Dạ Mặc Nhiễm vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến tiếng phá cửa cùng gào thét.
Cả người cậu bé run lên, thiếu chút nữa khóc òa: “Tới… tới… bọn chúng… bọn chúng đuổi tới…”
Tiểu Võ vội vã đi tìm Dạ Mặc Nhiễm, thấy bọn họ đứng ở cửa phòng, thấy xấu hổ lại xoay người cầm lấy túi đi ra.
Nhà ở vùng ngoại thành chỉ sử dụng cửa gỗ loại phổ thông, tang thi đập vài cái là thủng ngay một lỗ lớn.
Từ khi nghe thấy tiếng động đến lúc tang thi công kích chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, Tiểu Võ tung một hỏa cầu về phía mấy tang thi vừa xông tới. Vừa vặn đập trúng đầu một con, hoa lửa văng khắp nơi, những thứ dễ cháy trong phòng thoáng cái đã bắt lửa.
Tang thi liên tiếp xông tới, Phương Cẩm một tay lôi kéo Dạ Mặc Nhiễm, một tay liên tục tung chưởng công kích.
Nhưng động tác của những tang thi này quá nhanh, mà trong phòng lại bị lửa đốt tràn ngập khói.
Phương Cẩm một lần chỉ có thể giết chết một tên, những quả cầu lôi điện còn lại chỉ có thể đánh lên người mấy tang thi khác.
Dạ Mặc Nhiễm bị hun khói trong phòng, có chút choáng váng, dù sao lúc trước cũng đã bị thương khá nặng.
Thì ra hồ nước tuy có thể khôi phục sức mạnh, nhưng cũng không có khả năng thoáng cái khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mỗi lần hít thở, ngực lại càng thêm đau đớn.
Một tay bịt lấy miệng mũi, tay kia cũng buông Phương Cẩm ra ôm lấy ngực.
Phương Cẩm vội vàng ôm eo Dạ Mặc Nhiễm, một bên ngăn trở công kích của tang thi, một bên kéo hắn chạy ra cửa.
Dạ Mặc Nhiễm thấy cậu bé tứ cố vô thân đứng ở một bên, một tang thi đã chuẩn bị bắt được nó, những người khác không có súng lục cũng không có dị năng, Dạ Mặc Nhiễm vội vàng xông tới muốn kéo cậu nhóc về phía mình.
Ai ngờ mới vừa đụng vào vai cậu bé, đã bị cậu ta đẩy mạnh.
Tang thi lập tức nhào đến chỗ Dạ Mặc Nhiễm vừa ngã xuống, há mồm muốn cắn xé.
Cậu bé thừa dịp đó thoáng cái đã chạy mất dạng.
“Tiểu Nhiễm!”
“Mặc Nhiễm!”
Biến cố thình lình xảy ra thoáng cái khiến đội ngũ bọn họ rối loạn, cự ly vốn rất gần nhưng lại không thể với tới, bọn họ ngoài việc hét lên theo bản năng cũng không kịp trợ giúp gì.
Dạ Mặc Nhiễm phản ứng cực nhanh, vơ đại một cái gì đó để chống lại công kích của tang thi, chờ lúc tang thi đang bắt lấy thứ hắn khuơ ra, Dạ Mặc Nhiễm đã rút ngay trủy thủ găm ở bắp chân, cắm mạnh vào cổ tang thi phía trước. Hầu như cùng một lúc đá văng thi thể tang thi đó sang bên cạnh một vòng, may mắn tránh khỏi việc bị tang thi phun cho cả người đầy máu.
Mới vừa một cước văng tang thi còn chưa kịp hít một hơi, Dạ Mặc Nhiễm đã bị Phương Cẩm ôm lấy lùi lại chạy trốn ra cửa.bg-ssp-{height:px}
Tiểu Võ chạy ở cuối cùng đoạn hậu, đối phó với những tang thi đằng sau.
Phương Cẩm trực tiếp ôm Dạ Mặc Nhiễm ngồi vào sau xe, bọn người Phó Nhất Hàng rất ăn ý ngồi đúng vào vị trí, khởi động xe rồi mở cửa sau để Tiểu Võ đang chạy đằng sau kịp lên xe rồi lập tức vọt nhanh đi..
Dạ Mặc Nhiễm dù có bình tĩnh đến thế nào thì trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông hết sức nguy hiểm lúc nãy cũng kinh hoảng khẩn trương, vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lại bị khói hun thiếu chút nữa hít thở không thông.
Thoát ra khỏi vùng nguy hiểm, Dạ Mặc Nhiễm bưng ngực ho đến tê tâm liệt phế, Phương Cẩm đỡ hắn, liên tục xoa lưng để hắn dễ chịu hơn một ít.
Dù có là người khỏe mạnh bị khói hun như vậy cũng chẳng dễ chịu gì, huống chi Dạ Mặc Nhiễm vốn đang mang thương tích, nhìn người đang ho đến không thở nổi kia, sát ý trong mắt Phương Cẩm càng ngày càng đậm!
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào lòng Phương Cẩm, chậm rãi an tĩnh lại, cổ họng rất đau nên không muốn nói chuyện. Cho dù hắn lạnh lùng thậm chí vô tình, nhưng cũng không phải đã mất hết nhân tính. Tuy rằng biết tại thời điểm này, bản tính mềm lòng sẽ hại chết người, nhưng thân là một người đàn ông, bảo hộ kẻ yếu chính là bản năng chiến thắng cả lý trí.
Một cậu bé mới chủ , tuổi đáng nhẽ phải rất hồn nhiên ngây thơ, lại ích kỷ ác độc đến như vậy, tư vị được tự trải nghiệm khiến Dạ Mặc Nhiễm bị đả kích không nhỏ.
Vương Võ Thắng lấy bản đồ ra: “Căn cứ cách chúng ta gần nhất là ở thành phố T, từ nơi này phải đi qua thành phố N. Có hai con đường để chọn, đi đường lớn đại khái khoảng hơn giờ có thể đến, còn đi đường nhỏ, xuyên qua đường núi hoang vu chỉ cần giờ. Chúng ta đi thế nào đây?”
Quách Hoằng cầm lấy bản đồ xem thử: “Đường nhỏ ít người nhưng khó đi, hiện tại ngoại trừ con người thì động vật cũng đã bị nhiễm, đường lớn có bao nhiêu tang thi chúng ta không biết, then chốt là xăng còn có thể cầm cự trong bao lâu, đồ ăn của chúng ta cũng không còn mấy, hơn nữa ngoại trừ Tiểu Võ cùng Phương Cẩm còn có thể ứng phó, chúng ta hiện tại ngay cả đạn cũng đã hết rồi! Trừ phi một đường liên tục mà chạy đến căn cứ, bằng không trên đường gặp phải tình huống gì phải ngừng lại thì tang thi sẽ bu tới đông lắm, chúng ta có lẽ chết chắc rồi.”
“Giờ rốt cuộc phải đi đường nào đây?” Vương Võ Thắng đau đầu nhìn hắn một cái: “Nói qua nói lại nửa ngày cũng không có kết quả!”
“Tôi chỉ phân tích tình huống trước mắt của chúng ta thôi mà.” Quách Hoằng vô hại cười cười.
“Đi đường lớn.” Phương Cẩm trực tiếp quyết định: “Đường nhỏ phải vòng vèo trong núi, chúng ta không chạy được.”
Cảm giác được người trong lòng bỗng run lên một chút, y nói: “Tiểu Nhiễm? Làm sao vậy?”
Dạ Mặc Nhiễm ngồi xuống tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên ngoài, thần tình có chút hoảng hốt.
Đời trước hắn đã không thể rời khỏi thành phố N, không biết đời này có còn gặp phải kết cục như vậy nữa không?
Mặt trời trên cao vẫn chói chang chiếu xuống, nhưng thời tiết lại rất thất thường, những giọt mưa bóng mây lúc đầu còn rơi nhẹ, giờ đây càng ngày càng nặng hạt.
Nước mưa rơi xuống đập trên kính cửa, những bọt nước trắng xóa tan vào nhau thành một thể, cuối cùng trĩu nặng không kham nổi mà theo nhau chảy xuống rồi biến mất trong rãnh thoát nước.
Đây là quy luật của tự nhiên, tham lam quá mức sẽ dẫn tới hủy diệt.
Thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ đang chăm chú nhìn mình, nếu người này đã quyết như thế thì cứ thuận theo tự nhiên đi, ngay cả địa ngục hắn đã dạo qua một lần rồi, còn chỗ nào mà không dám tới nữa!
Còn nếu vẫn giống như đời trước không thể thoát khỏi nơi đây, thì hắn cũng chỉ cần có người này ở bên cạnh, là hắn không còn sợ bất cứ điều gì nữa!