Hình Dao cũng không tiếp tục làm ồn mà ngồi vào phía đối diện, Lí Băng Băng cười cười với Hình Dao, vì bận việc ở trại mồ côi nên rất mệt, vừa ngồi được một lúc liền ngủ ngay. Ở cùng Hình Dao không nhiều nên cũng không có cơ hội để hỏi chuyện giữa cô và Phương Cẩm “Hình Dao, cô và Phương Cẩm quen biết như thế nào?”.
Hình Dao nhìn Phương Cẩm lại quay đầu về phía Lí Băng Băng nói “Ngày hôm đó tôi và baba ra ngoài tìm thức ăn, thấy anh Phương bị thương đang hôn mê bên bờ biển, sau lại baba tôi vì để cho tôi và anh Phương có cơ hội chạy trốn nên…nên…dẫn tang thi đi hướng khác”.
Nói xong hốc mắt đều đỏ lại cố gắng nhịn xuống. Dạ Mặc Nhiễm tựa vào ghế mà Phương Cẩm đã trải tốt cho cậu nghe Hình Dao kể lại nhíu mày ngồi dậy “Chổ nào bị thương?”.
Phương Cẩm chỉnh lại góc chăn giúp cậu “Không sao”.
Mọi người trên xe đều kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm, cậu có thể nói chuyện rồi sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm không thèm để ý đến câu hỏi của tiểu Võ, lấy tay kéo ra quần áo của Phương Cẩm, anh dùng tay cầm lấy tay cậu “Đã khỏi rồi, em cũng đã nhìn thấy, không có vết thương”.
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới nhớ đến mấy ngày nay quả thật không thấy trên người Phương Cẩm có vết thương mới nhẹ nhàng thở ra. Phương Cẩm lại đỡ cậu nằm xuống “Sau này đừng như vậy nữa, thân thể của anh tốt hơn em rất nhiều”.
Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn anh “Cái gì?”.
Phương Cẩm nhìn cậu trong chốc lát mới nói “Trong biển em chặn lại mảnh du thuyền”
Dạ Mặc Nhiễm lên tiếng cắt ngang “Sao anh biết, nước biển chảy mạnh như vậy mắt còn không thể mở ra được thì có thể thấy cái gì chứ”.
Phương Cẩm ánh mắt tối lại “Cảm giác được sự va chạm kia cùng…máu của em chảy ra”.
Dạ Mặc Nhiễm im lặng cũng không thèm để ý nữa, quay đầu đi nhìn cảnh vật đang không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ. khung cảnh bị tàn phá như một thành phố chết, bên trong và bên ngoài căn cứ đúng là hai thế giới khác xa nhau. Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên lại nhớ tới chiến tranh ở Bắc Bình và đêm ca múa mừng ngày hòa bình ở Thượng Hải, đáng tiếc chiến tranh cũng sẽ có ngày hòa bình, mà thời kỳ mạt thế này lại không biết khi nào mới chấm dứt.
Tiểu Võ và Lan Dương nghe được câu nói của Phương Cẩm đồng thời đều nhớ đến Tào Bân, cùng với hình ảnh Dạ Mặc Nhiễm dùng dị năng để đánh với đàn rắn ngày đó. Người nam nhân nhìn qua có vẻ yếu đuối này, điểm mấu chốt rốt cục nằm ở chỗ nào.
Tang thi dường như không ngừng tiến hóa, càng ngày lại càng lợi hại. Không còn giống như trước đây không biết tránh né, hiện tại tang thi đã biết tránh né còn tập trung lại một nhóm để tấn công. Chờ đến khi bọn họ tiến hóa có chỉ số thông minh cao hơn, nhân loại chắc sẽ chỉ tồn tại trong lịch sử giống như khủng long vậy. Số lần Tá Thỉ đánh nhau trực tiếp với tang thi không nhiều lắm, nhưng từ chỗ tiểu Võ cũng biết thêm được không ít.bg-ssp-{height:px}
Bọn họ chỉ có thể chọn đường nhỏ mà đi để tránh gặp phải đàn tang thi. Đường đá nên không bằng phẳng tuy rằng không đến mức phải nôn vì say xe nhưng Dạ Mặc Nhiễm vừa trải qua hoan ái cũng không tốt hơn bao nhiêu. Phương Cẩm giống như cảm giác được Dạ Mặc Nhiễm không thoải mái liền lấy tay xoa xoa eo cho cậu. Dạ Mặc Nhiễm mở to mắt khó chịu nhìn anh một cái “Cẩm”.
“Muốn ngồi dậy một chút hay không?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, Phương Cẩm đưa tay vào trong chăn đụng phải thân thể lạnh lẽo của cậu. Đưa tay ra phía sau lưng cậu rồi kéo cậu ôm vào trong ngực. Dạ Mặc Nhiễm hướng lên người Phương Cẩm cọ a cọ, Phương Cẩm ôm cậu càng chặt thêm một chút “Ngủ đi”.
Hình Dao khẽ nhíu mày quay đâu qua hỏi Lí Băng Băng “Bọn họ ở chung với nhau vẫn luôn như vậy sao?”.
Lí Băng Băng nhìn bọn họ giống như trên xe chỉ có hai người cười gật gật đầu “Đúng vậy,bọn họ thật ân ái, tình cảm rất tốt”.
Hình Dao cuối đầu không thấy rõ vẻ mặt. Đường quốc lộ đi sẽ khá thuận lợi, vì một ít dị năng giả cùng binh lính đi ra ngoài tìm thức ăn đã giết không sai biệt lắm, nhưng bọn họ lựa chọn đường nhỏ mà đi, rời khỏi căn cứ được một khoảng cách, không xa phía trước có một cái thôn nhỏ, Tá Thỉ ở rất xa liền nhìn thấy có một bóng dáng đang ngồi xổm, thần kinh liền tập trung cao độ “Anh Cẩm ôm chặt Nhiễm thiếu gia, phía trước có mấy tên tang thi, em lên”.
Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm chặt thêm một chút, tiểu Võ vôi vàng trốn đến sau lưng Phương Cẩm, sợ xe chạy quá nhanh sẽ bị té xuống. Một đường liên tục xốc nảy làm cho Dạ Mặc Nhiễm ngủ không yên, lời nói của Tá Thỉ cậu cũng nghe thấy, mở mắt ra nhìn Phương Cẩm, Phương Cẩm lại ôm cậu vào trong ngực mình “Nhắm mắt lại đừng nhìn”.
Phương Cẩm nhớ lại cảnh tượng trước đay cùng ba tên tang thi đánh nhau khá tốn sức, bộ dáng của bọn chúng ngày càng đáng sợ, ngày càng ghê tởm, anh không muốn Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy bộ dáng này của bọn chúng.
Từ sau khi trên trán xuất hiện ấn ký huyết liên, Dạ Mặc Nhiễm phát hiện muốn lấy gì từ trong không gian ra càng dễ dàng hơn, trước kia không thể thông qua tinh thần lực lấy nước từ trong hồ ra ngoài, hiện tại mọi lúc đều có thể lấy nước trong không gian ra bên ngoài. cậu không biết nước trong hồ có thể phòng ngừa những nhiễm trùng do bị tang thi làm bị thương hay không, nhưng nước trong hồ lại rất tốt cho việc nâng cao thể lực cùng năng lực. Tuy rằng cậu vẫn chưa gặp được loại tang thi đáng sợ đã tiến hóa mà bọn họ nói, nhưng cậu biết bọn chúng tuyệt đối là khó đối phó.
Cậu ngẩn đầu lên dùng môi mình dán lấy môi Phương Cẩm từng ngụm từng ngụm đưa nước trong hồ vào miệng anh, Phương Cẩm cũng thuận theo nuốt vào, một giọt cũng không lãng phí. Mà hình ảnh này trong mắt người khác chính là trắng trợn hôn môi, mỗi người trên xe đều có biểu tình khác nhau cười trộm, thẹn thùng, chua xót, cùng cúi đầu nhìn không thấy cảm xúc.
—-
Trí nhớ con cá vàng: Hôm nay cá vàng thật ngoan, beta hẳn chương… Cái tội lười nên chương chất đống thì có =-=