"Hẳn là anh cảm thấy sự thay đổi của con người tôi quá đột ngột, giống như bệnh thần kinh vậy. Thật ra, tôi cũng nghĩ đến bản thân mình như thế đấy... Anh có biết tôi ghét bản thân mình trước đây đến mức nào không? Nếu như không mơ giấc mơ đó, chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ nhau mãi mãi... "
"..."
"A Hành? A Hành?"
"..." Thư Bá Hành không đáp.
"Anh nhìn tôi này, thật nhiều lời. Được rồi, ngủ một giấc thật ngon đi...Lần này, tôi ở đây."
Vừa nghĩ Thư Bá Hành đã hoàn toàn ngủ say, không ngờ lại nghe thấy tiếng đáp lại: "A Lăng."
"!!" Trang Lăng không thể tin được những gì mình nhìn thấy, nếu như không phải cậu một khắc cũng không rời khỏi mặt Thư Bá Hành thì có lẽ cậu đã bỏ lỡ khẩu hình này, hắn nói "A Lăng", không phải "Trang Lăng", đây có phải là đại biểu cho. Đại biểu...
"A Hành! A Hành tôi ở đây! Anh muốn nói gì với tôi sao?"
"..." Nhưng Thư Bá Hành lại không có đáp lại, có lẽ không biết nên nói cái gì nữa.
Mặc dù vậy, Trang Lăng vẫn vui vẻ như được giải thưởng, nắm tay Thư Bá Hành hôn lên, nhất thời không muốn buông ra.
Lúc này nếu có người quan sát kỹ sẽ phát hiện Thư Bá Hành từ tai đến cổ dần dần đỏ lên, sắc mặt tái nhợt thêm vài phần.
Từ đó về sau mối quan hệ của hai người lặng lẽ thay đổi, tuy rằng khi ở bên nhau vẫn rất ít nói chuyện, nhưng ít nhất Thư Bá Hành sẽ không còn từ chối cháo do Trang Lăng đút nữa, và đương nhiên sẽ không gọi cậu bảo cậu "Đi."
Thế nhưng Trang Lăng biết người kia còn rất khó xử, bằng không sẽ không đuổi mình đi làm việc.
Tuy rằng Trang Lăng thật sự không muốn rời khỏi phòng bệnh này, nhưng quả thật công việc hiện tại không thể chậm trễ thêm nữa.
Thư Bá Hành nói hắn đã tỉnh, cho nên mọi việc sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu, mặc dù như vậy có hơi mệt mỏi nhưng có thể đảm bảo không có gì sai sót.
Vì vậy, bộ phim dự kiến chính thức bấm máy vào chín giờ sáng mai, trước đó các thành viên đoàn phim khác cũng đã có mặt, địa điểm quay được đặt tại khuôn viên của hai nam phụ. Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, như vậy cũng thuận tiện.
Sáng nay Trang Lăng đã dành thời gian gặp gỡ hai ngôi sao phim mới, họ đều là học sinh, hoàn toàn có thể diễn tả hết sắc thái của bộ phim này, ít nhất cũng không cần lo lắng họ sẽ diễn dở, càng không cần lo lắng về hình tượng.
Hai đứa nhỏ khi nghe nói đóng chung với Trang Lăng thì vô cùng thích thú, trong đó một đứa thì nói chít chít oai oai rất nhiều, đại khái em gái của cậu ấy là fans hâm mộ của cậu, gì mà nhất định phải ký tên, đứa còn lại thì im lặng theo dõi bên cạnh, đôi mắt và lông mày cũng đầy ý cười.
Bọn họ cũng biết mình có được cơ hội này là do Trang Lăng tiến cử, cho nên cả buổi gặp mặt đều không ngừng cảm kích.
"A Hành, anh làm việc liên tục phút rồi, nghỉ ngơi đi." Nói xong, Trang Lăng cất máy tính xách tay trên bàn nhỏ đi.
"..." Thư Bá Hành nhéo nhéo lông mày, ngẩng đầu nhìn Trang Lăng với ánh mắt "Cậu đang đùa tôi à", "Hai mươi phút?"
"..." Trang Lăng có chút không được tự nhiên quay đầu lại, "Ừm, bác sĩ nói hiện tại cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu có thể không làm việc thì không làm việc..."
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Thư Bá Hành là người chịu thua đầu tiên, có lẽ hắn thật sự không còn sức lực, ngay cả lời nói cũng yếu ớt "Biết rồi, để tôi xem thống kê."
Hàm ý là "Cậu trả lại máy tính cho tôi."
