“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

chương 63: xuất viện.

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chờ đã, không phải bác sĩ ở khoa tiêu hóa ạ? Lão sư của ông...có thể làm kiểm tra tim không?"

"Khụ...lão sư của tôi là giáo sư có thẩm quyền nhất trong lĩnh vực tim mạch."

"..."

Thấy Trang Lăng còn đang băn khoăn, Thư Bá Hành lời ít ý nhiều nói: "Ông ấy được chuyển từ khoa phẫu thuật tim sang."

"!!!" Trang Lăng lập tức nhận ra vị bác sĩ trước mặt chẳng đáng tin lắm, vô cùng không đáng tin! Ông ấy là bác sĩ khoa phẫu thuật tim thì chuyển đến đây làm gì? Chẳng phải là đang dạy hư học sinh à? Nhỡ xuất hiện sai sót thì làm sao đây?

Lỡ như chữa trị rồi lại xảy ra bệnh tình khác nữa thì thế nào? Tuy rằng Trang Lăng không am hiểu y thuật nhưng vẫn biết được thường thức về câu "Mỗi chuyên ngành đều có người giỏi."

Chẳng trách bác sĩ lại đồng ý cho bệnh nhân xuất viện dễ dàng như vậy, hóa ra tay nghề kém. Trang Lăng càng nghĩ càng hiểu rõ hơn, lúc ánh mắt cậu liếc về phía bác sĩ cũng trở nên phát bực.

Cậu không ngừng hỏi Thư Bá Hành xem chỗ nào không thoải mái, bảo hắn đừng giấu diếm, cũng khiến cho Thư Bá Hành dở khóc dở cười.

Bác sĩ tỏ vẻ bất bình, ánh mắt của cậu là ý gì vậy? Mặc dù tôi đã từng là bác sĩ khoa phẫu thuật tim nhưng chân ái đời tôi vẫn là khoa tiêu hoá đó, hơn nữa tôi cũng đã học tập bài bản rồi, còn đi nước ngoài rèn luyện thêm đấy nhé? Sao giờ lại nhìn tôi như tên lừa đảo thế hả?

Ông đưa mắt nhìn sang Thư Bá Hành.

Thư Bá Hành vui vẻ chế giễu, cũng chẳng thèm giải thích thay ông, hắn chỉ liên tục bảo rằng hắn thật sự rất ổn, cũng không có chỗ nào không thoải mái hết, vậy nên coi như là xác nhận về khía cạnh y thuật của ông rất tốt.

Hai mươi phút sau, trợ lý Trần thành công làm thủ tục xuất viện, lúc cậu ta cầm giấy tờ vội vã chạy đến phòng bệnh thì y tá đang tháo chỉ khâu cho Thư Bá Hành.

"Sếp, Trang tiên sinh, tất cả đều đã chuẩn bị xong, có thể đi bất cứ lúc nào."

"Ừm, cảm ơn cậu, cậu vất vả rồi." Trang Lăng đưa mắt nhìn sang chiếc xe lăn mà trợ lý Trần mượn từ khoa cấp cứu dưới lầu một.

Dĩ nhiên Thư Bá Hành cũng thấy, có điều hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi chán ghét tránh tầm mắt sang chỗ khác, "Trang Lăng, tôi không ngồi xe lăn."

"Ngoan nào, muốn tốt cho anh thôi mà." Trang Lăng ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, "Từ đây tới cửa còn có một đoạn rất dài, phải tiết kiệm thể lực. Mà bây giờ cũng đã gần tối rồi, gió lại lớn, chỉ lần này thôi, được không? Xem như là vì em nhé."

"..." Thư Bá Hành âm thầm đánh giá thể lực của mình, hắn phát hiện quả thực bản thân không thể tự mình đi từ phòng bệnh đến cửa bệnh viện, lỡ như đi nửa chừng lại ngã thì chẳng phải càng thêm mất mặt sao? Hơn nữa, Trang Lăng luôn dùng cậu ra bắt hắn đồng ý, Thư Bá Hành cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi rồi.

Vậy là hắn đành chấp nhận, nhưng vẻ mặt vẫn u ám như cũ.

Trang Lăng lần nữa giành thắng lợi nên rất vui mừng, cậu lễ phép bảo trợ lý Trần ra ngoài một lát, rồi nhanh chóng thay quần áo cho Thư Bá Hành.

Bởi vì dự báo thời tiết nói gần tối sẽ có gió lớn, cho nên Trang Lăng cũng chẳng dám qua loa, cậu liền chuẩn bị cho Thư Bá Hành những thứ dày cộp, như đồ lót giữ nhiệt, áo len, áo lông cừu, thêm áo khoác nhung, thậm chí có cả khăn quàng cổ, khẩu trang và mũ, nếu đợi trang bị hoàn chỉnh thì sẽ tốn rất nhiều công sức.

"Tôi tự thay là được rồi."

Mặc dù hiện tại Thư Bá Hành đã thoát được sự khống chế của mấy ống dưỡng khí, hoạt động tự do hơn nhiều, nhưng tay của hắn vẫn còn khá yếu, vì vậy Trang Lăng không dám thật sự để hắn tự mình làm hết.

Cậu đứng bên cạnh chờ Thư Bá Hành cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, sau đó cẩn thận mặc từng lớp quần áo cho hắn, cậu biết Thư Bá Hành luôn chú ý đến hình tượng, cho nên mặc cho hắn áo trong là sơ mi, khoác ngoài áo len màu xám để lộ cổ áo, bên ngoài choàng thêm chiếc áo khoác kaki dài, trông vô cùng đẹp trai.

