Dạ Mặc Nhiễm giựt chiếc vòng mặt ngọc đen đeo trên cổ Vương Thiệu xuống đất, rồi nhặt một hòn đá đập nát mặt ngọc, quan sát vẻ kinh hoàng trên nét mặt Vương Thiệu, hắn lại cúi vuống nhặt lấy chiếc chìa khóa giấu bên trong đưa cho Nhất Hàng.
“Ngoại trừ cái chìa khóa cùng vân tay, còn có mật mã, tùy các ngươi muốn sử dụng phương thức gì cũng được, miễn là khiến hắn nôn ra mật mã!”
Dạ Mặc Nhiễm lách người sang một bên, hắn biết nếu như mình nhìn, Phương Cẩm sẽ kìm chế những thủ đoạn hành hạ người khác của y.
Vương Võ Thắng bóp khớp hàm Vương Thiệu, bắt hắn phải nhìn mình.
“Bây giờ nếu mày chịu nói ra thì sẽ ăn ít đau khổ hơn đó, cảnh sát ở tuổi này như bọn tao ngoài việc dùng súng như chơi ra, còn biết đủ loại phương thức thẩm vấn, nếu như mày muốn thử trải nghiệm qua thì cứ nói một câu xem!”
Vương Thiệu biết nếu như mình đã không còn giới trị lợi dụng thì hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho nên có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian thì cứ kéo.
“Tao có chết cũng quyết không nói, chúng mày cứ chờ chôn cùng với tao đi!”
Phương Cẩm nhặt miếng giẻ rơi trên mặt đất lên, trực tiếp nhét vào miệng hắn, rồi vươn tay ngưng kết quả cầu lôi điện đánh thẳng xuống chân Vương Thiệu.
Vương Thiệu miệng bị tắc nên chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô thống khổ, đau đớn khiến bản mặt hắn vặn vẹo vô cùng thê thảm.
Nhìn kẻ đang lăn lộn dưới đất, mấy người xung quanh đều biết điều mà lui sang bên cạnh.
Dù sao Vương Võ Thắng cùng Phó Nhất Hàng đã ở chung với Phương Cẩm khá lâu, có thể hiểu được ý tứ của y.
Bước lên phía trước đè thẳng người Vương Thiệu, Phương Cẩm dò theo chân hắn, hưởng lên trên chỉ vài cm rồi lại nện xuống thêm một chưởng nữa.
Vương Thiệu giãy dụa được hai cái thì lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Vương Võ Thắng kinh ngạc thốt lên: “Phương Cẩm, cậu đừng xuống tay quá nặng, nhỡ giết chết hắn thì sao!”
Phương Cẩm liếc mắt nhìn bọn họ, cúi đầu lấy từ trong đồng hồ đeo tay ra một cây châm, không biết là đâm vào chỗ nào trên người Vương Thiệu, mà Vương Thiệu chậm rãi tỉnh lại.
Không chờ bọn họ phản ứng, Phương Cẩm lại nện thêm một chưởng nữa lên chân hắn chỉ cách chỗ vừa nãy vài cm.
Bộ dáng vặn vẹo thống khổ lúc này của Vương Thiệu khiến ngay cả mấy người bọn họ cũng không dám nhìn nữa.
Chờ Vương Thiệu không còn giãy dụa điên cuồng như trước, Phương Cẩm mới chậm rì rì lạnh băng mở miệng: “Mày có thể chọn chỗ tiếp theo, tao sẽ không làm tổn thương tới lục phủ ngũ tạng của mày, mà chỉ giống như vừa nãy, mỗi cm trên cơ thể mày đều bị đánh cho sống không bằng chết mà thôi, hơn nữa yên tâm là mày sẽ cực kì tỉnh táo hưởng thụ tất cả quá trình.”
Vương Võ Thắng ngồi xổm xuống giựt miếng giẻ đã tràn đầy vết máu trong miệng Vương Thiệu ra.
“Nói đi, dù mày có cứng đầu không nói thì trước khi cả đám này tử ẹo, mỗi một giây đồng hồ mày đều phải chịu đựng thống khổ thà chết đi còn hơn như vừa nãy!”
Thấy Phương Cẩm lại ngưng kết quả cầu lôi điện trong lòng bàn tay, Vương Thiệu vội vàng suy yếu nói: “Nói… tao… nói…”
Vương Võ Thắng kéo Vương Thiệu đứng lên, cùng với Phó Nhất Hàng đang cầm chìa khóa đi tới trước cánh cửa.bg-ssp-{height:px}
Quan Mông bình thường cũng là kẻ độc mồm độc miệng, nhưng trong lòng lại không hề xấu, hắn nghĩ mà sợ nhìn Đỗ Hằng.