Trang Lăng che chắn chiếc máy tính, thật sự không muốn đưa cho hắn lắm, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Thư Bá Hành, cậu cũng chỉ có thể xấu hổ nhượng bộ, đặt máy tính lại trên bàn nhỏ trước mặt Thư Bá Hành, mình cũng ngồi xuống để hắn dựa lưng vào cậu.
"Đây là cái gì? Nghiên cứu thị trường của "Tinh Không"?"
"Ừm."
"Có vẻ như bọn họ thật sự tin tưởng vào sản phẩm do Thư Thị thiết kế. Vừa mới tung ra một chiêu trò QC đã có rất nhiều người nói rằng họ nhất định sẽ mua nó. A Hành, anh nghĩ công ty ở quốc gia D này chú trọng cái gì? Chất lượng? Thị trường? Kỹ thuật? Chúng ta phải làm thế nào mới có thể gây ấn tượng với bọn họ?" Đây là lần đầu tiên Trang Lăng bước vào thế giới của Thư Bá Hành, cũng là lần đầu tiên chủ động thảo luận những vấn đề này với hắn. Không có lý do gì khác, cậu chỉ hy vọng gần gũi với Thư Bá Hành hơn một chút, bởi vì sự nghiệp của hai người hoàn toàn không có điểm giao nhau, không thể đi lâu dài được.
Nhưng Thư Bá Hành lại sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của cậu, nhất thời không trả lời.
"A Hành?"
"Ừm? Mấy năm trước nước Z cũng có rất nhiều công ty thiết kế xa xỉ nổi tiếng muốn lấy lòng Patek, nhưng bọn họ không chọn ai, cuối cùng lại chọn một công ty ít tên tuổi. Cậu biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Duyên phận là rất quan trọng. Nói ngắn gọn thì là hợp ý."
"Hợp ý? Có nghĩa gì vậy?"
Nhưng ai biết Thư Bá Hành lại nói đầy ẩn ý, "Cậu nghĩ xem, tại sao tôi phải đồng ý cho hai người mới quen biết đóng bộ phim của chúng ta?"
"Hả? Không phải bởi vì..." Ngay lúc Trang Lăng khó hiểu muốn hỏi lại, Thư Bá Hành thật sự tắt máy tính, tùy ý ngả người ra sau, nhắm mắt lại "Tôi mệt rồi."
Trang Lăng: "???"
Được được được. Anh là tổ tông!
Trang Lăng phát hiện từ khi quan hệ giữa hai người mờ nhạt được sửa chữa, người trước mặt càng trở nên kiêu ngạo.
Cậu đã quên mất trước kia có người nói, cậu và cả Thư Bá Hành đều quá mạnh, nhất định phải có một người xuống nước trước, nếu không sẽ là một đôi vợ chồng bất hoà.
Kiếp trước Thư Bá Hành vẫn luôn nhượng bộ mình, bây giờ mình phải cưng chìu hắn nhiều hơn.
Thật ra Thư Bá Hành thật sự không muốn ngủ lắm, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy bụng hơi khó chịu, tức ngực ngột ngạt, nhưng nhẫn nhịn nhiều năm khiến hắn quen với việc âm thầm trải qua chuyện này. Không ai nói cho hắn biết cơ thể hắn xảy ra vấn đề gì, nhưng người thông minh như hắn sao có thể không biết? Từ sau khi hắn tỉnh lại thì thấy tức ngực và khó thở, lúc đầu nghĩ là do mất máu quá nhiều, thế nhưng về sau khi hắn ngủ thiếp đi, hắn sẽ bị đánh thức bởi cơn đau ở ngực, buộc hắn phải ngồi dậy hít thở sâu mới có thể tiếp tục ngủ được.
Trang Lăng không biết Thư Bá Hành không thoải mái, nhìn hắn nhắm mắt bất động, tưởng hắn đã ngủ, đang định dìu hắn trở lại giường, nhưng lại bị Thư Bá Hành giữ chặt tay.
"Làm sao vậy A Hành?"
"Đừng nhúc nhích." Hiện tại hắn đang cảm thấy khó chịu vô cùng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tư thế ngồi này cũng thật vừa vặn.
"A Hành, anh không thoải mái sao?"
"..." Thư Bá Hành không lên tiếng, nhưng đôi môi mím chặt của hắn đã biểu hiện ra tất cả.
Trang Lăng trong nháy mắt hiểu ra, cậu nhanh chóng đỡ Thư Bá Hành, đưa tay đặt ở trên ngực hắn vuốt ve, "A Hành, tim khó chịu phải không?"