“An An, mẹ muốn cùng con đi mua sắm, muốn xem tiểu công chúa của chúng ta mặc quần áo đẹp.”
Nhược Hi có chút xấu hổ, cô liếc nhìn thím Trần bên cạnh. Thím Trần nhận được tín hiệu cười nói:
“Tiểu thư cô có thể đi ra ngoài, thiếu gia đã an bài người bí mật bảo vệ phu nhân rồi.”
Nhược Hi cũng đang muốn thư giãn, cô bèn đưa bà Mộ đến trung tâm mua sắm nổi tiếng. Cô cũng muốn chọn vài bộ quần áo cho Mộ Thanh Tình vì vậy đã trực tiếp đưa bà đến AQ. Đó là thương hiệu quần áo được biết đến nhiều nhất trong những năm gần đây với sự sang trọng mà thanh lịch và là thương hiệu cao cấp được thành lập dành riêng cho phụ nữ trung niên. Khẩu hiệu của thương hiệu là “thanh lịch mà không nhầm lẫn, cái đẹp sẽ đến với bạn”. Từ xa, cô đã nghe thấy những lời khó nghe của Dương Lệ Dĩnh.
“Làm ăn thế này sao? Quần áo không phải trưng ra để bán à, vì sao tôi không thể mua?”
Người bán hàng nhìn cô ta trong bộ lông thú đắt tiền, nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi thưa bà, chỉ có thành viên mới có thể mua quần áo trong quầy của chúng tôi, còn bà không phải là thành viên.”
Lâm Trà Nhu ở bên cạnh tháo kính râm xuống, cười nhạt:
“Cô à, tôi là diễn viên nổi tiếng Lâm Trà Nhu, tôi muốn xin thẻ hội viên của quầy cô.”
“Cái này...”
Người bán hàng xấu hổ sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư à, thực xin lỗi. Hiện tại cái đó không nằm trong nhiệm vụ được giao của chúng tôi.”
Không được? Trà Nhu đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười trên môi biến mất.
“Đùa à? Không thể cấp thẻ hội viên? Các người là đang coi thường ai? Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Trà Nhu lấy ra một tấm thẻ và ném xuống bàn, dáng vẻ kiêu căng của một kẻ có tiền. Vẻ mặt cô bán hàng cũng dần trở nên kém đi.
“Tiểu thư cô vui lòng thu lại thẻ. Thẻ hội viên là do ông chủ của chúng tôi cấp. Nếu cô có ý kiến gì thì có thể liên hệ với ông ấy.”
Lâm Trà Nhu thấy nhân viên bán hàng lắc đầu thì cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, cô ta tức giận nói:
“Được rồi, gọi điện cho ông chủ của các người. Tôi muốn xem xem rốt cuộc ông ta có địa vị lớn đến đâu.”
Giọng nói sắc bén của Trà Nhu đã thu hút tất cả khách hàng đang có mặt ở đấy, một số người qua đường cũng nán lại để xem. Một cô gái sắc sảo bước đến chỗ Trà Nhu rồi nhìn cô ta đầy ẩn ý.
“Vị tiểu thư này thẻ hội viên ở đây thật sự là phải do ông chủ cấp. Tôi phải tốn đến triệu mà vẫn không thể có thể hội viên. Nhưng quần áo ở đây rất đẹp khiến tôi lưu luyến không thôi.”
Những người ở gần đó chỉ trỏ vào Lâm Trà Nhu, có người còn phát hiện ra rằng cô ta là nữ chính của scandal hôm nọ. Lâm Trà Nhu như phát điên và hét lên:
“Tôi đã nói người trong bức ảnh không phải là tôi. Cô bị mù sao? Đừng có có mắt không dùng mà lại vứt vào thùng rác...”
AQ là một cửa hàng sang trọng nổi tiếng, khách hàng ở đây đa số đều là những người giàu có và quyền lực. Nhìn thấy cảnh này Nhược Hi lại càng cảm thấy khinh thường cô ta hơn.
Lâm Trà Nhu lúc này giống như một chú hề nhảy nhót trước mặt mọi người nhưng cô ta lại chẳng hay biết điều đó. Nhược Hi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, cô tiến lên và nói với nhân viên bán hàng:
“Chuyện đã đến nước này sao không gọi quản lý của các cô ra?”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Nhược Hi, cô ấy cúi đầu xấu hổ:
“Cô Lâm, quản lý của chúng tôi hiện không có mặt ở đây.”
Cô nhìn xunh quanh một lượt, nghiêm nghị nói với mọi người.
“Mọi người có thể giải tán được rồi, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Thấy Nhược Hi thẳng thắn đuổi người bọn họ cũng không dám náo nhiệt thêm, chậm rãi rời đi. Lâm Trà Nhu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, hừ lạnh.
“Lâm Nhược Hi cô là cái thá gì mà dám làm anh hùng trước mặt tôi?”
Cô không quan tâm đến cô ta, rút thẻ hội viên từ trong túi ra. Thẻ này cô tình cờ phát hiện vài ngày trước, nó giống y hệt với cái kiếp trước của cô.