“Nói sớm có phải tốt hơn không, thực sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Người nam nhân có cùng cái kiểu liều mạng giống như Phương Cẩm nhìn bọn họ nói: “Tránh xa cậu thiếu niên kia một chút.”
Quan Mông nháy mắt mấy cái, không giải thích được mà nhìn Thương Thụ: “Nguy hiểm chính là cái người mang dị năng kia chứ!”
Đỗ Hằng tự tiếu phi tiếu nói: “Cậu không phát hiện bọn họ là một đôi sao?”
Quan Mông nhất thời mở to hai mắt quét qua quét lại trên hai người kia, lộ ra vẻ mặt ”thì ra là thế”.
“Hô hô hô, bất quá cũng khó trách, thằng nhóc kia trông còn hoãn mỹ hơn cả lũ con gái, cậu xem chúng ta chạy trốn chết rồi lâu như vậy, người nào cũng tiều tụy bẩn thỉu, sắc mặt lấm lem đầy đất, nhưng thằng nhóc kia thì sao, như kiểu đến chỗ nào cũng gặp may có thảm đỏ trải dưới chân vậy, nhìn vào thật khó nhịn!”
Đỗ Hằng nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn về nơi khác, che giấu tình tự u ám trong mắt mình.
Dạ Mặc Nhiễm đi tới cạnh Phương Cẩm, cầm tay y, nói: “Có người tới.”
Tất cả mọi người đều phòng bị hướng về phía đường đi, Lan Dương cùng Hồ Hiểu Ba bước lên trước, thấy bọn người Khương Đào đang hướng về phía họ, trong lòng liền rung lên hồi chuông báo động.
Hồ Hiểu Ba quay đầu lại nói: “Mọi người nhanh lên thuyền trước, chúng tôi đi ứng phó bọn họ!”
Khương Đào mang đến ba người lập tức chạy tới vây bọn họ lại, quét mắt một vòng xem xét tình huống, đường nhìn của hắn dừng lại ở trên người Vương Thiệu.
“Ai giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không, vì sao con trai ngài thị trưởng lại bị trói thê thảm ở đây thế này? Còn bên trong kho hàng có gì giá trị đến độ các cậu phải huy động cả đám người như vậy?”
Lan Dương trưng ra vẻ mặt như đang giải quyết việc công: “Khương phó cục nếu có nghi vấn mời đi hỏi Dịch đội trưởng, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc!”
Khương Đào híp mắt đánh giá mọi người, thoáng trầm mặc rồi mới nói: “Con trai ngài thị trưởng mất tích trong lúc Dịch Vĩ đang làm nhiệm vụ vốn là lỗi của hắn không làm tròn nhiệm vụ, hiện tại lính của hắn cùng tội phạm bắt cóc lại tụm chung một chỗ không rõ càng thêm khả nghi, Dịch đội trưởng của các cậu đang phải chờ đợi tiếp nhận điều tra, các cậu còn nghe lệnh hắn làm gì! Nhanh bắt những kẻ kia lại, rồi cứu người trước đã!”
Ba tên thủ hạ của hắn tay lăm lăm súng uy hiếp nhìn chằm chằm cả đám người.
Hồ Hiểu Ba cười lạnh một tiếng: “Vậy cứ chờ có mệnh lệnh điều tra đi đã! Khương phó cục cần gì phải làm khó mấy kẻ tôm tép như bọn tôi!”
Khương Đào lắc đầu đáp: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần nhiều lời nữa.”
Sau đó hắn lên giọng quát ba kẻ đang vây quanh nhóm người: “Còn ngần ngại cái gì! Không mau động thủ đi!”
Lan Dương và Hồ Hiểu Ba từ lâu đã rút súng cầm trên tay, Khương Đào vừa dứt lời, hai người liền cực kỳ ăn ý một bên công kích Khương Đào, một bên phòng ngự ba tên thủ hạ có súng của hắn.
Hầu như cùng một lúc, Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau, rồi phát động dị năng công kích kẻ đang đứng gần y nhất, người kia trước bị Lan Dương và Hồ Hiểu Ba nổ súng công kích, còn chưa kịp bắn trả đã bị Phương Cẩm một chưởng đánh chết tươi.