Ân Quyết sửng sốt, ban đầu y còn cho rằng Long Sùng Vũ lại giở trò gì đó, kết quả đợi khi Long Sùng Vũ đã ngã ngữa ra rồi, Ân Quyết mới kịp nhận ra, mở banh mắt kêu lên: “Long… Long Sùng Vũ?!”
Long Sùng Vũ nhắm chặt hai mắt, góc trán đầy mồ hôi lạnh, hắn nhíu mày, có vẻ vô cùng khó chịu.
“Ngươi sao rồi?” Ân Quyết quỳ xuống ôm hắn lên, làn da Long Sùng Vũ tỏa ra nhiệt độ khá cao, quả thật giống như đang ở trong g hấp, hơn nữa ma khí cũng bắt đầu phát tán ra ngoài. Đây là hiện tượng bình thường sau khi chủ nhân mất ý thức, rõ ràng Long Sùng Vũ đang sốt cao, từng đợt hắc khí lại dị thường âm hàn lạnh lẽo, làm người ta sợ hãi.
Ân Quyết không biết phải làm sao, một người bình thường cường hãn như thế, nói bệnh là bệnh, y nhìn g ngực hơi nhấp nhô đó, trong lòng rất nóng nảy, quả nhiên dù y có bị phạt cũng không nên nhốt Long Sùng Vũ ở nhà = =…
Hơn nữa sốt là một trong những triệu chứng nguy hiểm khi nhân loại chuyển biến thành tang thi, tuy y có thể khẳng định Long Sùng Vũ chưa từng chịu bất cứ ngoại thương nào, cũng sẽ không dễ dàng bị nhiễm, nhưng chuyện này, người biết càng ít càng tốt.
Ân Quyết đỡ Long Sùng Vũ lên, lảo đảo đi về nhà, nhưng không hề ý thức được Long Sùng Vũ căn bản không cách nào phối hợp, bước chân hư không, khó mà chống được thân thể mình.
Ân Quyết dùng tay áo lau mồ hôi cho Long Sùng Vũ, sau đó kề vào trán hắn ước lượng nhiệt độ – muốn bỏng tay.
Ân Quyết không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp mở thanh ngọc mang Long Sùng Vũ vào.
Linh khí trong thanh ngọc tụ lại thành từng phiến sáng như ánh đom đóm, chiếu rọi cả căn nhà trúc.
Chăn nệm trên giường đã có sẵn, rất thoải mái, là sau đó Ân Quyết đã dụng tâm bố trí, chỉ là giường hơi hẹp, Long Sùng Vũ nằm lên rồi thì không còn bao nhiêu chỗ cho y.
Ân Quyết chuẩn bị lấy nước lau mồ hôi cho Long Sùng Vũ, lại mơ hồ nghe thấy Long Sùng Vũ vô thức nói: “Khát.”
Trên bàn có nước trà ấm, chẳng qua Ân Quyết đút cho Long Sùng Vũ chưa được bao lâu, môi Long Sùng Vũ lại trở nên khô nứt.
Lòng Ân Quyết lộp độp, cái này có vẻ đã không còn là sốt bình thường, y thoáng do dự, ra ngoài múc một ly tuyền thủy về, theo lý mà nói ma tộc uống cái này có thể sẽ không tốt lắm, sức mạnh sẽ bị tạm thời giảm bớt là chắc chắn, nhưng Long Sùng Vũ chắc sẽ thoải mái hơn một chút.
Ân Quyết: “o( ̄ヘ ̄o#)!”
Long Sùng Vũ lập tức bị rót cho một chén nước không chút lưu tình, thoáng chốc giống như uống nước bạc hà mới nấu, lập tức tỉnh táo…
“Ưm…” Long Sùng Vũ xoa trán, cố gắng mở mắt ra: “Ngươi cho ta uống…”
Ân Quyết bất an nói: “Có tốt hơn một chút không?”
“Vẫn có hơi nóng…” Long Sùng Vũ cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, sau khi cảm thụ được nhiệt độ mát lạnh từ người Ân Quyết, hắn liền sống chết ôm eo y.
Ân Quyết không để ý tư thế khá kỳ cục lúc này, y vỗ mặt Long Sùng Vũ, nói: “Long Sùng Vũ, ngươi rốt cuộc sao rồi?”
Long Sùng Vũ lại nhắm mắt không nói.
Ân Quyết ngẫm nghĩ, trên tay tụ lại một cuộn linh khí mát lạnh, nhẹ phủ lên trán Long Sùng Vũ, lần trước khi y đi đã dùng cách này để giảm nhiệt độ cho Long Sùng Vũ đang bị thương.
Long Sùng Vũ quả nhiên mát mẻ hơn nhiều, lý trí cũng bắt đầu ùa về: “… Ta muốn uống nước.”
“Được.” Ân Quyết tự ngậm trước một họng, sau đó cúi người ấn lên đôi môi khô nứt của Long Sùng Vũ.
Dược tuyền thủy mang theo chút hơi ấm rõ ràng khiến Long Sùng Vũ khát cầu vô cùng, hắn cố gắng liếm láp đôi môi ẩm ướt của Ân Quyết, cho đến khi Ân Quyết hô hấp khó khăn bắt đầu đẩy ra.
“Đừng động.” Long Sùng Vũ ôm chặt Ân Quyết, tì trán lên vai y nói: “Trên người ngươi rất thoải mái.”
Ân Quyết trầm mặc một lát, rũ mắt xuống, chậm rãi đẩy Long Sùng Vũ ra, sau đó cởi áo lông, cởi từng nút áo sơ mi, đợi khi toàn thân trên dưới không còn sót lại cái gì, y lại leo lên giường, chui vào lòng Long Sùng Vũ, rồi kéo chăn bọc kín hai người.
Đãi ngộ của kẻ bị bệnh thật tốt, Long Sùng Vũ phát ra một tiếng cảm thán thỏa mãn, cái người trong lòng hắn giống như một túi đá hoàn mỹ phù hợp, làn da mát lạnh sờ vào trơn mịn, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt như có như không.
Long Sùng Vũ khàn giọng nói: “Ngủ cùng ta một lúc nữa.”
“Ừm…” Ân Quyết lặng lẽ co người lại, y thăm dò: “Ngươi trừ nóng ra còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Long Sùng Vũ cảm nhận một chút, đưa một tay ra, muốn tụ ma khí thành hỏa cầu.
Kết quả… hồi lâu sau, trong lòng bàn tay hắn mới tụ được một hạt cầu nhỏ như cái bánh trôi, sau đó lại bùm một cái, nổ như đánh rắm…
Long Sùng Vũ: “…”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ híp mắt lại.
Ân Quyết cố giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
“Khó trách…” Ngữ khí của Long Sùng Vũ vô cùng âm trầm, khó trách vừa rôi Ân Quyết lại dịu dàng và quan tâm bất ngờ…
Ân Quyết đáng thương giải thích: “Vì tình trạng của ngươi vừa rồi không tốt lắm…”
Long Sùng Vũ hung tợn siết chặt phần eo Ân Quyết: “Cho nên ngươi cho ta uống nước bạc hà gì đó?”
“Là dược tuyền…” Ân Quyết chớp mắt, cố gắng nâng cấp bậc cho chén nước đó, hơn nữa sự thật chứng minh, tuy có chút di chứng, nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, Long Sùng Vũ không còn nóng như trước nữa.
Long Sùng Vũ thở dài, quả thật hiệu quả vô cùng rõ ràng, sau khi ma khí bị tiêu trừ tạm thời, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy dễ dàng khống chế tính tình của mình hơn, “Tình trạng này sẽ duy trì bao lâu?”
Ân Quyết vẫn không dám nói tiếng nào.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ thoáng chốc lại sinh ra xúc động làm cái người đang trần truồng này đến phải khóc…
Vì hiện tại Long Sùng Vũ có hơi suy yếu, họ cũng không thể ở quá lâu trong thanh ngọc tràn đầy linh khí, đợi Long Sùng Vũ cảm thấy bản thân đã có thể tự do hành động, hai người lại xuất hiện ở bên ngoài.
Nhưng không ngờ, con đường vốn đèn đuốt sáng trưng lúc này lại hoàn toàn tối tăm, rõ ràng trước khi họ đi hãy còn rất tốt.
Sắc mặt Long Sùng Vũ khẽ biến: “Chúng ta đến chỗ cha ta trước, ngươi liên hệ với tộc nhân xem đã xảy ra chuyện gì.” Hắn vừa dứt lời, hạc giấy trong tay Ân Quyết đã vỗ cánh bay đi.
Không bao lâu, hai người đến biệt thự mà cha mẹ Long Sùng Vũ đang ở, ông cụ bà cụ vẫn yên lành, chỉ là ban đầu hơi hoảng loạn một chút, bây giờ thấy con trai rồi cũng yên tâm hơn.
Bà cụ nói: “Vừa rồi sau khi cúp điện, có một người vào tìm các con, mẹ nói các con đã đi từ lâu rồi vẫn chưa về, sau đó hắn liền bảo mẹ và ông ấy đừng ra khỏi cửa… chuyện gì vậy?”
Long Sùng Vũ cũng không rõ, chỉ có thể nói: “Chắc hẳn không phải là vấn đề quá lớn, cha mẹ ở yên trong nhà, đóng chặt cửa sổ đừng ra ngoài.”
Ông cụ thì rất bình tĩnh, ông kéo bà cụ đang muốn nói lại, nhàn nhạt bảo: “Đi đi.”
Vừa ra khỏi cửa chưa lâu, Ân Quyết đã nhận được hồi âm của hạc giấy, trên đó viết: “Trong lúc sửa chữa điện, có vài yêu vật bị nhiễm tấn công vào điểm phòng ngự ở phía tây nam, chi viện.”
Nếu là tang thi bình thường, nhân viên phòng ngự bình thường đã đủ để ngăn cản, nhưng yêu tộc bị lây nhiễm thì khác, huống chi gần đây tang thi nhân loại xung quanh huyện Lâm Sơn đã bị đám phi nhân loại này dọn sạch, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không tụ thành tai họa, chỉ có những yêu tộc cấp thấp bị lây nhiễm giỏi về che giấu mới luôn tìm cơ hội tấn công vào ban đêm.
Nhưng nếu trên thư đã viết “chi viện”…
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Xem ra gặp phải phiền phức rồi.”
Khi đến nơi có chuyện, từ rất xa Ân Quyết đã ngửi được mùi máu tanh gay mũi, hơn nữa thấy rõ trên lưới phòng vệ kim loại cao lớn ở vòng ngoài đã bị phá một lỗ lớn, do không kịp lấp vào, ít nhất mấy chục sinh vật giống như con chuột cỡ lớn từ ngoài chui vào, một phần chết ngay vì bẫy và bị vây công tại đó, phần còn lại thì thành công tạo nên uy hiếp cho nhân viên thủ vệ.
Nhân tộc đã tản đi rồi, còn lại sáu yêu tộc và hai hải tộc thì dồn chúng vào trong phòng lưới phòng vệ đầu tiên, đang vất vả giao đấu, vì mọi người đều không giỏi tấn công từ xa, cho nên tỷ lệ trúng đích vô cùng thấp, mà tấn công gần lại dễ bị ngoại thương bị lây nhiễm, nên trong nhất thời mới gặp giằng co.
Tạ Tín không ngừng lau mồ hôi trên trán, trong lúc vô ý hắn hơi nghiêng đầu nhìn thấy Ân Quyết và Long Sùng Vũ khá xa, hắn vui mừng gọi: “Điện hạ!”
Vì một tiếng gọi này, một con chuột bên cạnh nhắm đúng sơ hở nhào đến, chống lại tấn công của những người xung quanh đồng thời muốn cào hắn.
Không kịp… tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Ngay lúc này, một thanh niên bên cạnh Tạ Tín liều mạng lao tới dùng linh khí hóa ra một thanh đoản đao chém mạnh, lúc con chuột sắp chạm vào Tạ Tín, đã bị chém thành hai từ trên xuống dưới, máu văng tung tóe.
“Không muốn sống nữa hả?! Ông cố đã dặn dò thế nào?!” Linh khí của thanh niên có vẻ rất dày, nhưng vì không đủ công lực, tụ linh khí thành đoản đao đã là cực hạn, hắn tức giận mắng lớn: “Lúc này còn sơ xuất! Muốn chết lắm rồi hả!”
Lúc này Tạ Tín mới đổ mồ hôi lạnh thở ra một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Cảm… ơn.”
Vì cú tấn công vừa rồi quá hung tàn, mấy con chuột vốn khí thế bừng bừng đến tấn công cũng dại ra một chút, chẳng qua mùi máu tanh nhanh chóng dẫn chúng vào đỉnh cao thị huyết.
Thanh niên vội trở về vị trí của mình, trong lúc đó còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Ân Quyết vừa chạy đến lưới phòng hộ thứ hai.
Ân Quyết hơi thở ra, nói với Long Sùng Vũ: “Ta qua đó giúp đỡ, ngươi…” Y do dự một chút, cắn môi nói: “Đợi ta một lát.”
Hàm ý là bảo hắn đừng vào, Long Sùng Vũ sầm mặt, nếu không phải sức mạnh của hắn bị cái thứ gọi là dược tuyền kia áp chế tạm thời thì…
Nhưng dưới ánh mắt thoáng vẻ khẩn cầu của Ân Quyết, Long Sùng Vũ giống như nhớ tới cái gì, vẻ mặt vốn âm trầm lập tức mở ra, hắn hào phòng nói: “Được rồi, đi đi.”
Ân Quyết không biết Long Sùng Vũ bây giờ rốt cuộc lại nghĩ ra cái trò quỷ gì, nhưng thời gian khẩn cấp, y chỉ có thể cho hắn một nụ hôn an ủi lên cằm trước, sau đó nhanh chóng chạy đến trợ giúp, phóng người vượt qua lưới phòng hộ cao năm mét, hai gối nhẹ cong lên vững vàng đáp xuống bên cạnh Tạ Tín.
Vì trước đó Long Sùng Vũ luôn miệng kêu nóng, cho nên áo khoác mà Ân Quyết cho hắn hắn quyết không chịu mặc, cứ muốn phủ lên cho Ân Quyết, Ân Quyết không còn cách nào, chỉ đành khuất phục.
Y không cài hàng nút rườm rà có màu xanh hơi đậm đó, bên trong cũng chỉ mặc một chiếc sơ mi màu trắng đơn giản, thế là khi chạm đất, cái áo khoác to rộng không thuộc về phong cách của y cùng chiếc sơ mi mỏng liền tốc lên, lộ ra đường cong ưu mỹ ở eo.
Tạ Tín ngây ra tại chỗ, không chỉ là hắn, gần như tất cả mọi người đều thoáng ngẩn ra.
Ân Quyết chạm đất xong chỉ hơi khựng một chút, đã nhanh chóng rút Lăng Tiêu kiếm của mình ra, lập tức, khắp không gian đều lạnh lẽo như bị đóng băng, tiếp theo chỉ cần y dám đánh cận chiến, vậy chính là một trận giết chóc…
Tạ Tín trước giờ chưa từng thấy Ân Quyết xinh đẹp mà mạnh mẽ như thế, nơi Lăng Tiêu quét đến, đều ngưng tụ bạch sương nho nhỏ, cho dù giết mấy con chuột, máu tanh nóng cũng có thể bị đóng băng hoàn toàn lúc văng ra, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi.
Dường như trong thời gian ngắn không gặp, Ân Quyết đã mạnh hơn rất nhiều.
Ngay cả Long Sùng Vũ cũng ẩn ẩn có cảm giác, quả nhiên… Thanh Long quân không phải ai cũng có thể nuôi dưỡng, cũng may là hắn, nếu là người khác ký huyết khế, đảm bảo đã bị hút thành xác khô từ lâu.
Thanh niên kia phản ứng lại đầu tiên, hắn la lên: “Ngay ra hết làm gì hả, tranh thủ đi!”
Tập thể tấn công.
Hai mươi phút sau, Tạ Tín bắt đầu liên hệ người đến sửa chữa lưới phòng hộ thứ nhất và dọn dẹp hiện trường, mà những người phòng vệ khác cũng vì cạn kiệt sức lực mà đổi ca trực trước thời gian.
Ân Quyết đã về lại cạnh Long Sùng Vũ, vẻ mặt y rất bình thản sờ trán Long Sùng Vũ, nói: “Vẫn còn hơi nóng.”
Long Sùng Vũ không đáp, chỉ âm u nhìn y.
“…” Ân Quyết cứng người, cách chuyển lực chú ý lại lần nữa tuyên cáo thất bại.
Long Sùng Vũ lạnh lùng nói: “Biết hôm nay ngươi đã làm sai cái gì không?”
Ân Quyết lập tức đáng thương nói: “Nhưng ta chỉ muốn giúp ngươi…”
Tuy Long Sùng Vũ vô cùng ngang ngược không nói lý, hơn nữa thường xuyên mượn chuyện để nói, nhưng hết cách rồi, đặc biệt là sau khi Ân Quyết biết hắn ban ngày và ban đêm là hai nhân cách, thì hắn chỉ có thể chọn lựa giữa ủy khuất và cứng rắn.
Nghe Ân Quyết nói thế thật ra Long Sùng Vũ cũng biết mình đang ăn hiếp người, nhưng… ai bảo hắn thích vậy chứ… hắn thích dáng vẻ cường đại lạnh lùng không cho xâm phạm của Ân Quyết trước mặt người ngoài, nhưng đến trước mặt hắn thì lại bị ăn hiếp vô cùng đáng thương, cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi sục vì ánh mắt mờ sương của y.
Khi Long Sùng Vũ chuẩn bị tiến tới một bước hưởng thụ mỹ nhân trong lòng, liền có hai bóng đèn cực kỳ không biết nhìn tình hình chạy tới.
Long Sùng Vũ nhíu mày, mà Ân Quyết cũng trở lại gương mặt lạnh lùng. Đăng bởi: admin