẫm. Ở khối tài chính, con gái bà vẫn luôn không có chí tiến thủ.
"Tự Nhi có ý này." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ, mẹ giúp con kiểm tra, con không muốn Tự Nhi chịu thiệt."
Mẹ Trình cười ra tiếng: "Tự Nhi có chừng mực, con như không biết đầu đuôi."
Trình Cẩm Chi bĩu môi.
"Rồi rồi, mẹ giúp con kiểm tra." Mẹ Trình nói: "Ai bảo số mẹ khổ chi."
"Mẹ, mẹ nói gì vậy." Trình Cẩm Chi lại bóp bóp vai cho mẹ: "Mẹ vất vả rồi."
"Chuyện công việc, bận quen rồi. Rỗi rảnh còn khó chịu." Mẹ Trình nói: "Ngược lại con, con đừng để mẹ quan tâm, vất vả của mẹ có thể giảm phân nửa."
Trình Cẩm Chi thè lưỡi: "Hai năm qua, không phải con rất ngoan sao."
Mẹ Trình cười: "Vậy cũng đúng."
"Được rồi, đừng đấm nữa. Tiếp tục xem đi. Mẹ còn phải đi mở cuộc họp video." Mẹ Trình nói.
"Dạ."
Cha Trình và Dung Tự chơi hai ván cờ vây xong, cũng cầm lấy máy tính bảng trên bàn, bắt đầu xem thị trường chứng khoán. Dung Tự xem văn kiện với Trình Cẩm Chi một lúc. Đến khi quản gia đến, cũng không còn nhiều thời gian lắm. Thứ nên chuẩn bị, đã chuẩn bị xong.
Miếu của bà nội hơi xa, chạy trên đường cao tốc rất lâu. Leo qua mấy ngọn núi nhỏ. Con đường núi lại dốc hơn trước, đến giữa sườn núi thì không chạy lên được nữa. Lúc xuống xe, cha Trình thấy sắp đến, cũng gọi cho bà nội. Lúc đến miếu, bà nội mặc trang phục võ thuật, đang luyện kiếm trong sân. Cơ thể bà nội vẫn rất khỏe mạnh.
"Tới rồi à." Trông bà nội trông rất có vẻ cao nhân đắc đạo, thấy họ cũng không chào đón ngay. Chỉ thu kiếm, thở ra một hơi.
"Nội, nội đánh bộ kiếm thuật này thật là đẹp." Trình Cẩm Chi nói.
Mấy hôm nay ngoại trừ xem văn kiện của công ty, Trình Cẩm Chi còn đọc kịch bản của thầy Ngô Dịch. Kịch bản của thầy không khác với đời trước lắm, nhưng có vẻ cẩu thả hơn so với sự mài giũa tinh tế của đời trước. Cũng không lạ, đời trước thầy vẫn không kéo được tài chính, nên từ từ suy nghĩ kịch bản. Ngoại trừ kịch bản, còn suy nghĩ về cảm giác của sườn kịch bản trước máy quay. Vấn đề kịch bản, Trình Cẩm Chi cũng nói vài câu với thầy. Thầy nghe đề nghị của nàng xong, lại chạy đến, cầm một cuốn sổ đen, ghi lại từng chữ từng chữ: "Cẩm Chi à, trước đây thầy thật là coi thường em."
"Ôi, già rồi già rồi, đầu óc cũng rỉ sét." Thầy Ngô nói: "Đáng lẽ nên thương lượng với em sớm hơn."
Đương nhiên Trình Cẩm Chi khá ngại ngùng, kịch bản của thầy Ngô vốn đã rất hay. Nếu không phải có thiên nhãn của đời trước, bản thân nàng cũng không nhìn ra điều gì. Hơn nữa những thứ này, còn là do thầy Ngô Dịch suy nghĩ ra. Trình Cẩm Chi chỉ mượn linh cảm sau này của thầy Ngô Dịch, nói cho thầy Ngô của đời này.
"Già rồi." Như những người cùng thế hệ, bà nội cũng thích treo chữ già bên miệng: "Đánh không ra sát khí, chỉ đẹp thôi chứ không được gì."
"Nghe nói mấy ngày nữa con sẽ đi tập võ?" Bà nội vẫn rất thạo tin.
Cũng đúng, thầy Ngô Dịch khen nàng ba ngày một lần ở trước mặt bà nội nàng. Bà nội có thể không biết sao?
Trình Cẩm Chi gật đầu: "Đến chúc tết nội, còn muốn thỉnh giáo nội."
"Chúc tết nội nhận, thỉnh giáo à..." Bà nội quẹt mũi Trình Cẩm Chi: "Cũng nhận."
Bà nội cười cởi mở: "Ai bảo con là cháu gái của nội chi?"
"Cháu nhỏ của bà cũng đến." Nhìn Dung Tự, dĩ nhiên mặt mày của bà nội cũng rạng rỡ.
Nàng lớn hơn Dung Tự hai tuổi, vì vậy bà nội kêu nàng thành cháu lớn, kêu Dung Tự là cháu nhỏ.
"Mẹ, ở ngoài gió lớn, vào trong nhanh thôi." Cha Trình cũng lên tiếng: "Cẩm Chi, Tự Nhi, mau dìu nội vào trong."
"Ôi ôi hôm nay bà già này cũng làm nội một lần." Bà nội ép tiếng, hát lên. Lúc trước bà nội cũng từng học hí kịch: "Để hai đứa cháu ngoan, dìu bà già này vào phòng."
"Nội, mời vào trong." Theo làn điệu của bà nội, Trình Cẩm Chi cũng hát theo một câu không được đầy đủ ngũ âm.
Ngũ âm: Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm năm loại âm điệu, năm nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
"Cách hát của con, thực sự là muốn ăn đánh." Bà nội cười cười.
Bà nội ngồi vào ghế chính, người một nhà chúc tết, dâng trà cho bà nội. Cũng xin tiền lì xì. Bà nội chuẩn bị bốn phần tiền lì xì: "Đại cát đại lợi. Chúc con ta, làm ăn may mắn. Chúc con dâu ta, tiền vào như nước. Chúc hai đứa khỏe mạnh, vợ chồng hòa thuận."
Bốn chữ "vợ chồng hòa thuận" này, bà nội đặc biệt nói nặng. Trình Cẩm Chi không nghe ra ý gì, cho rằng bà nội trêu chọc cha mẹ. Nhưng mà bà nội có thâm ý khác liếc nhìn cha mẹ Trình. Cha Trình cười đến xấu hổ. Hiểu con ai bằng mẹ, nói vậy là mẹ ông đã biết chuyện của ông. Bà nội cũng không ngừng lại ở chỗ cha mẹ Trình, ngược lại nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự: "Chúc cháu lớn của ta con đường ngôi sao rực rỡ, tiếp tục thành công. Chúc cháu nhỏ của ta con đường kinh doanh suôn sẻ, thực hiện kế hoạch lớn."
"Đợi ổn định lại, cũng phải xem xét vấn đề công việc." Tuy rằng bà nội ở trên núi, nhưng cũng không tắc nghẽn tin tức: "Qua một năm, hai đứa chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, yêu cuồng nhiệt còn dễ nói. Sau này có xung đột, giao tiếp cũng trở thành vấn đề."
"Nội tụi con biết rồi."
"Đừng chỉ biết thôi, nghe vào đầu, nghe vào lòng." Bà nội nói.
Bà nội nói, cũng liếc nhìn cha mẹ Trình. Đến khi Trình Cẩm Chi và Dung Tự đi vào phòng, bà nội lại gọi cha mẹ Trình lại.
"Sao nội giữ cha mẹ lại?" Trình Cẩm Chi ngồi trên ghế, nhìn Dung Tự trải đệm: "Còn muốn tụi mình đi trước."
"Chị đi nghe trộm." Trình Cẩm Chi đứng lên.
"Tai nội rất thính. Chắc chị vừa đến, thì đã bị nội phát hiện." Dung Tự nói.
"Cũng đúng." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu bị nội phát hiện, nội lại trêu chị nữa, nói chị đầu trộm đuôi cướp gì gì đó."
Dung Tự khom lưng, quẹt mũi Trình Cẩm Chi: "Vì vậy, chị phải ngoan."