Phủ tam hoàng tử trang hoàng lộng lẫy, rèm lụa giăng bốn phía, trước cổng treo đèn lồng đỏ, trên cửa dán giấy “hỷ” to đùng.
Hạ nhân trong phủ, ai nấy đều mang gương mặt rạng rỡ, tâm trạng phơi phới, tiếng cười đùa vang rộng khắp đại sảnh nôm rất náo nhiệt.
Ngoại trừ một người…..
Tự Hoan vô thức đi đi lại lại quanh ngọa phòng của Cao Thiên Lãng, mặt mày ủ dột, nhìn qua liền biết tâm trạng y không vui.
“Ta mặc hỷ phục thế nào?” Cao Thiên Lãng một thân đỏ rực từ sau bình phong bước ra, gương mặt tuấn mỹ không phân rõ nam nữ, chỉ là cực quyến rũ.
“Rất đẹp!” Tự Hoan đau khổ cười trừ, nhìn người mình yêu sắp trở thành tân lang của người khác, y ngay cả tư cách đau lòng cũng không có: “Điện hạ, nhất định phải lấy Tư Đồ Vân Sơ sao?”
“…..” Cao Thiên Lãng gật gật đầu, trong lòng dâng lên xúc cảm kỳ lạ, nhìn biểu hiện đau lòng của đối phương, hắn hơi không nỡ.
“Ngài cũng biết người Vân Sơ thích là kẻ khác…..” Tự Hoan nhanh chóng đình chỉ câu chuyện, nhìn sắc mặt Cao Thiên Lãng, xác định hắn không có bất luận phản ứng gì, mới dám mở miệng nói tiếp: “Ở cạnh người không yêu mình cả đời, điện hạ, ngài thật sự muốn như thế?”
Cao Thiên Lãng cười tự giễu, hạ mi mắt thản nhiên nói: ”Ta đánh đổi bao nhiêu năm mới đi được đến ngày hôm nay, Tự Hoan, ngươi có từng thấy ánh mắt khinh thường của đám sâu bọ kia khi nhìn ta, bọn chúng chính là không để ta vào mắt.
Cao Thiên Lãng ta từng thề với bản thân, chỉ cần một ngày, ta ngồi vững trên ngai vàng, từng kẻ coi thường ta đều phải chết không toàn thây.
Hoàng đế vì ta thay lão đỡ một kiếm, mới cam lòng ban hôn cho ta và Vân Sơ, dẫu hắn không yêu ta thì sao… thứ ta cần là ngôi vị chứ không phải tình yêu!”
Tự Hoan nghi hoặc nhìn Cao Thiên Lãng.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh đánh gãy suy nghĩ của Tự Hoan, Cao Thiên Lãng mặt không chút thay đổi nói tiếp: “Vả lại, ngươi cũng nên biết địa vị của mình ở đâu, có câu nói, quạ muôn đời vẫn là quạ, đừng mong một lần bay lên cao trở thành phượng hoàng.”
“Điện hạ tha mạng, là do nô tài quá phận.” Tự Hoan cúi đầu che đi chua xót trong mắt, cư nhiên nam nhân chỉ yêu chính mình, Tư Đồ thiếu gia nói đúng, hoàng tộc đều là những kẻ chỉ vì bản thân, mạng người hay chân tâm cũng chỉ là rác rưởi.
Cao Thiên Lãng từng bước đi đến giường cưới ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Tự Hoan, đến đây!”
“…..” Tự Hoan ngoan ngoãn đến gần hắn, còn cách giường chừng ba bước, Cao Thiên Lãng đã vươn tay kéo y ngã ra giường.
Nằm trong vòng tay nam nhân, lưng tựa vào lòng ngực người nọ, Tự Hoan cũng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
“Tự Hoan.” Cao Thiên Lãng gục đầu sau ót Tự Hoan, trong mắt lóe tinh quang, thấp giọng thì thào: “Đợi ta trở thành hoàng đế, lúc đó ta sẽ phong ngươi làm phi.”
Tự Hoan lòng đau như cắt, vẫn thấp giọng trả lời: “Tạ điện hạ…..”
Hoàng cung.
“Vân Nhi, ngươi đã nghĩ kỹ.” Cao đại tướng quân cảm thấy chuyến vào cung lần này sẽ lành ít dữ nhiều, đối với ý định của hài tử, ông không cách nào an tâm: “Ngươi dám chắc, hắn sẽ giúp ngươi đóng kịch?”
Tư Đồ Vân Sơ khẽ cười, trong mắt hoàn toàn kiên định: “Chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.”
“Cục bông…..” Đường Văn đứng trước cửa cung, nhìn hoàng thành cao ngất ngưỡng phía xa xa, đáy lòng lo lắng không yên: “Ngươi phải cẩn thận, ta chờ ngươi.”
“Văn, yên tâm, ta sẽ không sao.” Tư Đồ Vân Sơ trong mắt tràn đầy nhu hòa, vươn tay khẽ chạm lên gương mặt góc cạnh của nam nhân: “Chờ ta quay lại.”
Nhìn con đường quen thuộc kiếp trước, Tư Đồ Vân Sơ vững bước đi vào, trời phản phất tuyết rơi, một thân bạch y nhạt nhòa, yếu ớt đi dưới màn tuyết lạnh giá.
Đường Văn phiền muộn nhìn bóng lưng của Tư Đồ Vân Sơ, thở dài, nhất định phải trở lại.
Vỗ về an ủi người nọ, Tư Đồ Kiệt theo sau đi vào.
Phụ tử hai người băng qua mấy dãy tòa thành, trên đường bắt gặp vô số ánh mắt cảnh giác của thị vệ bắn tới, ắt hẳn sau lần mưu sát hoàng đế, thống lĩnh đã an bài lính gác nghiêm ngặt hơn trước.
Sau tầm nửa nén hương, rốt cục bọn họ cũng đi đến ngự thư phòng, thái giám Xuân Vãn kêu họ chờ ở bên ngoài, bản thân thì đi thông tri cho đế vương, khi nhận được lệnh mới cho phép hai người đi vào.
“Phụ tử Tư Đồ ái khanh đến gặp trẫm là có chuyện gì?” Cao Tư Dụ nâng chung trà uống một ngụm, đột nhiên sâu xa nói tiếp: “Chắc không phải là đến tạ ơn trẫm đã ban hôn đó chứ?”
Tư Đồ Vân Sơ sững sờ, sau cùng nở nụ cười, khom người đối hoàng đế thỉnh cầu: “Bệ hạ, xin người thu hồi thánh mệnh, Vân Sơ từ lâu đã có người trong lòng.”
Cao Hoàng thâm sâu nhìn hắn một cái, chầm chậm nói: “Thánh chỉ đã chiêu cáo toàn dân, trẫm cảm thấy nhi tử Tư Đồ tướng quân đã lớn, đủ để hiểu chuyện… ái khanh nghĩ xem đúng không? Tư Đồ Kiệt.”
Con ngươi Tư Đồ Kiệt co lại, ngẩng phất đầu lên: “Bệ hạ, thần cũng là mới biết, hóa ra nhi tử đã có ái nhân từ lâu, xin bệ hạ thu lại thánh chỉ.”
“To gan!” Hoàng đế tức giận ném chung trà xuống đất, nặng nề nhìn hai người: “Các ngươi xem lời nói của trẫm là trò đùa sao?”
“Hoàng thượng minh giám!” Tư Đồ Vân Sơ hoảng hốt quỳ trên đất, thấy Cao Tư Dụ một chút cũng không động lòng, đây cũng là điều hắn sở liệu ngay từ đầu.
Cao Tư Dụ hạ mắt, phất tay đuổi bọn họ ra ngoài: “Lời trẫm đã quyết, các ngươi đừng phí hoài công sức nữa, mau về đi.”
Hoàng đế vì Cao Thiên Lãng sẽ không cam lòng buông tha con cờ là hắn, Tư Đồ Vân Sơ đã rõ ràng, hắn siết chặt nắm tay, tha thiết đập đầu xuống sàn phòng: “Cầu bệ hạ minh giám, ta và Nhị hoàng tử đã có hứa hẹn từ lâu, xin bệ hạ làm chứng!”
“Làm càn!” Cao Tư Dụ đập mạnh tay xuống bàn, ông lẽ nào không biết người trong lòng của tiểu tử này là ai? Vì không muốn gả cho Lãng Nhi, ngay cả lời nói dối như vậy cũng dám nói ra: “Tư Đồ Vân Sơ, đừng nghĩ trẫm sẽ không dám giết ngươi!”
“Bệ hạ!” Tư Đồ Kiệt lạnh lùng nhìn vị quân vương bấy lâu ông vẫn ra sức bảo vệ, cả đời ông vì Cao Cơ, ngay cả hạnh phúc của mình cũng đánh đổi, giờ phút này người nọ muốn mạng nhi tử mình, ông sao sẽ để yên.
“Hoàng thượng, thần và Nhị hoàng tử là “lưỡng tình tương nguyệt”, xin bệ hạ khai ân!” Tư Đồ Vân Sơ vẫn quỳ trên đất, ánh mắt kiên định mà nói.
Cao Tư Dụ quát: “Ngươi…..”
“Phụ hoàng!” Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiến bước chân vội vã, Nhị hoàng tử một thân dính tuyết chạy vào, nhìn đến Tư Đồ Vân Sơ đang quỳ trên đất, hắn liền quỳ xuống hành lễ: “Vi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bệ hạ khai ân, là Nhị điện hạ đột ngột xông vào nên…..” Xuân Vãn ôm thân hình mập mạp cúi người tạ lỗi, lúc nãy Cao Thiên Triệt từ bên ngoài chạy thẳng vào thư phòng, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ chỉ để lại một cái bóng lờ mờ, đến khi ông kịp nhận ra, hắn đã vào được bên trong.
“Thiên Triệt, ngươi muốn nói gì?” Hoàng đế chậm rãi nói, ông muốn xem xem hai tên này sẽ diễn kịch như thế nào?
Cao Thiên Triệt rũ mắt, như không nghe thấy ý vị trong lời hoàng đế, nhìn lướt qua Tư Đồ Vân Sơ vẫn một bộ an tĩnh, trong lòng không khỏi kính nể, làm bộ thật giống.
Thấy ba con người đang quỳ dưới chân mình, cùng dạng sống chết không sợ, ngược lại làm cho Cao Tư Dụ không biết phải làm sao?
“Hồi phụ hoàng, vi thần và Vân Sơ từ lâu đã có ước định với nhau, cầu phụ hoàng tác hợp.” Cao Thiên Triệt giữ lễ cúi đầu, chỉ dịu giọng trả lời câu hỏi của hoàng đế.
“Được lắm, cút ra ngoài hết cho trẫm!” Cao Tư Dụ lập tức phất tay đuổi bọn họ đi ra, một tên thì có tư tình với cận vệ, một kẻ thì đem tình nhân giấu trong cố phủ, giờ mở miệng một câu là “lưỡng tình tương nguyệt”, một câu là “ước định từ trước”, xem ông là tên ngốc hay sao!
“Bệ hạ, cầu cho thần nói thẳng.” Tư Đồ Kiệt nói: “Có câu nói phá vỡ mười ngôi chùa cũng không phá hoại một mối lương duyên, giữa điện hạ và Vân Sơ đã có tình cảm, xin bệ hạ đừng nỡ chia rẽ uyên ương.”
Tư Đồ Vân Sơ tiếp lời: “Hoàng thượng, xem như là vị hoàng hậu lần cuối…..”
Cao Tư Dụ gằng giọng: “Các ngươi uy hiếp trẫm, đây là đang oán trách bổn vương sao?”
“Thần không dám.” Ba người đồng thanh đáp.
“Còn nói là không dám? Cãi lại thánh ân, xem thường lệnh quân vương, làm trái nghĩa vụ quân thần, đúng là to gan làm loạn!” Từng câu từng chữ của hoàng đế đều hùng hổ áp đặt.
Bọn họ quỳ trên đất im lặng không nói gì, tình hình này, rõ ràng là Cao Tư Dụ thẹn quá thành giận, nói nhiều sai nhiều.
Hoàng đế nhắm chặt hai mắt ngăn xuống phẫn nộ bên trong, liếc đám người quỳ trên đất một cái, thở dài rồi nói: “Bổn vương không muốn làm khó các ngươi, thế này đi, các ngươi ra đài ngọc quỳ, khi nào thông suốt thì đứng lên!”
Tư Đồ Vân Sơ nghe vậy, không khỏi thầm cười khổ, nghĩ thông suốt? Hoàng đế đúng là ông già ngoan cố, mãi không biết quay đầu, so với Cao Thiên Ca, đúng là cùng một khuôn đúc thành.
Đài ngọc chính là khoảng sân rộng trên những bậc thang trước thư phòng, đá cẩm thạch bên dưới đã hoàn toàn bị tuyết che lấp, nơi đây đã sớm hóa thành một lớp băng dày lạnh buốt.
Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Triệt và Tư Đồ Kiệt tao nhã vén vạt áo, quỳ thẳng lưng trên vị trí trung tâm.
Đỉnh đầu buông xuống vô số hoa tuyết, khí hậu âm lãnh, phần da thịt lộ ra bên ngoài chẳng mấy chốc đã lạnh đến thấu xương.
Cao Tư Dụ cười lạnh, sai Xuân Vãn pha thêm cho ông một chung trà, chậm rãi uống, để ba người họ quỳ phạt dưới trời tuyết.
Ông ta thật sự muốn xem thử, rốt cuộc Cao Thiên Triệt và Tư Đồ Vân Sơ này “tình sâu nghĩa nặng” bao nhiêu.
Âm thầm cắn môi dưới, gương mặt tuấn mỹ nhanh chóng đổi sang màu trắng bệch, Tư Đồ Vân Sơ hạ mi mắt, lặng lẽ rụt tay vào tay áo: “Không ngờ, điện hạ thật sự đến.”
Cao Thiên Triệt nâng mi nhìn người nọ, cười trêu chọc: “Ngươi thật biết diễn kịch… lời trong thư có tính hay không?”
Trong đầu Tư Đồ Vân Sơ suy xét, bình tĩnh trả lời: “Chúng ta giao dịch, ta và ngươi giả thành thân, phụ thân ta giúp ngươi giành ngôi vị, sau đó ngươi trả tự do cho ta.”
Cao Thiên Triệt nhướn mày nhìn hắn, gật đầu đồng ý: “Được, thành giao!”.