Cuối cùng, cọng rơm cuối cùng lấn át con lạc đà là những thứ gọi là bằng chứng mà Châu Thành đích thân giao cho cậu, trong đó nói rằng Thư Bá Hành đã trở lại trường cũ một lần và nhìn thấy cậu lúc đó mới mười bốn tuổi, hắn vì sắc dục mà sắp đặt một vụ tai nạn xe để cướp đi sinh mạng của bố mẹ cậu. Trong lúc cậu không còn nơi nương tựa thì lại dụ cậu đi tìm hắn, sau đó ném ra cho cậu một miếng bánh, để cậu cam tâm tình nguyện mà từng bước rơi vào cạm bẫy do hắn bố trí.
Cậu lúc mới đầu thật ngốc làm sao, vậy mà tin vào cái gọi là sự thật này, lại tự tay đẩy người đối tốt với mình chân chính vào tuyệt cảnh.
Thế còn Châu Thanh, và ông chủ mới của công ty sẽ đóng vai trò gì? Liệu bọn họ có phải là thủ phạm thật sự đã giết chết cậu và Thư Bá Hành không?
Ông chủ thấy đầu mà không thấy đuôi kia, lẽ nào là kẻ mà cái gì cũng bị người khác so sánh với Thư Bá Hành mà Thư Trọng Sâm nói đến hay không? Giữa hắn và Thư Bá Hành có thù oán gì không?
Có quá nhiều nghi vấn, trong đó có không ít là quá khứ Trang Lăng cố tình phớt lờ, nhận biết này khiến cậu hơi nhức óc.
Thư Bá Hành nhận ra cậu có gì đó không ổn, cũng biết giờ cậu đã chui vào ngõ cụt. Thật ra hai người dây dưa nhiều năm như vậy, hắn đã mấy lần muốn buông tay, nhưng Trang Lăng vẫn luôn cho hắn hy vọng vào những thời điểm quan trọng, khiến hắn cảm thấy rằng giữa bọn họ vẫn còn cơ hội. Mặc dù cuối cùng hắn cũng phát hiện đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Vậy lần này, liệu hắn có nên tin không?
Thật ra hiện tại không phải vấn đề tin hay không tin, bây giờ cả hai người đều muốn bắt đầu lại, chuyện đúng sai ngày xưa không còn quan trọng nữa. Tình cảm mà, dù sao vẫn phải có ai đó nhượng bộ thì mới bước tiếp được.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thư Bá Hành đột nhiên mở mắt ra, hắn nâng tay bao lấy bàn tay của Trang Lăng. Trang Lăng giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn, nhưng đụng phải ánh mắt mang ý cười của Thư Bá Hành, cậu tựa như bị hút vào trong đó, lúng túng kêu lên một tiếng, "A Hành."
"Ngốc rồi?"
"Hả?"
"Em đến đây làm gì?"
"Hả?" Trang Lăng còn đang phát ngốc, không bình tĩnh sáng suốt như mặt ngoài, Thư Bá Hành tức giận đến dạ dày lại phát đau, thầm nói ánh mắt mình ám chỉ chưa đủ hay sao, hắn chỉ có thể chịu đựng. Cuối cùng cũng chỉ đành cam chịu tự mình đi lấy nước trên tủ đầu giường.
Trang Lăng sau đó mới phản ứng lại, phản xạ có điều kiện buông tay ra, "Anh muốn uống nước à? Đừng nhúc nhích! Đúng rồi, bị giày vò hơn nửa ngày, giờ anh có đói không? Hiện tại anh có thể ăn được những gì? Em đi làm."
Trang Lăng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra Thư Bá Hành có thể ăn cái gì mà không nôn, cuối cùng chỉ có thể nói: "Em sẽ hỏi bác sĩ."
"Không cần đâu, bây giờ anh không đói."
"Sao lại thế?" Trang Lăng cầm lấy nước ấm đưa cho Thư Bá Hành uống cạn, vừa nói, "Tình trạng của anh thế này bảo em phải làm sao trở về quay phim đây. Hay là em nói với đạo diễn chuyển cảnh quay sang ngày mai nhé? Em thật sự..."
"A Lăng, em không cần làm đến mức này."
"Anh gọi em là gì cơ?"
"..."
"Hửm, có thể gọi lại lần nữa được không?" Trang Lăng lộ vẻ mặt chờ mong. Đây là lần đầu tiên suốt mấy ngày nay Thư Bá Hành tỉnh lại mà gọi cậu là "A Lăng", cậu nhịn không được muốn xác nhận rằng đây không phải ảo giác.
Thư Bá Hành không khỏi mỉm cười, "Đến cùng ai mới là đồ ngốc hả?" Hắn vẫn nhớ tới câu nói lúc trước.
Bây giờ Trang Lăng cũng tươi cười, nhanh chóng vuốt lông hắn, "Em là đồ ngốc, em là đồ ngốc."
