Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

chương 96

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các cung nữ thị vệ trong tẩm cung ra ra vào vào, trải qua khoảng thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, Ân Thiển cũng nghĩ đến khả năng long bảo bảo phá vỏ, nhưng vấn đề là, hiện tại nó ở đâu?!

Ân Thiển ấn lên trán, tuy hắn biết từ lúc lên ngôi Long quân hắn còn có một đoạn đường rất dài phải đi, hơn nữa cũng vô cùng gian nan, nhưng hắn không nghĩ đến ngay dưới mắt mình lại phát sinh chuyện thế này, “Ai dám động đến huyết mạch thanh long Đông hải ta, ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá!” Mấy phút này, hắn đã liệt ra một danh sách hiềm nghi trong đầu, bắt đầu từ ngoại tộc có tà tâm chưa chừa muốn xâm phạm, đến mấy lão già dòm ngó hoàng quyền sáng nay, tính theo khả năng động cơ lớn nhỏ mà xếp hàng…

Tổng quản run run rẩy rẩy hỏi Ân Thiển: “Điện hạ… ngài không sao chứ?”

Ân Thiển sầm mặt, tay áo viền vàng bị hắn siết chặt: “Không sao, hiện tại ngươi truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa…”

“Ùng ục…”

Ân Thiển nói nửa ngày, ngừng một chút, “… Âm thanh gì vậy?”

Tổng quản: “Âm thanh?”

“Ùng ~ ùng ục…”

Ân Thiển đứng bật dậy chạy tới giường ấp, giữa đường còn hoảng loạn đụng ngã một chiếc ghế gỗ có khảm phỉ thúy.

Thanh âm phát ra từ dưới chân, Ân Thiển vội vén mớ vải bông vụn ra, chỉ thấy trên giường vẫn trống không, hắn sửng sốt một thời gian dài, cho đến khi chăn trong lòng hắn lại phát ra tiếng ùng ục lần nữa.

Tìm được rồi? Tìm được rồi!

Ân Thiển ngẩn người, lúc này mới vội kéo góc chăn ra, kết quả, chỉ thấy trong chăn nệm mềm mại có một vật nhỏ tướng mạo kỳ dị lăn ra, vật nhỏ mơ mơ hồ hồ mở miệng, bốn cái vuốt nhỏ còn muốn níu chặt vải không chịu buông… vảy của nó màu xanh, ngay cả phỉ thúy quý giá nhất trong long cung cũng không sáng bằng nó…

Không… thật ra mấy cái này không phải là trọng điểm…

Quá trình sinh trưởng của hải tộc không giống với chủng tộc trên đất liền, thậm chí hoàn toàn tương phản về nhiều mặt, chẳng hạn hải tộc sinh từ trứng hoặc từ bào thai, hình dạng lúc ấu tử xuất thế đều là nhân hình, chúng cần phải trải qua một đoạn thời gian tu luyện dài để bản thân có thể hóa ra hình thái nguyên bản lúc thành niên. Tuy hóa hình rất khó, nhưng tất cả hải tộc thành niên đều không thể không thừa nhận, con cháu của họ chỉ có như vậy mới có thể dưỡng dục và sinh tồn tốt nhất.

Không phải không có ấu tử hải tộc xuất thế còn giữ lại hình dạng huyết thống, nhưng không có một ai ngoại lệ, chúng nó đều vô cùng dễ chết yểu, cho dù khổ sở sống sót tiếp, chúng cũng sẽ có sự khác biệt rõ ràng với hài tử bình thường, không chỉ từ ngoại hình, mà thứ chịu ảnh hưởng nhiều hơn là tư chất và linh tuệ.

“Mau… mau truyền thái y!” Ân Thiển làm sao có thể chấp nhận huyết mạch thanh long mà mình cực kỳ bảo vệ lại trời sinh không được vẹn toàn chứ.

Tổng quản kinh hoảng vô cùng, không kịp hỏi tại sao tiểu điện hạ lại có bộ dạng này đã vội vã chạy ra ngoài.

Cho đến lúc này, Ân Thiển nhìn Ân Quyết vẫn cảm khái vô cùng: “Chuyện lúc đó ngươi còn nhớ được bao nhiêu?”

Ân Quyết trầm mặc một lúc, lắc đầu.

“Cũng phải.” Ân Thiển không thấy kỳ lạ, Ân Quyết lúc đó vẫn là thú hình mà.

Long bảo bảo thú hình rất đáng yêu, sừng nai nhỏ nhắn, vảy màu xanh còn hơi non mềm, cùng với móng vuốt vừa ngắn vừa mập căn bản không thể chống đỡ bản thân, lúc đó Ân Thiển tới nhìn nó, nó sẽ há miệng thật lớn, Ân Thiển nửa là đau lòng nửa là vui vẻ cầm chén từ tay cung nữ, tỉ mỉ đút sữa cho nó, hoặc là nước do quả tươi ép ra.

