*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bách Lý Tiêu Minh nheo nheo mắt, đem biểu cảm khiếp sợ, hối hận, sợ hãi của Mộ Du xem đến rõ ràng.
Biểu cảm viết luôn lên mặt, Mộ phủ phái người tới thử hắn cũng không khỏi quá ngu xuẩn rồi!(( Anh dám chê Du Du ngốc he, tui chờ anh bị vả mặt))
Mộ Du quỳ cũng quỳ không được, bỗng một cái túi tiền được đưa tới bên mặt.
"Không phải muốn tiền trà à?"
Mộ Du căng da đầu nắm chặt túi tiền, yếu ớt nói: "Kỳ thật! ! Cũng không nhiều tiền như vậy.
"
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, "Vậy ngươi tùy ý mua trà đi, rồi bán lại cho ta.
"
Mộ Du cắn cắn môi, ai mà lúc nào cũng đem lá trà theo bên người chớ!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn ra suy nghĩ của y, nói: "Ba ngày sau, ở chỗ này, ta muốn nhìn thấy trà.
"
Mộ Du chú ý tới hắn xưng "Ta", sống sót sau tai nạn mà thở dài nhẹ nhõm một cái, khách khí gật đầu, "Được.
"
Bách Lý Tiêu Minh xoay người vào phòng, Mộ Du vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi, quả nhiên hoàng thân quốc thích không dễ chọc.
Bách Lý Tiêu Minh vào phòng, nhìn cách bày trí, híp đôi mắt một chút.
Đan thanh tiệm sách ở toàn Xuyên Châu đều lệ thuộc vào hoàng thất, mà hắn mỗi tháng tới tiệm sách kiểm toán một lần, trong kinh thành cũng không phải là bí mật gì.
Tiền trà, hảo một cái tiền trà.
"Gỗ Dâu, ngươi nói xem, Mộ gia là có ý gì? Là khinh thường bổn vương?"
Liên tiếp phái Mộ Du tiếp cận mình, dùng thủ đoạn câu dẫn hắn, đều như vậy! ! Ngu, xuẩn!
Gỗ Dâu mặt vô biểu tình, "Vương gia, có khả năng y đoán là có thể ăn món hời này từ ngài.
"
Bách Lý Tiêu Minh: "! ! "
Gỗ Dâu vừa nhắc nhở, hắn tựa hồ đối với Mộ Du quá khoan dung, nếu đổi thành người khác, ai dám ở trước mặt hắn hô to gọi nhỏ?
Ai lại dám đòi tiền của hắn?
Bất quá trà kia hương vị cũng không tồi, không lỗ nha.
"Phái người theo dõi Mộ gia, xem xem bọn họ có mục đích gì.
"
" Vâng ạ.
"
Bách Lý Tiêu Minh mới vừa sai người giám sát Mộ gia, Mộ Du liền biết ngay lập tức.
Mộ Du xuyên qua đường phố náo nhiệt, Song Hỉ theo sát bên y, trước một tiểu quán bán diều, Mộ Du dừng chân lại.
Y hỏi hệ thống:" Bách Lý Tiêu Minh cho người theo dõi Mộ gia?"
Hệ thống:" Nói đúng hơn là đi nhìn chằm chằm ngươi.
"
Mộ Du:" Ể?"
Hệ thống:" Hắn cho rằng ngươi vì Mộ gia nên cố ý câu dẫn hắn.
"
Mộ Du:"! ! Nói như vậy, hình như cũng không sai.
"
Hệ thống chỉ hận rèn sắt không thành thép:"Ngươi không thể phản bác một chút à!"
Mộ Du:" Hắn lớn lên đẹp.
"
Hệ thống run lên một chút, không nói nữa.
Mộ Du:" Nếu ta gả cho hắn cũng không lỗ.
"
Như vậy đã thỏa mãn Mộ gia, muốn dùng y để nắm gọn thế cục, lại thỏa mãn y không cần gả cho trăm dặm nghiệp.
Hơn nữa song nhi, tóm lại kiểu gì cũng phải gả!
Nam tử tam thê tứ thiếp, là điều không thể tránh được.
Hệ thống:! !
Trầm mặc hai giây, hệ thống đột nhiên nói:" Kỳ thật cũng có việc một đời một kiếp một đôi người.
"
Mộ Du ánh mắt mê mang một chút, ngược lại suy nghĩ càng phức tạp thêm.
Hệ thống chỉ nghe y nói:" Đáng tiếc là không phải ta.
"
Có rất nhiều đồ vật, được quyết định bằng xuất thân của nó, cho dù muốn, có khả năng cũng không đạt được.
Hệ thống đột nhiên hiểu ra, vì sao Mộ Du đời trước lại có kết cục bi thảm như vậy.
Bởi vì sinh ra ở thế đạo như vậy thì không thể nề hà.
Nó nghĩ nghĩ, quyết định phải tẩy não ký chủ thật tốt! Không thể làm người tiêu cực như vậy được!
Còn không đợi nó đem phim nhựa iu dấu ra, chỉ thấy Song Hỉ đã mua xong con diều, đưa cho Mộ Du.
"Du thiếu gia, trong viện cũng có thể thả.
"
Mộ Dương Trác là thư viện viện trưởng mà hoàng đế khâm điểm, kiến phủ đương nhiên cũng rất rộng, có thể nhìn ra được sự trọng dụng của thánh thượng.
Cho nên mỗi cái sân trống cũng lớn, thả diều hoàn toàn không là vấn đề.
Mộ Du trầm mặc không tiếp lấy, im lặng cả nửa ngày, mới hỏi: "Song Hỉ, có phải ngươi đối với ta có hiểu lầm gì hay không?"
Song Hỉ chỉ nghĩ y đang ngượng ngùng, nhìn thấy lão ông bán đồ chơi bằng đường, chủ động hỏi: "Thiếu gia có tưởng tượng mình đang ăn đồ chơi bằng đường không?"
Đồ chơi bằng đường:
Mộ Du: "! ! "
Kẹo hồ lô hại thanh danh một đời này của y mất cả rồi!.