Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.
Kết quả giờ có chỗ giống, lại có chỗ khác so với đời trước.
Dạ Mặc Nhiễm sợ, rất sợ, nếu như đời này vì sự cải biến của hắn mà bỏ lỡ chuyện gặp được Phương Cẩm, nếu như đời này lại không còn có thể nhìn thấy người kia…
Như vậy, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao, hay vẫn chỉ còn lại một mình mình, vẫn một lần nữa tuyệt vọng chạy trốn trong thế giới của tang thi.
Đêm khuya, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ mọi người đều đang ngủ. Bất quá giữa bóng tối đen kịt đến mức đưa tay lên không thấy rõ năm ngón này, nếu có người nào đấy đột nhiên biến mất, phỏng chừng cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Dạ Mặc Nhiễm đi vào không gian, nổi lơ lửng trong hồ nước thật lâu, làn nước lạnh lẽo ấy ít ra có thể trấn an một chút tâm tình hắn hiện giờ.
Hắn nằm trên giường một lúc, đến hừng đông liền trở lại trong xe.
Có lẽ không khí buổi sớm mai quá mức tinh khiết, cho nên Dạ Mặc Nhiễm có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hừng đông năm giờ, hắn từ trong xe đi ra, trong bóng tối loang lổ có chút ánh sáng yếu ớt từ song cửa phía trên chiếu vào, có thể thấy mấy người nằm lung tung trên đệm, chẳng biết là thực đang ngủ hay chỉ nhắm mắt lại mà thôi.
Hắn đi tới sau dãy ghế cao nhất, vừa vặn chỉ cách những chấn song cửa sổ một cánh tay. (cái kiểu ghế xếp bậc thang trong phòng thể chất ý>”