Trừ muốn uống sữa, lúc khác long bảo bảo rất ít khi có phản ứng, ngây ngây ngốc ngốc, Ân Thiển càng lúc càng đau lòng khó chịu, hắn nghĩ liệu có phải vì mình không chăm sóc tốt cho nó trước khi nó phá vỏ hay không, cho nên sau khi phá vỏ nó mới bị như vậy.

Vì để long bảo bảo có thể sống khỏe mạnh, Ân Thiển không hề tiếc bất cứ trân bảo tiên phẩm gì, cứ cuồn cuộn không dứt đưa vào miệng long bảo bảo, yêu thương theo kiểu đó, nếu không phải nghe thái y nói bổ quá sẽ không tốt, ngay cả máu rồng hắn cũng suýt pha vào sữa luôn.

Thế là, sau mấy tháng, Ân Thiển cuối cùng không thể không nhìn lại một vấn đề – long bảo bảo quá mập.

Mỗi lần ăn no uống say, Ân Thiển sẽ ôm long bảo bảo đi tản bộ ở hành lang, vì bảo bảo vẫn chưa biết bay, da bụng lại non, cho nên hắn bảo các cung nữ lót một tầng thảm lông dày trên hành lang, sau đó dẫn nó bò qua bò lại trên đó.

Chẳng qua, phần lớn thời gian long bảo bảo bò được mấy bước sẽ không muốn động nữa, Ân Thiển chỉ có thể bày đồ nó thích chơi trước mặt để dụ dỗ…

Cho đến khi long bảo bảo lại lần nữa giở trò nằm ngửa trên thảm ngủ say, gân xanh giật giật đầy trán Ân Thiển, hắn cảm thấy vì sự khỏe mạnh của long bảo bảo, mình đã không thể tiếp tục nuông chiều nó nữa.

Một lát sau, các thị vệ ấn theo yêu cầu của Ân Thiển bưng đến một mặt gương thủy tinh thật lớn, Ân Thiển cho lui người hầu hạ xung quanh, hận không thể rèn sắt thành thép: “Nhìn xem ngươi đi! Mập ra cái dạng gì rồi?”

Long bảo bảo lắc đuôi hừ hừ: “Ùng ục.”

Ân Thiển mài răng: “Ta đã ôm ngươi không nổi luôn rồi.”

Long bảo bảo thoải mái ngáp.

Ân Thiển ấn góc trán, quyết định xuất ra tuyệt chiêu của mình, hắn phì phò nâng tiểu long mập đã dài đến một mét lên, kéo một móng vuốt của nó soi gương nói: “Đây là vuốt rồng sao? Ngươi cho ta biết kẽ ngón tay của ngươi ở đâu?”

“Ùng ục?” Long bảo bảo hiếm được vặn vẹo vài cái, muốn lộ móng vuốt sắc bén ra, kết qua do cái vuốt quá mập, sớm đã không nhìn ra bộ dáng uy phong lẫm lẫm ban đầu, thế là long bảo bảo đờ người.

Ân Thiển híp mắt lại, để tiểu long nhìn rõ bản thân mình hơn: “Ngươi nói ngươi thật sự là rồng sao?”

Long bảo bảo: “=A= ùng ục?”

Ân Thiển ác độc nói: “Nói là cá mập cũng có người tin nữa biết chưa!”

Long bảo bảo: “=口= ục!!!” Sét đánh giữa trời quang…

Long Sùng Vũ đã ra ngoài từ sáng sớm, lúc trở về mang theo chút rau dại tươi non trong núi, hắn đang chuẩn bị vào bếp, kết quả quay đầu thì thấy Ân Thiển đang ngồi trên sô pha cười nghiêng ngả, mà Ân Quyết thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lát sau quả đoán ném gối tới, lập tức gà bay chó sủa.

“Không được nói, không được nói!” Ân Quyết thẹn quá hóa giận đè lên người Ân Thiển nói.

Ân Thiển cười không dứt: “Được… được, không nói nữa, không nói nữa… tiểu mập mạp ha ha ha… giảm béo hai tháng vẫn rất mập ha ha ha…”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ lắc đầu, thở dài, không quấy rầy hai người liên lạc tình cảm, hắn có thể nhìn ra, thật ra Ân Quyết cũng rất vui vẻ.

Ân Thiển cười một lát cảm thấy sắp tắt thở, lúc này mới ngừng lại, hắn xoa mặt Ân Quyết, nhỏ giọng ghé vào tai Ân Quyết nói: “Chuyện ta nói với ngươi trước đó…” Hắn chỉ nhà bếp, “Mau đi hỏi đi, để lỡ lúc này thì không biết khi nào mới có cơ hội đâu.”

Ân Quyết sửng sốt, khóe mắt hơi đỏ gật đầu, quay người mang dép lê bông lạch bạch chạy vào phòng bếp.

Long Sùng Vũ đang tựa lên bàn ngậm điếu thuốc, hắn không đốt thuốc, chỉ ngửi mùi mà thôi, thấy Ân Quyết chạy vào hơi ngạc nhiên một chút, sau đó ôm người vào lòng hôn mạnh: “Sao vậy?”

Ân Quyết rũ mắt, vô cùng thấp thỏm kéo góc áo Long Sùng Vũ nói: “Chúng ta mời các trưởng bối đến cùng ăn cơm đi… cùng với sư phụ…”

Long Sùng Vũ có vẻ khá kinh ngạc, chẳng qua vẫn dịu dàng cười nói: “Được.”

Ân Quyết hơi thở ra, y rất sợ Long Sùng Vũ sẽ cự tuyệt, vì đúng như Ân Thiển đã nói, có thể bỏ qua lần này, sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Nói động là động, Long Sùng Vũ làm gì cũng rất nhanh chóng sạch sẽ, sau khi thương lượng số người cần mời, hắn liền bắt đầu dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa cơm tối nay, Ân Quyết giống như cái đuôi dính sau lưng hắn.

Long Sùng Vũ cao hứng, nhưng vẫn giả bộ độ lượng nói: “Không ra nói chuyện với hắn sao?”

Ân Quyết lắc đầu nói: “Muốn tu luyện, trước giờ cơm tối hãy kêu ngài ấy ra.” Mấy hôm nay Ân Thiển chỉ cần rảnh rỗi sẽ vào ngâm ôn tuyền trong thanh ngọc của Ân Quyết, tuy không có mấy tác dụng với việc giữ pháp lực của hắn, nhưng cũng thoải mái gân cốt, ổn định tâm mạch.

Đại khái là vẻ mặt mắt long lanh của Ân Quyết lần đầu mới rõ ràng như thế, Long Sùng Vũ ngẫm nghĩ, gác chuyện trong tay sang nói: “Tôi đi mời khách cùng cậu.”

Mắt Ân Quyết lập tức sáng lên.

Thiết bị cơ bản của huyện Lâm Sơn đã bị phá hoại trong động đất, không tiện liên lạc với ai, họ cần phải đích thân đi một chuyến. Đường không dễ đi lắm, khắp đường là đất bùn không nói, nhà sụp đá loạn ngói vỡ càng thêm rõ ràng sau khi ra khỏi khu biệt thự, Long Sùng Vũ nắm tay Ân Quyết, nhàn nhạt kể lại những gì nghe được thấy được trong mấy hôm làm việc cùng đội cứu viện.

Động đất trôi qua, phần lớn tang thi đã tụ tập trên đường quốc lộ bị sụp lún cách huyện Lâm Sơn mấy chục km, vì sợ tạo nên đại họa, ngay từ lúc bắt đầu nhân viên chỉ huy đã vô cùng xem trọng, trong số nhân thủ phái ra không có một nhân loại nào, năng lực của ngoại tộc không thể bại lộ trước mặt nhân tộc, hơn nữa lỡ trong quá trình gặp phải tang thi dị biến hoặc yêu thú cấp thấp biến dị, họ cũng cần phát huy thực lực chân chính để bảo toàn bản thân.

Mà đội ngũ của nhân tộc thì bị phái đi tu sửa công sự, đối diện kiếp nạn, bất kể nam nữ già trẻ, có thể điều động thì tất cả đều điều động, còn có rất nhiều chuyện phải hoàn thành. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước khi xây dựng khu an toàn yêu tộc và hải tộc đều cho rằng nên liệt nhân tộc vào phạm vi bảo vệ của mình, vì có sức thôi không đủ, mỗi sinh mạng đều vô cùng đáng quý.

Khi nói đến tang thi biến dị, sắc mặt Long Sùng Vũ hơi chần chừ một chút, lấy túi thơm đựng trùng mập dưa cho Ân Quyết.

Ân Quyết hoang mang mở ra nhìn, chỉ thấy trùng giáp vốn xanh như ngọc lục bảo hiện tại toàn thân đều biến thành đen kịt, hơn nữa cuộn chặt không động đậy.

“Nó làm sao vậy?” Ân Quyết trợn to mắt.

Long Sùng Vũ không biết nên giải thích với Ân Quyết thế nào, hắn thả con trùng mập này ra ăn uống thả cửa hai ngày, ngày cuối cùng họ quả thật gặp phải tang thi biến dị, sau đó con trùng mập này lao đi đầu, há mỏ nuốt hạch tinh của tang thi biến dị, kết quả liền biến thành thế này – sinh tử không rõ. Đăng bởi: admin

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio