Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

chương 109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đừng trách Đồ Tử vô dụng như thế, đó là vì từ đời lão tổ tông của hắn, nỗi sợ hãi đối với động vật ăn thịt đã khắc sâu vào trong máu thịt, đặc biệt là loài sói tính tình gian xảo…

Thế là kinh nghiệm mà vô số tiền bối cách mạng dùng máu tươi tổng kết ra, chỉ đúc kết gọn trong một câu – không tự tìm chết, thì sẽ không chết.

Cái này giống như là từng nuôi một con búp bê may mắn kiêu ngạo đáng yêu, sau đó đột nhiên có một ngày búp bê may mắn tiến hóa thành ngao Tây Tạng biết biến thân, dù thực lực của thanh niên lúc này chỉ sợ không sánh bằng hắn, thậm chí còn kém xa, nhưng cũng vẫn khiến hắn vô thức cảm thấy uy hiếp.

Lúc này tuy Đồ Tử dựng lông, nhưng hắn nhanh chóng theo kịp sự thật sói con đã hóa hình thành công, thanh niên ưu nhã ngồi đối diện hắn, có một đôi mắt sâu thẳm xanh u, ngũ quan cuồng dã lập thể, màu da khá sậm, khi bị cậu nhìn chằm chằm không rời mắt, khí tức gợi cảm như ập vào mặt.

… Nhanh quá rồi, ít nhất nhanh hơn thời gian hóa hình dự liệu của Đồ Tử gần bảy tám năm, hắn còn rất nhiều tri thức về hóa hình chưa kịp dạy cho sói con, không ngờ sói con đã tự…

Đồ Tử co người thành một cục, không biết có phải do sốt cao nên thân thể vẫn còn yếu ớt hay không, sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, ánh mắt hắn nhìn thanh niên khiến thanh niên không hiểu sao cảm thấy nổi giận.

Sắc mặt thanh niên lại âm trầm đi, cậu đứng dậy bước lại đống cỏ khô, trước khi Đồ Tử kịp có hành động gì đã nắm cổ chân bị thương của Đồ Tử lên.

Đồ Tử giật bắn người, hắn còn chưa nghĩ ra nên làm sao ở chung với sói con sau khi hóa hình, mà tình hình hiện tại là thanh niên đang bức sát từng bước, đầu óc hắn lập tức đứng máy.

Thanh niên giả vờ như không để ý vuốt chỗ bị trẹo của Đồ Tử, sau đó chợt lên tiếng: “Sợ tôi?”

Lúc này Đồ Tử mới ý thức được giọng của thanh niên rất dễ nghe, khi thanh niên còn là sói con làm sao có thể nghiêm túc nói chuyện với hắn như thế, toàn là kêu gào gào làm nũng, hiện tại chớp mắt đã trưởng thành, khí thế uy hiếp của sói yêu trời sinh cũng lộ hết ra, nói sao nhỉ, vừa nhìn đã thấy rất đáng sợ.

Đồ Tử lặng lẽ rút chân về, hơn nữa hiện tại ánh mắt thanh niên nhìn hắn cũng rất kỳ quái…

Thanh niên khom người xuống, cả người nghiêng về phía Đồ Tử, vì thân hình cao lớn, bờ vai rộng lớn chắc nịch khiến cậu lúc này càng thêm có tính xâm lược.

Đồ Tử nghi hoặc nghiêng đầu: “Làm gì vậy?”

Thanh niên nhẹ tựa lên vai Đồ Tử, kéo áo phủ trên người Đồ Tử một chút, “Rất thơm.” Huyết Phong – Light

Đồ Tử: “Hả?”

Đồ Tử không ngốc, lúc này đầu óc hắn cũng đã tỉnh táo nhiều, hắn nhìn mặt thanh niên càng lúc càng gần, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ!

Không phải chứ! Đồ Tử sợ hãi không thôi.

Cuối cùng thanh niên không ấn môi lên mặt Đồ Tử, cậu nghiêng đầu gối lên chân Đồ Tử, giống như sói con lúc nhỏ yên tĩnh mà ngủ, cậu giúp giảm nhiệt cho Đồ Tử, nên cả tối đều không ngủ ngon.

Động tác này chẳng có gì khác với khi làm nũng bình thường… Đồ Tử thầm an ủi bản thân, bỏ qua ánh mắt quái dị của thanh niên trước đó.

Tuyết bên ngoài hang động cũng đã ngừng rồi.

Thanh niên nghỉ ngơi đủ bèn dậy nói với Đồ Tử: “Tôi đi tìm đồ ăn, anh ở đây đợi tôi.”

Đồ Tử gật đầu, khóe môi cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười dịu dàng như ngày xưa: “Chú ý an toàn, đừng về quá trễ.”

Thanh niên sửng sốt một chút, cúi đầu đồng ý.

Đạo hạnh của thanh niên vẫn chưa đủ cao, khi đi hai lỗ tai đều đỏ lên, Đồ Tử cũng ngẩn người, lập tức che mặt nhào vào đống cỏ, cái này gọi là tình cảm của chim non đúng không, con nít thời thanh xuân phải giáo dục thế nào đây, thật khổ não mà…

Thanh niên cũng rất buồn bực, cậu ma sát môi của mình, chế nhạo mình vừa rồi quá nhát gan, cơ hội tốt như thế, cậu lại không chịu hôn!

Thức ăn và vật dụng cần thiết mấy hôm nay thanh niên ra ngoài một chuyến đã thu thập đủ, không chỉ mang về rau dại củ cải đông, thậm chí còn có một miếng thịt heo khô.

Nồi chén họ đã chuẩn bị từ trước, đợi sau khi ăn một bữa no nê Đồ Tử sảng khoái dễ chịu hẳn, dù sao trên chân hắn có vết thương cũng không thể lập tức khởi hành trở về, còn không bằng lợi dụng thời gian rảnh rỗi này chỉ dẫn cho thanh niên thêm chút tri thức về hóa hình.

Đồ Tử vỗ vị trí bên cạnh, thanh niên không muốn qua, mà kéo dài người nằm trên bãi cỏ.

Đồ Tử cũng không quan tâm cậu khó chịu thế nào, nghiêm túc nói: “Nếu đã hóa hình thì nói rõ cậu đã trưởng thành rồi, sau này có muốn cùng tôi hành động hay không cậu có thể suy nghĩ lại.”

Thanh niên cứng người, quay đầu qua nói với Đồ Tử: “Anh muốn đuổi tôi?”

Đồ Tử lắc đầu, giống như đang trần thuật một sự thật khách quan: “Tôi không có ý này, sói là động vật quần cư, pháp thuật tôi dạy cậu không nhất định thích hợp với cậu, nếu có khả năng, tôi cảm thấy tốt nhất cậu…”

Đồ Tử còn chưa nói xong đã bị thanh niên bổ nhào đến đè xuống đất.

Ánh mắt thanh niên hung hãn như hận không thể cắn xé hắn, Đồ Tử sửng sốt, thân thể hơi co lại.

Thanh niên hiện tại dù sao cũng không còn giống sói con bị hắn ức hiếp trước kia nữa, Đồ Tử nhớ đến điểm này, sắc mặt tái đi, biểu thị yếu ớt: “Tôi không muốn đuổi cậu đi…”

Viền mắt thanh niên đỏ lên vì bị Đồ Tử chọc giận, cậu túm chặt cổ tay Đồ Tử, cho đến khi phát hiện làn da ở đó xuất hiện vết bầm.

Đồ Tử mấp máy môi, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thanh niên lại trực tiếp hôn xuống. Huyết Phong – Light

“A…” Đồ Tử bị thanh niên đụng mạnh, trên môi chảy máu: “Cậu… buông… ưm…”

Thanh niên căn bản không có kinh nghiệm hôn gì, như phát tiết mút liếm trên môi Đồ Tử, sau đó lột y phục Đồ Tử.

Đồ Tử vốn cũng không mặc cái gì, rất dễ bị thanh niên đắc thủ, hoàn toàn mở rộng dưới thân thanh niên.

“A! Cậu phản rồi…” Đồ Tử xấu hổ muốn chết giãy dụa muốn ngồi dậy, kết quả lại bị thanh niên đè xuống lần nữa.

Đồ Tử bị hôn choáng váng, lúc này hắn cảm thấy có phải mình nên hét lớn một tiếng, ít nhất cũng phải chấn trụ được con sói phản nghịch này, kết quả hắn vừa mở miệng, tiếng rên vỡ vụn liền trào ra không thể kìm nén.

Thanh niên cắn một cái lên động mạch cổ của Đồ Tử, toàn thân Đồ Tử cứng đờ, lúc này mới chân chính cảm giác được sát khí đè nén của thanh niên.

Thanh niên đỏ mắt, đợi sau khi nơi đó hiện lên vết răng rõ ràng cậu mới hung tợn lên tiếng: “Vừa rồi anh chính là muốn đuổi tôi đi, nếu anh còn dám đuổi tôi, tôi sẽ thật sự cắn chết anh!”

Đồ Tử thấy thanh niên dù có hung hãn cỡ nào cũng không thể che giấu được vẻ uất ức, tim liền đau theo, “Tôi cũng không nỡ để cậu đi, nhưng những lời này chỉ có thể do tôi nói, nếu không đợi đến lúc nào đó cậu bắt đầu chê tôi liên lụy, tôi sẽ thương tâm.”

Thanh niên hừ một tiếng, đè chặt Đồ Tử không cho động đậy, rầu rĩ nói: “Sẽ không.”

“Thật chứ?” Huyết Phong – Light

Thanh niên rất nghiêm túc gật đầu: “Sau này tôi sẽ bảo vệ anh.”

Mặt Đồ Tử lập tức đỏ bừng, hắn đưa tay sờ tóc thanh niên, dời đề tài đi: “Cậu trưởng thành nhanh như thế, còn chưa chính thức cho cậu một cái tên.”

Thanh niên giãy khỏi tay Đồ Tử, bất mãn nói: “Tùy anh!”

“Được rồi.” Đồ Tử có chút bất đắc dĩ, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu nghĩ nên gọi là Lang gì thì được?”

“Tại sao… không theo họ anh…” Con mắt xanh lục của thanh niên nhìn chằm chằm vào Đồ Tử không chớp.

Trong lòng Đồ Tử liền có cảm xúc không thể nói rõ, hắn chống người dậy nhẹ hôn lên mũi thanh niên, cười xấu xa: “Nếu bảo tôi đặt, vậy gọi là Lang Bảo Bảo đi.”

“…” Góc trán thanh niên hiện gân xanh, hít sâu vài lần mới áp chế được xúc động muốn cắn chết Đồ Tử.

Đồ Tử tự ăn ác quả, bị thanh niên nhào lên liếm cắn lần nữa, cho đến khi cọ súng ra lửa, hắn mới giơ tay đầu hàng: “Đừng quậy nữa, tôi không được rồi.”

Góc trán thanh niên rịn đầy mồ hôi: “Tôi muốn anh.”

Đồ Tử không lên tiếng nữa, thanh niên thấy hắn không bài xích, động tác cũng bắt đầu trở nên to gan.

Đồ Tử bị làm đến thở dốc không ngừng, không kìm được nghi hoặc nói: “Những thứ này… cậu… học với ai?”

Thanh niên khinh thường nói: “Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy sao?” Huyết Phong – Light

Đồ Tử: “=_= Cậu từng thấy con heo nào chạy?”

Tạm gác lại chuyện Đồ Tử không thích làm bậy, do nuôi sói con giống như nuôi con nít, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ hướng dẫn sói con theo con đường của người trưởng thành, vì hắn luôn cảm thấy vẫn còn hơi sớm.

Thanh niên bị nghẹn một chút, lúng túng nói mình từng lặng lẽ chạy đi quan sát… ừm… hiện trường… sau khi phát hiện ra tình cảm dành cho Đồ Tử không bình thường.

Mắt thấy Đồ Tử lại muốn lải nhải giáo huấn người, thanh niên vội cúi đầu chặn môi hắn lại, thuận tiện mở rộng cửa động mong nhớ đã lâu bên dưới, có người yêu lớn tuổi hơn mình còn thích dạy dỗ người khác thật là phiền toái ╮(╯-╰)╭, động tác bên dưới của thanh niên không hề dừng lại, lỗ tai thì lại đỏ lên lần nữa.

Nhiệt độ thân thể dường như lại tăng cao hơn một chút, góc trán Đồ Tử đầy mồ hôi, hai chân hắn quấn quanh eo thanh niên, sau khi dần tích lũy được cảm giác thì nhẹ lắc lư…

Bên ngoài hang động họ trú ẩn là trời đông tuyết phủ, nhưng vào lúc này Đồ Tử lại cảm thấy vô cùng ấm áp, sói con khác với những nhân loại đã bỏ hắn mà đi trước kia, bọn họ sẽ ở bên nhau rất lâu.

Thanh niên hung hãn gặm cắn vai Đồ Tử, cậu đi theo Đồ Tử nhiều năm rồi, tự nhiên biết lúc này đại khái Đồ Tử vẫn còn chưa chân chính sinh ra ý muốn với cậu, Đồ Tử sủng cậu, có lẽ cho rằng sự thân mật lúc này chỉ là dung túng cho tinh thần thư thái, cho nên cậu cần phải nỗ lực hơn nữa, nỗ lực khiến Đồ Tử cảm nhận được sự trưởng thành của cậu, sự tồn tại của cậu, sau đó trở thành người đàn ông duy nhất của hắn.

Đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau là rất bình thường… Đồ Tử quả thật nghĩ vậy, cho dù bị thanh niên thô bạo ấn xuống, hắn cũng chỉ hơi oán trách một chút trong lòng rồi để mặc, chẳng qua hắn thích thanh niên là thật, khi thanh niên nói “sau này tôi sẽ bảo vệ anh”, sa vào cũng chỉ là chuyện chớp mắt. Đăng bởi: admin

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio