Từ bên ngoài trở về, vừa mới bước vào phủ nhị hoàng tử, Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Cao Thiên Triệt.
"Ha ha ha… Tư Vũ, chỉ có ngươi mới nghĩ ra trò chơi thú vị như vậy, ha ha ha, để ta ăn một quả nữa…"
"Ai nha… điện hạ, ta nhột quá đi… Ha ha ha…"
Tư Đồ Vân Sơ ngừng một chút, nheo mắt nhìn về phía khách phòng, lệnh lão quản gia khóa chặt cửa chính, không cho phép người ra vào.
Lão quản gia năm nay đã gần sáu mươi, là một người thấu tình đạt lý, ông cúi người nhận lệnh, khóe mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nô đùa ầm ĩ, bất lực lắc đầu.
Khách phòng cửa mở toang, tình cảnh bên trong đều phơi bày ra trước mắt.
Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn đứng tại bậc cửa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hoang đường trước mặt.
Quần áo của Hạ Tư Vũ cởi ra một nửa, hắn ngồi trên đùi Cao Thiên Triệt, trên hõm vai còn đặt một quả nho.
Cao Thiên Triệt đang định cắn quả nho, thì bị Tư Đồ Vân Sơ, một vị khách không mời mà đến cắt ngang.
Vừa nhìn thấy mặt hắn, nụ cười Cao Thiên Triệt liền biến mất, ra hiệu Hạ Tư Vũ đi xuống.
Cơ thể Hạ Tư Vũ mềm mại trượt xuống, dựa vào chân Cao Thiên Triệt, mặt đầy vô tội nhìn Tư Đồ Vân Sơ.
"Đây chẳng phải là hoàng phi yêu dấu của ta sao?" Cao Thiên Triệt chẳng hề nhìn thẳng hắn: "Ngươi không cùng tình nhân du sơn ngoạn thủy, lại mò tới quấy rầy nhã hứng của ta, Tư Đồ Vân Sơ, ngươi xem, đây được tính là tội gì?"
"Tội gì?" Tư Đồ Vân Sơ đi tới gần.
"Lại còn đến trước mặt ta gây chướng mắt? Biến đi, đừng ở đây làm ta chán ghét nữa!"
"....."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Cao Thiên Triệt kỳ quái quay đầu lại, cau mày nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Vốn tưởng Tư Đồ Vân Sơ sẽ bị mình chọc giận bỏ đi, nào ngờ hành động tiếp theo của hắn khiến toàn phủ đều trấn kinh.
Tư Đồ Vân Sơ một tay túm tóc kéo Hạ Tư Vũ đang dán nửa thân mình trần trụi trên chân Cao Thiên Triệt ném đến giữa sàn phòng.
Hạ Tư Vũ chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đột ngột bị ném đến phát đau, tóc tai thì lệch sang một bên, rối tung rối mù: "Hoàng phi! Người làm vậy là ý gì?"
"Tư Đồ Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt gầm nhẹ, từ trên ghế bật dậy, mặt đối mặt với hắn.
"Ta còn tưởng ngươi liệt rồi cơ đấy?" Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt cười: "Muốn làm chuyện vô sĩ thì cút về Đông Uyển của các ngươi, ngươi không cần mặt mũi nhưng ta thì cần!"
"Mặt mũi?" Một tên nam nhân cùng cận vệ suốt ngày hi hi ha ha bên ngoài, hiện tại còn dám lên mặt dạy đời hắn, Tư Đồ Vân Sơ thật xem mình là chủ nhân của phủ hay sao: "Tư Đồ Vân Sơ, đây là phủ hoàng tử của ta, ngươi không có quyền lên tiếng ở đây!"
"Được thôi." Tư Đồ Vân Sơ lười cùng Cao Thiên Triệt tranh cãi, lên tiếng gọi Triệu Tinh.
Triệu Tinh cùng Trương Di đi vào, nhìn mớ hỗn độn bên trong, lại nhìn sắc mặt âm trầm của chủ tử, Triệu Tinh dám chắc Tư Đồ Vân Sơ gọi mình vào đây vốn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên câu nói tiếp theo của Tư Đồ Vân Sơ liền khiến Triệu Tinh kinh sợ: "Mời điện hạ ngồi.
Nô tài Hạ Tư Vũ không có phép tắc, quyến rũ bề trên, thân là hoàng phi được bệ hạ thân phong, ta có nghĩa vụ thay điện hạ giáo huấn hạ nhân trong nhà.
Triệu Tinh, ra tay!"
"....." Hai chân Triệu Tinh run rẩy đến lợi hại, Tư Đồ Vân Sơ là đang trả thù hắn vì tội theo dõi bọn họ phải không? Nếu Triệu Tinh đánh Hạ Tư Vũ, chủ tử chắc chắn sẽ giết hắn, ngược lại, hắn làm trái mệnh lệnh Tư Đồ Vân Sơ, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Hai con đường lựa chọn, cũng cùng một kết quả!
Ném ánh mắt đáng thương nhìn Trương Di, "Cứu ta".
"Điện hạ….
Tư Vũ không biết đã làm sai chuyện gì? Mà phải chịu hình phạt như vậy? Tư Vũ hầu hạ người chưa chu đáo sao? Điện hạ, cầu ngài rủ lòng thương, cứu, cứu ta với…." Hạ Tư Vũ bắt đầu khóc nháo không ngừng, không chịu phục hình, lăn lê bò lết trên đất, Triệu Tinh cũng không ngăn được hắn.
"Tư Đồ Vân Sơ! Ngươi dám động vào một sợi tóc của Tư Vũ, ta cũng bức tử tên cận vệ của ngươi!" Cao Thiên Triệt gầm nhẹ.
"Ngươi đánh không lại Văn." Tư Đồ Vân Sơ khinh thường ra mặt, lại nhìn bộ dáng như ăn mày của Hạ Tư Vũ mà chán ghét vô cùng.
Đường đường là con trai của hoàng đế, lại cùng một tên "diện thủ" tuyên dm giữa ban ngày ban mặt, thể diện gì đó đều bị mất sạch: "Nếu ngươi muốn nhận được tôn trọng của ta, thì nên cẩn thận xem lại cách hành xử của mình, ta muốn đối phó hoàng để và Cao Thiên Ca, nhưng không đồng nghĩa với việc ta chấp nhận quân vương tiếp theo là một tên hoang dm vô độ!"
Triệu Tinh và Trương Di sững người nhìn Tư Đồ Vân Sơ, trong mắt lộ ra kính nể hiếm thấy, đây cũng là suy nghĩ của bọn họ.
Chủ tử đích thực đủ tư cách để kế thừa vương vị, chỉ có điều Hạ Tư Vũ bên cạnh lại là vật cản trở lớn nhất.
Lúc nhỏ, Cao Thiên Triệt vô tình ngã xuống nước, may được Hạ Tư Vũ cứu mạng, vốn dĩ thân phận chỉ là một nô tài trong cung, nhờ phần ân tình này mà được chủ nhân mang theo bên người, dần dà phát sinh tình cảm.
"Văn, chúng ta đi!" Tư Đồ Vân Sơ xoay người ra khỏi phòng, Đường Văn liếc mắt nhìn nam nhân quỳ gối dưới đất rồi cũng đuổi theo.
Cao Thiên Triệt như tỉnh lại từ cơn mơ, hắn nhớ lại dáng vẻ của Tư Đồ Vân Sơ, lại nhìn y phục xộc xệch trên người mình, có lẽ Tư Đồ Vân Sơ nói đúng, bộ dạng này của hắn rất khó coi: "Giải tán hết đi."
Trương Di và Triệu Tinh làm ngơ sự tồn tại của Hạ Tư Vũ, cùng nhau lui ra ngoài.
Hạ Tư Vũ đay nghiến, siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tư Đồ Vân Sơ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!.