Trang Lăng tỉ mỉ đánh giá Thư Bá Hành vẫn đang chỉnh lại cổ áo vài lần, sau đó chợt nói: "Thư tổng, anh có thể debut rồi, thật đó."

Thư Bá Hành kinh ngạc ngẩng đầu, hắn chẳng biết người này lại đang phát điên gì nữa.

Trang Lăng bật cười, cậu cảm thấy dáng vẻ nghi hoặc của hắn đặc biệt đáng yêu, "Em đang khen anh đẹp trai, Thư tổng."

"..."

Sau khi trang bị đầy đủ cho Thư Bá Hành, Trang Lăng gọi trợ lý Trần đang đứng bên ngoài vào, hai người đỡ Thư Bá Hành ngồi xe lăn đã đặt trước giường. Sau đó Trang Lăng lại quỳ một gối xuống trước mặt hắn cẩn thận đội mũ, choàng khăn cho hắn, chờ đến khi cậu cầm khẩu trang lên, Thư Bá Hành vẫn quay mặt sang nơi khác sống chết không cho đeo. Trang Lăng cũng hết cách nên đành phải từ bỏ, đổi lại cậu kéo khăn choàng cổ của hắn lên cao hơn để che nửa dưới khuôn mặt của hắn.

Sau khi kiểm tra lại lần cuối mà không thấy vấn đề gì thì mới đẩy Thư Bá Hành bước ra cửa. Trang Lăng vừa mới đẩy nhưng rồi lại nhận ra có hơi không đúng nên đành dừng lại, đổi cho trợ lý Trần đến đẩy, còn mình thì ở bên cạnh cầm lấy bàn tay đẹp đẽ của Thư Bá Hành để chắn gió cho hắn. Cứ thế mà nắm cả một đoạn.

Dính nhau không rời.

Trợ lý Trần đứng một bên cảm thấy mắt mình sắp mù tới nơi.

Bây giờ, lỡ như Trang Lăng tình cờ quay đầu lại, thì cậu sẽ bắt gặp ánh mắt đau thương của Thư Bá Hành.

Nếu như Trang Lăng vẫn giữ thái độ của cậu trước đây với hắn thì có lẽ hắn sẽ bình thản đối mặt với kết cục sắp tới của mình hơn. Nhưng mà bây giờ Trang Lăng lại xuất hiện, hắn cũng càng ngày càng lún sâu, không thể thoát ra được nữa, lỡ như ngày đó thật sự đến, hắn cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi sẽ xảy ra chuyện gì.

Thuận lợi đẩy người đến cửa bệnh viện, đã thấy được một chiếc Bentley SUV màu đen đậu trước bậc thang.

Hai người hợp lực nhấc xe lăn xuống bậc thang rồi đẩy tới trước xe, cậu mở cửa ghế sau, trước tiên đỡ Thư Bá Hành ngồi vào trong, sau đó Trang Lăng vòng qua bên kia, cũng ngồi lên xe.

Dọc đường đi Thư Bá Hành rất im lặng, hình như cũng chẳng vui vẻ lắm, lúc xe khởi động, Trang Lăng đang định hỏi hắn làm sao vậy, lại phát hiện người nọ không biết đã nhắm mắt từ lúc nào.

Cậu thở dài một hơi, lần nữa nắm lấy tay hắn, cũng đỡ đầu hắn dựa lên vai mình.

Rồi duy trì tư thế như vậy hết cả đoạn đường.

Chờ đến lúc xe chạy vào trong sân, Trang Lăng cũng không định đánh thức hắn, cậu định cứ để vậy rồi bế hắn vào phòng luôn. Nhưng ai biết Thư Bá Hành đã tự mình tỉnh dậy, hắn nhất quyết muốn xuống đi bộ.

Thế là Trang Lăng đành phải để hắn tựa đầu lên ghế sau cho hắn thả lỏng một chút, dù sao tuột huyết áp lúc vừa tỉnh dậy cũng sẽ rất mệt mỏi.

Thêm lúc nữa, cậu xuống xe rồi chạy sang bên kia, cúi người đỡ Thư Bá Hành ra.

Đại khái Thư Bá Hành cũng đã lâu chưa đi bộ, chân cũng hơi không có sức, vậy là Trang Lăng vịn hắn đứng tại chỗ một lát, rồi mới nâng cánh tay của hắn khoác lên vai mình, từng bước từng bước dìu hắn vào trong.

Lúc đến cổng, cậu đã thấy một lão già khom lưng đứng ở đó, cúi đầu nói: "Thiếu gia đã trở về."

Hẳn là quản gia của Thư gia.

Nhưng thái độ của Thư Bá Hành đối với ông rất hờ hững, hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi chẳng để ý đến ông nữa. Thế nhưng Trang Lăng lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi đỡ Thư Bá Hành vào cửa.

Đoạn đường ngắn đến đại sảnh thôi mà bọn họ đã đi mất mười phút.

Lúc bước ngang qua ghế sô pha, Trang Lăng hỏi hắn có muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới lên lầu không, nhưng chẳng biết Thư Bá Hành lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn trở nên vô cùng xấu.

Trang Lăng cũng nhanh chóng phản ứng lại, cậu lo sợ trong lòng. Cũng mắng thầm bản thân thật khốn nạn, biết rõ Thư Bá Hành có một đoạn ký ức hỏng bét đối với chiếc ghế sô pha này, thế mà cậu còn hỏi ra câu đó.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio