Trang Lăng không biết Thư Bá Hành đang nghĩ gì, cậu chẳng qua nhìn thấy sắc mặt của người này càng ngày càng xấu khiến lòng cậu đau nhói. Nếu như trước kia có người nói với cậu rằng yêu một người sẽ đau lòng đến như vậy thì Trang Lăng nhất định sẽ khịt mũi khinh thường.
Nhưng bây giờ, cậu thật sự cảm thấy đau đớn thấu tim.
Thang máy trực tiếp đến ga ra dưới tầng hầm, khi Thư Bá Hành đi ra thì ưỡn thẳng lưng, cố gắng không để người khác nhìn ra manh mối. Nhưng Trang Lăng chỉ muốn hắn đừng cố chấp như vậy, cậu hận không thể khiến mấy người trợ lý kia nhanh chóng biến mất, Thư Bá Hành cũng sẽ không phải vất vả như thế nữa.
Cho nên cậu nói, "Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đến đó."
"Cậu còn ngại bị chụp lén chưa đủ phải không?"
"..." Trang Lăng sửng sốt, sau đó cũng rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên Thư Bá Hành nguyện ý nói lời tốt cho mình trong mấy ngày qua.
Nhưng mà khi cậu phản ứng lại, Thư Bá Hành đã ngồi lên xe. Trang Lăng vội vàng mở cửa xe ngồi vào.
Có lẽ là quá khó chịu, Thư Bá Hành vậy mà cũng không để ý có người ngồi bên cạnh. Thẳng đến khi có một bàn tay ấm áp đặt lên bụng, hắn mới mở mắt ra.
"Sao cậu lại ngồi lên rồi?"
"Tôi lo lắng cho anh."
"..."
Như sợ Thư Bá Hành lại nói cái gì không tốt, Trang Lăng vội vã lên tiếng: "A Hành, đừng từ chối tôi, được không? Anh bây giờ thế nào? Có đau bụng không? Tôi xoa cho anh nhé?"
Nói xong không khỏi xoa xoa thêm hai lần.
Thư Bá Hành lúc này thật sự quá yếu ớt, không thể từ chối, đành phải mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ cậu đi.
Ngay khi Trang Lăng đặt tay lên bụng Thư Bá Hành, cậu đã cảm thấy lạnh cả người, cậu ngẩng đầu lo lắng nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng để đầu Thư Bá Hành dựa vào lưng ghế, xoa bụng hắn theo chiều kim đồng hồ.
Thư Bá Hành cảm thấy không quen nên hơi run nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không từ chối lòng tốt của cậu nữa. Lát sau có lẽ do quá thoải mái, vậy mà mơ hồ buồn ngủ.
Thẳng đến khi xe dừng mà hắn vẫn còn chưa tỉnh, Trang Lăng cẩn thận vòng tay qua vai hắn, để đầu hắn dựa lên vai mình, yên lặng ngồi trong xe.
Trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, xuống xe gõ cửa nhắc nhở sếp nhà mình nên xuống xe rồi, nhưng lại bị ánh mắt của Trang Lăng cản trở về.
Cậu im lặng hỏi trợ lý, "Hẹn mấy giờ?"
Trợ lý dùng hai tay làm động tác "", Trang Lăng đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã giờ , còn hai mươi phút.
Cho nên cậu không có đánh thức Thư Bá Hành, định để cho hắn ngủ thêm. Nhưng trợ lý lại đang lo lắng ở bên ngoài, gấp đến độ giậm chân. Thư Bá Hành rất đúng giờ, bất kể là hẹn kiểu gì, hắn cũng sẽ đến sớm hơn hai ba phút so với hạn định. Mà từ đây bước vào sảnh khách sạn đến khi đi thang máy để vào phòng họp ít nhất cũng phải mất mười phút đồng hồ. Nó cũng bao gồm việc vào phòng vệ sinh để điều chỉnh trạng thái này kia, không có nhiều thời gian đâu!
Nhưng Trang Lăng còn không có ý định đánh thức Thư Bá Hành, trợ lý chỉ hận không thể phá cửa xông vào. Nhưng mặt khác cậu cảm thấy sau khi làm như vậy ông chủ của cậu có lẽ sẽ tức giận, ngay cả bản thân trợ lý cũng cảm thấy đau lòng sếp mình mấy ngày nay thức trắng đêm làm việc không ngừng nghỉ, cũng muốn hắn có cơ hội để thư giãn một chút.
Cũng may trong vòng hai phút Thư Bá Hành đã tự mình tỉnh lại, ngơ ngác mở mắt ra, nhìn xung quanh một lát, "Ở đây? Sao không gọi tôi dậy?"