Trang Lăng vội vàng tiến lên, hai tay đỡ lấy khung giường đi theo, "A Hành...A Hành..."
Thư Bá Hành không có phản ứng gì, mà chỉ nhắm chặt mắt lại, đầu khẽ lắc lư theo giường bệnh di chuyển.
Qua mặt nạ dưỡng khí cậu thấy môi của hắn rất khô, thậm chí có hơi nứt nẻ, máu bắt đầu rỉ ra, khiến cậu đau đến mức khó thở.
Cứ như vậy đẩy giường bệnh đi đến trước cửa phòng ICU thì bất ngờ bị chặn lại. "Gia đình xin dừng lại. Sẽ không được phép đến thăm trong giờ tới."
Trang Lăng hoàn toàn mất sức, cậu lùi lại mấy bước, dựa vào tường hành lang ngây người, ngơ ngác nhìn các bác sĩ và y tá trong ICU đang bận rộn đặt các dụng cụ khác nhau cho Thư Bá Hành.
Cậu không hiểu, tại sao Thư Bá Hành buổi sáng nói chuyện với cậu vẫn còn tốt, bây giờ vì sao lại không có ý thức mà nằm trên giường mặc cho người ta định đoạt chứ? Tại sao lại phải vào ICU?
Cậu đột nhiên nhớ tới một câu, "Cậu sẽ không bao giờ biết cái nào đến trước, ngày mai hay là tai nạn." Câu nói này cũng ứng với kiếp trước của bọn họ.
Cậu cảm thấy rất sợ hãi, nếu đời này cũng đang tiến tới tình trạng không thể cứu vãn được thì cậu phải làm sao?
Cậu nên làm những gì?
Ông trời a! Ông có thể cho tôi sống lại thì vì sao không định thời gian sớm hơn một chút? Như vậy A Hành sẽ không không cần mình, bệnh tim của hắn cũng hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng thế gian này làm gì có nhiều chuyện tốt đến như vậy?
"Trang tiên sinh, anh về nghỉ ngơi trước đi. Chúng em sẽ ở lại đây trông coi sếp."
"Không cần, anh ở đây được rồi. Các cậu chắc cũng có rất nhiều việc tiếp theo phải giải quyết? Đi đi."
"Cái này...Trang tiên sinh, nếu như anh không muốn về thì tốt xấu gì cũng nên tắm rửa sạch sẽ." Trợ lý Trần nhìn đôi tay đầy máu của Trang Lăng đầy ẩn ý, "Nếu như Thư tổng tỉnh dậy, anh ấy cũng sẽ trách chúng tôi không chăm sóc anh tốt."
Nhưng ai biết trọng điểm của Trang Lăng không hề đặt trên đó.
"Những gì cậu nói có phải là sự thật không? Anh ấy thật sự quan tâm đến anh sao?"
"..." Cậu nên trả lời thế nào đây? Cậu chỉ thuận miệng nói thôi mà. Nhưng sau nhìn thấy một đôi mắt đầy chờ mong của Trang Lăng, cậu ta cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể cẩn thận đáp, "Lúc trước khi Thư tổng rất đau, tôi có nghe thấy anh ấy gọi tên anh. Có lẽ vẫn là..."
"Thật?"
"Thật. Trang tiên sinh, không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ có một câu muốn nói với anh," Trợ lý Trần nhìn xuống mũi giày, sau đó ngẩng đầu nhìn Trang Lăng, "Thư tổng anh ấy luôn ở một mình, điều đó thật sự không dễ dàng gì. Tôi không phải muốn thay anh ấy chiếm được thiện cảm của anh, chỉ là..."
"Anh hiểu rồi, cậu không cần nói."
"..." Nghe được câu nói này, trợ lý Trần trong lòng lạnh lẽo, nhưng sau đó cậu lại vui mừng tột độ vì những gì Trang Lăng nói tiếp theo.
"Sau này anh sẽ không dễ dàng rời bỏ anh ấy, cũng sẽ không chọc anh ấy tức giận nữa." Tôi đâu có bỏ được? Cậu thở dài trong lòng.
"Trợ lý Trần, anh biết các cậu đã theo sau anh ấy từng bước đi đến ngày hôm nay, đều rất đau lòng thay hắn. Đã từng nhìn anh đối xử với hắn như vậy, đều rất oán trách anh đúng không?"
"Không không không, anh hiểu lầm."
"Các cậu trách anh là phải. Ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho bản thân. Đừng lo lắng, anh sẽ ở lại đây, cũng có thể nhìn anh ấy nữa."
"Nhưng công việc của anh..." Trợ lý Trần biết lịch trình gần đây của Trang Lăng rất kín, vừa rồi khi ở bên ngoài phòng cấp cứu, cậu đã nghe thấy tiếng chuông reo lên vô số lần, đều không ngoại lệ bị Trang Lăng ấn tắt.