"Em biết cười bán manh như thế từ lúc nào hửm?"
"Kể từ khi em nhận ra lòng mình."
"..."
Từ đó về sau, Trang Lăng tựa như thắp sáng lên một ít kỹ năng, mở miệng là nói yêu, thường xuyên khiến Thư Bá Hành dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng không kháng cự được, tất nhiên là sau khi cậu nói xong.
Trang Lăng ở lại phòng bệnh hai tiếng, liên tục xác nhận qua bác sĩ rằng Thư Bá Hành quả thật không còn khó chịu nữa mới miễn cưỡng thả lỏng. Sau khi để hắn ngủ say lại si ngốc nhìn hắn một lúc, lúc này mới lưu luyến trở về tiếp tục làm việc.
Nhiệm vụ cho cảnh quay buổi chiều tương đối đơn giản, bắt đầu từ việc nam sinh cầm bóng rổ nhặt chiếc đồng hồ trên mặt đất lên, vòng xoáy thời gian được kích hoạt, bắt đầu quay ngược về quá khứ.
Nhiều năm trước.
Trước quầy đồng hồ sang trọng trong tòa nhà của cửa hàng, một cặp đôi trẻ trung và ngốc nghếch tràn đầy hơi thở thanh xuân đang đứng đó chỉ vào một trong những chiếc đồng hồ được bày bán.
Cậu con trai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, toát lên vẻ thư sinh, có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ sau này, chính là Từ Văn.
Ngược lại, cô gái có mái tóc đen mượt mà thẳng tắp, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, trông cũng rất trầm lặng và dịu dàng, rất trái ngược với nam sinh bên cạnh.
"A Văn, chiếc đồng hồ này có đẹp không?"
"Rất đẹp." Chàng trai hơi lơ đễnh.
"Ài, chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền ạ?"
"Xin chào, chờ một chút." Nhân viên giao dịch lấy ra chiếc đồng hồ trong quầy rồi xem xét nó cẩn thận, sau đó nói: "Xin chào, thưa cô, nó có giá hai trăm ba nghìn tệ."
"Hả? Vâng." Cô gái cúi đầu, có vẻ rất thất vọng, tưởng rằng bạn trai mình thích, muốn bỏ tiền ra mua cho hắn một món quà nhân ngày kỷ niệm năm quen nhau, nhưng ai ngờ bọn họ lại không đủ sức mua chiếc đồng hồ "Giá trên trời" này.
Nhưng chàng trai có vẻ rất hiểu chuyện, kéo cô gái xoay người rời đi, "Không sao đâu, anh cũng không thích lắm."
Cô gái rõ ràng không tin, cô lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý rồi chạy lại quầy trong khi chàng trai không thèm để ý, cô hỏi với vẻ mặt hy vọng, "Chị có thể giảm giá một chút được không?"
Người bán có vẻ tiếc nuối, "Rất xin lỗi, tôi không thể."
"Vâng..."
Có lẽ do cô giao dịch viên không nhìn thấy vẻ thất vọng của cô gái nên cô không ngại tiết lộ cho cô ấy một bí mật về chiếc đồng hồ nọ, "Khi nhà thiết kế L thiết kế chiếc đồng hồ này, anh ấy đã từng nói rằng: Miễn là người có tình cảm với nhau thì có thể làm cho hoa văn "Tinh Không" màu xanh lam xuất hiện trên mặt số này, chúng tôi sẽ không lấy một đồng."
"Tinh Không?" Nhưng mặt số làm sao có thể hiện được hình của Tinh Không? Cô gái nghiêng đầu bối rối.
"Cut! Được rồi, tốt lắm, Bạch Oánh nghỉ ngơi đi. Tiếp theo là cảnh quan trọng của Trang Lăng, các bộ phận đi chuẩn bị một chút."
"Trang Lăng?"
"..."
"Trang Lăng?"
"Ơi?"
"Cậu ngơ ngẩn gì thế? Lại đây một lát."
"Không, đạo diễn, ông không thấy câu chuyện này có chút kỳ lạ sao?"
"Có gì kỳ lạ?"
"Không nói rõ được, tôi chỉ cảm thấy phản ứng của Từ Văn có chút kỳ quái, không nhiệt tình, không thể giải thích được. Trong kịch bản cũng có đánh dấu đoạn này, khi bạn gái hỏi xem chiếc đồng hồ này có đẹp không thì biểu hiện của hắn lại là không để ý lắm, tôi cũng chỉ diễn dựa theo cái này. Nhưng nếu hắn thật sự thích chiếc đồng hồ này, liệu hắn sẽ có biểu hiện mất hồn mất vía như vậy sao?"
"..."
"Đạo diễn?"
"Vậy thì cậu nên thảo luận với Lộ Bình, không phải với tôi. Dù sao ông ấy cũng là người viết kịch bản. Nhưng cậu nói rất có lý, có lẽ nó phải là một câu thoại ẩn ý."