Abun ngước nhìn Nhược Hi rồi nằm lên đùi cô.
“Nhược Hi, nếu cô biết thì sao và nếu cô không biết thì sao? Vậy thì...cô dám nói rằng mình không hề có tình cảm với Lục Cảnh Ngôn không?”
Ngay khi nghe những lời nói này, mặt cô nóng lên, trong lòng rối bời.
“Nhược Hi, ánh mắt của cô đã phản bội cô. Và khi nhắc tới Lục Cảnh Ngôn, cô sẽ bất giác lộ ra vẻ xấu hổ. Về phần tôi, tôi chỉ làm một trợ giúp nhỏ, cô không cần phải cảm ơn đâu, cho tôi làm thần hộ mệnh của cô là được rồi.”
Sau khi nói xong, Abun biến thành một đám khói xanh và biến mất. Nhược Hi ngơ ngác ngồi đó như thể cô đã bất động. Một lúc lâu sau cô mới đưa tay ra che khuôn mặt đỏ hửng và nóng bừng của mình, tự lẩm bẩm một mình trong phòng.
“Ta báo thù còn chưa xong, sự nghiệp cũng không có tiến triển, người chủ mưu đằng sau vẫn còn luẩn quẩn trong bóng tối, làm sao có tư cách nói chuyện yêu đương...”
Lục Cảnh Ngôn nói anh thích cô nhưng tình yêu của anh có thể kéo dài bao lâu? Cô đã tự nhận thức được bản thân và không bao giờ mong đợi bất cứ thứ gì không thuộc về mình, cô cũng không cho rằng mình là cô bé lọ lem may mắn duy nhất.
Nhược Hi bình tĩnh lại và ném Lục Cảmh Ngôn ra lên đếm tận chín tầng mây. Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm hiểu thông tin về kẻ đứng sau giật dây. Hắn ta là ai? Liệu khi nào hắn ta sẽ lại ra tay?
Tuy nhiên cô không sợ. Sau khi trải qua biến cố rơi xuống vách núi, cô tự nhiên sẽ không xem nhẹ việc này.
Ngày hôm sau, Nhược Hi đã dậy sớm và gửi một tin nhắn văn bản cho Nghiêu Mễ: “giúp em điều tra sự hợp tác giữa ‘Hiệp hội sát thủ’, có thể sẽ có bất kì manh mối nào đó.”
Lẽ ra cô nên nói với Nghiêu Mễ từ hôm qua nhưng lúc đó đã quá muộn, cô không muốn làm phiền sự nghỉ ngơi của Nghiêu Mễ.
Sau khi gửi tin nhắn, Nhược Hi lên mạng xem phim mới của đạo diễn Vương Gia Vệ. Tiểu yêu tinh đơn thuần chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng lại là trợ thủ số một của nam nữ chính. Thiết kế nhân vật rất vừa lòng, với bảng hiệu vàng của Vương Gia Vệ hẳn là sẽ có rất nhiều người tranh nhau.
Nhược Hi tìm thấy cuốn sách gốc và cẩn thận phỏng đoán hình tượng và tính cách của “tiểu yêu tinh”. Kịch bản chắc chắn sẽ thay đổi nhưng nếu có sự chuẩn bị trước thì đến lúc đó sẽ không còn lo lắng nữa. Nhược Hi tự tin hoàn toàn không phải là không có căn cứ.
Cô luôn cống hiến hết mình cho diễn xuất. Nếu kiếp trước cô không làm mất lòng các nhà đầu tư nổi tiếng thì có lẽ chỗ đứng trong giới showbiz cũng không quá tệ.
Vào các ngày bình thường, Nhược Hi luôn dành tất cả thời gian để chuẩn bị cho buổi thử giọng ngoại trừ giờ ăn. Buổi tối, cô pha trà nhân sâm cho Mộ Thanh Tình. Xong sợ bà thấy đắng nên cô đặc biệt cho thêm chút mật ong vào. Cô đưa trà nhân sâm đến trước mặt Mộ Thanh Tình, nhẹ giọng nói:
“Mẹ, đây là trà nhân sâm đặc biệt của con. Sau này mẹ nhất định phải uống. Thời gian dài nhất định sẽ xuất hiện kì tích.”
Mộ Thanh Tình nhận lấy trà, mặt mày hớn hở nói: “trà của An An ta sẽ nhất định uống hết.”
Thím Trần nhìn không gian ấm áp giữa hai mẹ con cô trên mặt cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ. Thím thầm nghĩ: “từ khi cô An An về, tình trạng của phu nhân thật sự ngày càng tốt lên.”
Sau khi uống trà nhân sâm, Mộ Thanh Tình đưa Nhược Hi ra vườn đi dạo. Khi họ trở lại phòng khách, Lục Cảnh Ngôn đã ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy đứa con trai nhiều ngày không gặp, Mộ Thanh Tình liền bật chế độ nói nhiều của mẹ già.
“Lục Cảnh Ngôn, con nhìn An An xem. Nếu không đi làm liền ở nhà cùng ta. Còn con, nhiều ngày như vậy rồi cũng không trông thấy bóng người. Nếu không phải hôm nay con trở về, ta còn tưởng con quên mất cái ngôi nhà này rồi chứ.”
Lục Cảnh Ngôn đứng lên nhìn Nhược Hi một cái sâu sắc nhưng không nói gì. Trái tim cô chùng xuống một lúc chỉ sợ sau này anh sẽ tính sổ. Vì vậy, cô nắm lấy cánh tay Mộ Thanh Tình, bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ hư.
“Mẹ, anh của con gần đây bận quá, mẹ đừng giận anh ấy!”
Những lời nói dịu đang của con gái ngay lập tức khiến sự bất bình của bà biến mất.
“Tốt! Không thèm nói thằng bé nữa. Ta đã có tiểu áo bông con là quá đủ rồi.”
Lúc này, Lục Cảnh Ngôn cũng lên tiếng:
“Mẹ, mỗi ngày về sau con đều cố gắng về nhà.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mộ Thanh Tình càng rực rỡ hơn, bà tự đắc nói:
“Đúng vậy, nếu con chịu đem con dâu về thì còn tốt hơn nữa.”