Sau khi Ella bước vào, trên tay cô cầm một bản hợp đồng đã viết sẵn, trải ra đặt trên bàn, nói ngắn gọn cho Trang Lăng biết một số biện pháp phòng ngừa rồi yêu cầu Trang Lăng tự mình xem qua, có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô, còn nếu không có vấn đề gì thì cậu có thể ký tên.
Trang Lăng cầm bản hợp đồng ký tên lên mà không thèm nhìn.
Lần này cũng khiến Ella ngạc nhiên trợn to hai mắt, "Trang tiên sinh, anh không nhìn sao?" Phải biết trước khi Trang Lăng phải ký hợp đồng nào đó, nhất là khi công ty giao cho cậu hợp đồng có tài nguyên, cậu đều xem đi xem lại mấy lần, hận không thể tháo rời những hiệp ước đó rồi lắp trở lại, như thể lo lắng chủ nhân của cậu sẽ bán cậu đi vậy.
Ella đã từng rất chướng mắt hành động này.
Hôm nay sao lại đổi tính rồi?
Chỉ nghe Trang Lăng mỉm cười nói: "Tôi còn có thể không tin tưởng công ty của mình sao? Thư tổng yên tâm, công ty đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, sẽ không để cho anh thất vọng." Bây giờ cậu đã hiểu, nếu cậu không thể quay lại từ đầu, vậy thì bắt đầu từ mối quan hệ cơ bản nhất giữa cấp trên và cấp dưới.
"Ừ." Thư Bá Hành mệt mỏi vẫy vẫy tay ra hiệu, không ngờ chờ một lúc cũng không có động tĩnh gì, nghi ngờ mở mắt ra, nhưng nhìn thấy Trang Lăng vẫn đứng bên cạnh sô pha, Ella đã đi đâu mất.
"Đã kết thúc, cậu có thể đi được rồi."
"Thư tổng, tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ đi."
"Trong thời gian này tốt hơn hết là nên suy nghĩ về cách ứng phó với chuyện kia. Việc này một phần nguyên nhân cũng bắt đầu từ tôi, tôi sẽ tuyên bố sau."
"Không cần, tôi đã sắp xếp ổn thoả rồi."
"Cậu đã sắp xếp ổn thoả?" Thư Bá Hành lặp lại từng chữ một.
"Ừm. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ngược lại anh đó, sắc mặt cũng trắng gần giống bức tường kia rồi. Tôi hứa với anh trong khoảng thời gian này sẽ thành thật quay chụp thật tốt. Vậy thì anh cũng phải hứa với tôi, sau khi kết thúc việc này hãy nghỉ ngơi thật tốt và giữ gìn sức khỏe, nhân tiện làm kiểm tra sức khỏe luôn."
"..." Thư Bá Hành thật không nói nên lời, cậu từ lúc nào muốn hắn đồng ý chuyện nhàm chán như vậy? Còn phải có giá trao đổi, đây rõ ràng là ép mua ép bán, ngược lại phù hớp với bản tính của Trang Lăng.
Trang Lăng không quan tâm sự trầm mặc của Thư Bá Hành , đối với cậu bây giờ quan trọng nhất chính là thân thể của người này, tốt nhất đừng lặp lại sai lầm của kiếp trước.
Kiếp trước, Thư Bá Hành bị chẩn đoán có vấn đề về tim, căn bản không thể chữa khỏi, chỉ có thể chống đỡ một ngày thì sống được một ngày, nhưng trong khoảng thời gian đó hắn hết lần này đến lần khác lao lực, đừng nói đạt trị liệu hữu hiệu, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng là xa xỉ.
Có thể nói cái chết của Trang Lăng chỉ là cọng rơm cuối cùng lấn át lạc đà, Thư Bá Hành thật sự đã, không còn mấy ngày nữa...
Tuy nhiên, hắn giữ kín đến nỗi hai đứa em ngày đêm hòa thuận cũng không nhận ra bệnh tình của hắn, còn hắn được coi như người anh trai có thể che mưa che gió cho bọn nó, mà cặp cha mẹ vô trách nhiệm ở nước ngoài thậm chí còn không thể gặp mặt lần cuối cùng.
Mặc dù vậy, Trang Lăng vẫn không thể phủ nhận mình đóng vai trò "Tòng phạm" trong đó, rốt cuộc nếu không phải bản thân chọc giận hắn hết lần này đến lần khác thì thân thể Thư Bá Hành đã không xuống cấp đến vậy.
Nghĩ đến đây, Trang Lăng cảm thấy rất buồn bực nhìn Thư Bá Hành, cậu mang theo sự đau khổ và áy náy, thấy Thư Bá Hành là da đầu tê dại.
"Tôi giúp anh." Trang Lăng nghẹn ngào nói xong câu đó, cúi người nâng cánh tay Thư Bá Hành lên vai đỡ người lên.
Thư Bá Hành lúc đầu thật sự không thể tự mình đứng dậy, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Trang Lăng, nhưng khi đứng dậy chờ cảm giác tim đập nhanh và choáng váng giảm bớt hắn lại nhẹ nhàng đẩy Trang Lăng ra, kiên trì muốn tự mình đi.
Trang Lăng dễ dàng ngăn lại hắn chỉ bằng một câu nói: "Hẳn là anh còn muốn tôi ôm đi?"
"..."
Cuối cùng, Trang Lăng vẫn nửa đỡ nửa ôm đưa hắn vào phòng nghỉ, để hắn nằm nghiêng trên chiếc giường duy nhất, kéo chăn bông đắp lên bụng cẩn thận cho hắn, sau đó ngồi ở bên cạnh giường, muốn đợi hắn ngủ mới rời đi.
Thư Bá Hành lúc đầu còn muốn giãy dụa, nhưng cơ thể thật sự quá mức suy yếu, đầu chạm lên gối không bao lâu đã thật sự ngủ thiếp đi.