Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Sùng Vũ đang ngủ ngon, nghe tiếng kêu của Ân Quyết lập tức giật bắn, hắn vô thức ngồi dậy kéo Ân Quyết vào lòng, tay kia hoang mang sờ ngọn đèn ở đầu giường.

Ân Quyết ngã đầu vào lòng Long Sùng Vũ, phát ra tiếng ồ ồ như tiểu thú.

Đèn giường sáng rực dịu hòa, Long Sùng Vũ trực tiếp vặn lên mức lớn nhất, cúi đầu liền thấy rõ trong mái tóc rối loạn của Ân Quyết lộ ra cái sừng rồng nhỏ.

Long Sùng Vũ: “…”

Long Sùng Vũ choáng váng đầu óc, hắn ấn vào huyệt thái dương của mình, rồi nhìn kỹ lần nữa như xác nhận.

Mặt Ân Quyết đã nhăn thành cái bánh bao, y khổ não muốn che sừng của mình lại, nhưng bị Long Sùng Vũ ác liệt tách ra.

“Không được động… ta muốn nhìn.” Long Sùng Vũ kéo hai tay Ân Quyết ấn lên ngực mình, sau đó nhẹ nhàng đùa nghịch tơ tóc bên cạnh sừng.

Sừng rồng cũng giống sừng nai, hình dáng như nhánh cây, nhưng lại tròn trịa khả ái, màu ngân bạch, bên trên phủ lông nhung mềm mại.

Long Sùng Vũ nhẹ chạm vào, thân thể Ân Quyết liền run rẩy bất an.

“Ngứa sao?” Long Sùng Vũ nhíu mày, tiếp theo lại vén vạt áo Ân Quyết lên, trên sống lưng như ngọc đó, vảy rồng màu xanh nhạt sáng rực dị thường, giống như kim cương nhỏ bé trong khe nước.

Ân Quyết gật đầu, thần sắc có chút hoảng hốt.

Sừng rồng trước khi thành niên còn chưa chắc chắn, mềm mại mẫn cảm nhất, không thể tùy tiện chạm vào, nhớ năm đó lần đầu tiên y mọc sừng, tiền nhậm Long quân vô cùng xấu xa bóp sừng y khi dễ, cho đến khi y bị ức hiếp nước mắt lưng tròng… sau hôm đó, y liền tàn phá gần hết kỳ hoa dị thảo tâm can bảo bối của tiền nhậm Long quân ở hậu hoa viên, lúc đó vẻ mặt tiền nhậm Long quân đau lòng muốn chết, y rất là sảng khoái.

Ân Quyết nhếch môi, kết quả trên sừng lập tức tê dại, xúc cảm ẩm ướt làm y suýt kêu ra tiếng.

Long Sùng Vũ ấn lên sừng y, nhắm mắt nhẹ hôn lên đó.

Đây là… đang cầu ái với y sao? Chuyện thân mật như hôn sừng rồng, không phải ai cũng có thể làm với y.

Ân Quyết vừa thả lòng người tựa vào lòng Long Sùng Vũ, sừng trên đỉnh đầu lập tức bị cắn một phát, “A!”

Trong mắt Ân Quyết nhanh chóng lan đầy sương mù, y hoang mang nhìn sắc mặt âm trầm của Long Sùng Vũ, lại nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia, lòng liền lộp bộp.

Long Sùng Vũ híp mắt, hắn không kiên nhẫn và tốt tính như bản thân ban ngày, càng không phải dễ dàng cho Ân Quyết được ngắt lời như lần trước.

Bất kể Ân Quyết có phải cố ý che giấu hắn cái gì hay không, ít nhất cho đến nay, tình trạng sinh trưởng của vảy và sừng đã không thể làm ngơ được nữa.

Thân thể được chế tạo từ nước thuốc phối hợp với ngó sen cùng những thảo dược hiếm có thế gian, tuy về kỹ thuật gia công có hơi thô sần một chút, nhưng chất lượng tuyệt đối vượt mức, không biết tốt hơn thân thể từ khúc gỗ tùy tiện bẻ của Ân Quyết trước kia bao nhiêu lần. Lại thêm sau đó y gần như một thời gian sẽ điều tức tu luyện theo công pháp, cho dù không có long huyết long thân, cực hạn rèn luyện của thân thể này cũng rất khó vượt qua, nói đơn giản, chính là bền bỉ chịu lực…

Ân Quyết bẻ ngón tay mặt không biểu cảm đếm những chỗ tuyệt diệu trên thân thể mình cho Long Sùng Vũ, đếm xong còn dùng ánh mắt lấp lánh đắc ý cầu biểu dương nhìn Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ sượng mặt, xây dựng tâm lý nửa ngày, cuối cùng vẫn thành công đè nén được xúc động muốn đánh vào mông Ân Quyết.

Long Sùng Vũ cứng mặt nói: “Vảy và sừng đó là sao?”

Ân Quyết: “…”

Vảy và sừng mọc ra lần nữa quả thật là chuyện ngoài dự liệu của y, Ân Quyết bị nghẹn một chút, lòng tin khó lắm mới xây dựng được vừa rồi lại bị đánh nát, y nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói với Long Sùng Vũ: “Chắc có liên quan đến hạt châu ta đã nuốt, gần đây ta tu luyện vô cùng thuận lợi, ta nghĩ chắc không phải là vấn đề gì quá lớn…” đâu đâu đâu nhỉ?

“Chắc?” Long Sùng Vũ nhướng mày, vô cùng bất mãn với cách nói của Ân Quyết, rõ ràng ngay cả bản thân Ân Quyết cũng không rõ rốt cuộc tình huống này là gì mà cứ thế tùy tiện gác sang bên.

Ân Quyết cúi đầu không dám lên tiếng.

Long Sùng Vũ thầm nghĩ, đại khái gần đây sống quá thoải mái đi, gặp phải mạt thế mà vẫn có thể sống trong huyện thành tự cung tự cấp, hưởng thụ bảo vệ và ủng hộ của tộc nhân, Long quân… trên một mặt ý nghĩa nào đó mà nói là một sinh vật được nuông chiều thả lỏng quá độ…

Biếng nhác, thích trì hoãn, không thích dậy sớm, nghỉ ngơi không có quy luật, một là không ăn hay là ăn vồm ăn vã, căn bản không xem thân thể mình là gì… người ngoài nào ngờ được Long quân lãnh tĩnh của họ thì ra là một người tùy ý tùy tiện, thích gì làm nấy. Đối với Long Sùng Vũ, đó chính là do được hắn nuông chiều mà ra, hắn quả thật không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó mình không còn, không thể bảo vệ bên cạnh Ân Quyết, có phải ngay cả sinh tồn cơ bản nhất cũng trở thành vấn đề của Ân Quyết không, liệu có đói cũng không biết phải làm cơm, liệu có sinh bệnh cũng không biết đi nghỉ ngơi…?

Long Sùng Vũ quả thật vừa vội vừa tức, đồng thời trong lòng cũng chua xót vô cùng, Ân Quyết ỷ lại vào hắn, có lẽ lúc ký khế ước Ân Quyết không nguyện ý, nhưng từ đó đến nay hắn đã hiểu rõ sâu sắc, bất kể về thân thể hay tâm linh, Ân Quyết thật sự không cách nào rời khỏi hắn nữa.

Long quân kiêu ngạo không thể chạm vào, về mặt tình cảm vô cùng đơn thuần, ỷ lại như thế đối với Long Sùng Vũ mà nói vừa là vui vẻ vừa là hoảng sợ… có lẽ thỉnh thoảng trộm lười, ngây ngốc một chút cũng không sao, chỉ cần hắn vẫn còn thực lực để bảo hộ Ân Quyết, chiều hư rồi thì kệ luôn =_=…

Long Sùng Vũ đột nhiên nhớ ra một chuyện khẩn cấp, hắn đen mặt nói: “Còn thất phách còn lại của ngươi, ngươi căn bản không định đi tìm đúng không? Hả?”

Ân Quyết: “…”

Ân Quyết đáng thương dụi vào ngực Long Sùng Vũ, cái này không phải Mặc Tích đã đi tìm giùm y rồi sao, hai hôm trước đồ nhi ngoan còn đưa cho y lần thứ hai, tính ra chỉ còn thiếu ba phách là đủ sống, đã sớm hơn thời gian cần thiết để tìm kiếm hồn phách mà y dự tính nhiều rồi, hơn nữa y còn cất bảy phách thu thập được trong hồn thể, hồn là cây, bảy phách chính là nhánh cây, chỉ cần chúng trở về vị trí, lỗ trống ở tim có thể hồi phục hoàn toàn, nói không chừng còn có thể giúp pháp lực của y đột phá mãnh tiến.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết vô tội tựa vào mình, cơn giận trong lòng như tiết được một nửa, chỉ còn lại vô tận hối hận và đau lòng, cũng đúng, so với trực tiếp đổi thân thể, tìm bảy phách cũng không còn quan trọng cấp yếu, dù sao bảy phách còn có thể dùng Cửu Cửu Quy Nhất bàn giúp chỉ dẫn tìm kiếm, mà long huyết long thân căn bản không thể nào lấy lại được… ánh mắt Long Sùng Vũ đột nhiên ảm đạm không thôi, hắn có tư cách gì tức giận với Ân Quyết chứ?

Long Sùng Vũ trầm mặc một hồi lâu, ngón tay nhẹ vuốt lên sừng của Ân Quyết, nói ra nghi vấn cuối cùng của mình: “Tuy thân thể đang được hồn phách thúc đẩy từng chút, đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng nếu ngày hóa hình đến quá nhanh…” Mà thân thể của y lại không thể hoàn toàn đạt đến yêu cầu hài hòa với hồn phách… vậy hậu quả chỉ sợ càng thêm tồi tệ.

Người Ân Quyết cứng lại: “Ta đã tu luyện theo cách được hướng dẫn trong sách rồi.”

“Nhưng ta không nhìn thấy bất cứ hiệu quả nào.” Giọng Long Sùng Vũ khàn khàn thấp trầm, ánh mắt nóng cháy nhìn Ân Quyết, đột nhiên nói: “Hận ta sao?”

Ân Quyết mím môi, rõ ràng không định trả lời vấn đề này.

Thật ra còn một cách nữa, Long Sùng Vũ nhẹ hôn lên sừng nhung của Ân Quyết, nếu hận hắn, thì cứ thoải mái hận đến cùng đi, chỉ cần Ân Quyết có thể thuận lợi sống tiếp, so với tu luyện không nắm chắc này, còn không bằng trực tiếp chơi một chiêu hung tàn.

Ân Quyết bị bức ép phải cúi đầu, y không chú ý thấy vẻ mặt Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ vặn vẹo cười, gần như là lộ ra sự khủng bố của nguyên hình, hắn che đôi mắt đỏ ngầu của mình, đè nén không muốn để Ân Quyết phát hiện sát khí âm trầm.

Tuy Ân Quyết cũng mẫn cảm phát giác được, nhưng một là sát khí này không nhắm vào y, hai là Long Sùng Vũ ban đêm thường xuyên không thể khống chế cảm xúc, cho nên y cũng không để ý.

Long Sùng Vũ nhét Ân Quyết vào ổ chăn, sau khi nghĩ thông rồi tâm trạng của hắn cũng thoải mái hơn, hắn vặn đèn giường tối đi, sau đó hôn lên trán Ân Quyết an ủi: “Mau ngủ, sáng mai ta nhìn ngươi tu luyện, không cho phép lười biếng nữa.”

“Ưm…” Ân Quyết buồn bực gật đầu.

“Sau đó lại tìm con cua trong tộc của ngươi xem thử.” Long Sùng Vũ nghĩ một chút rồi lặp lại: “Ta nhìn ngươi.”

Ân Quyết: “TUT…”

Lần này Ân Quyết hoàn toàn oán thán, trừ Long Sùng Vũ, y hoàn toàn không muốn cho bất cứ ai biết dị biến trên người mình: “Thị Lang đại nhân không phải là rồng, sao ông ta có thể hiểu được QAQ.”

“Vậy ai hiểu? Thầy của ngươi?” Vẻ mặt Long Sùng Vũ bao trùm trong bóng tối mơ hồ không rõ.

Là Long quân hiện nhận như Ân Quyết, cùng tồn tại với tiền nhậm Long quân thật sự là một chuyện đặc biệt trên lịch sử hải tộc, về mặt lý luận mà nói chỉ khi người thứ nhất hoàn toàn tử vong rồi thì người thứ hai mới được sinh ra tại Hóa Long trì trong Đông hải thánh cung, có lúc khoảnh cách giữa đó còn tới tận mấy ngàn năm.

Tuy không biết lịch sử nói là thật hay giả, nhưng thời gian càng lâu, chắc chắn càng có thể thể hiện được sự hiếm có và đáng quý của huyết mạch Thanh long thượng cổ.

Ân Quyết lắc đầu, y cẩn thận quan sát mặt Long Sùng Vũ, sau đó nói ngắn gọn: “Mấy trăm năm trước hắn đã nói là đi vân du.”

Long Sùng Vũ co giật khóe môi: “Không tìm được?”

“Đừng tìm hắn.” Ân Quyết vùi mặt vào chăn, ngay cả đại sự là hải tộc nội loạn mà người đó cũng không về Đông hải, tìm về làm gì nữa? Có tìm người đó cũng không chịu về!

Long Sùng Vũ buồn cười vỗ lưng Ân Quyết, mục tiêu lớn như thế, chỉ cần thật sự có lòng, mà vị đó cũng không có ý trốn tránh, muốn tìm căn bản không phải chuyện khó.

Chẳng qua không thể để Ân Quyết biết được. Đăng bởi: admin

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio