X: dùng chân đá đó, không phải cục đá đâu
Làm một đội trưởng vĩ đại, là sẽ không so đo với hạng tiểu nhân. Nhưng, đội viên của cậu không nhất định vậy. Tỷ như Thẩm đại đại.
Thẩm đại đại mặt than, gì cũng quan tâm, kỳ thiệt là kẻ đặc biệt mang thù siêu nhỏ nhen! Đối với sự miệt thị Mục Siêu khi nãy, Thẩm đại mắt sắt vừa lúc bắt gặp, cái mặt vốn lạnh lại càng lãnh thêm!
Mục Siêu liền cảm thấy không khí quanh người đột nhiên “vù, vù”, không khỏi rùng mình.
Thẩm đại nhìn việc rất tỉ mỉ, lập tức thu lại kỹ năng ‘tủ lạnh hình người’. Chúng ta hãy tặng cái like cho vị có tinh thần cưng vợ này đi! Yêu lắm cơ ~
Quản lý nọ thấy Thẩm Sâm hổng để mắt tới mình, tinh tế dòm ngó, vừa vặn thấy ánh mắt Thẩm Sâm nhìn Mục Siêu đầy nhu tình, trong lòng nghiêm nghị, có thể sống đến giờ phần lớn là người ta đã có ánh mắt bát quái (X: ánh mắt hiểu rõ, nhiều chuyện), càng miễn bàn là người bình thường nhưng có cấp bậc quản lý như này.
“Vừa rồi không trông kỹ, thì ra vị này mới là đội trưởng.” Người đàn ông trung niên cường tráng bị Thẩm Sâm tăm tia tới độ mồ hôi lạnh đầy trên trán. Ông ta đứng tại chỗ, không ai cấp bàn hay ghế ngồi, bắp chân cũng run lẩy bẩy.
Mục Siêu nhướn mày, khách khí nói: “Không sao, bình thường chẳng ai nhận ra tôi là đội trưởng cả.” Người này có mắt nhìn đó chớ. Khẽ gật đầu, Tô Hàng đứng dậy đi lấy cái ghế trơn nhẵn duy nhất đặt phía sau người nọ.
Người đàn ông chà lau mồ hôi. Cũng may hổng có đắc tội đến mức chết với người ta.
“Nói coi, tìm bọn tôi làm chi?”
“Các vị muốn đi căn cứ Tây Bắc?” Quản lý trông cửa thấy núi (X: nghĩa là đi thẳng vào vấn đề), quá hiển nhiên, những người này đều không thích lải nhải việc nhà xây dựng quan hệ gì cả.
Không ai đáp lời, ông ta đành phải tiếp tục: “Nơi này của chúng tôi đều là người may mắn sống sót trong tiểu khu tổ chức. Có già có trẻ, người có dị năng thì bảo vệ mọi người, mọi người giúp đỡ lẫn nhau vẫn có thể sinh hoạt tiếp. Nhưng một tháng trước, đột nhiên có một đội ngũ tới đây, hơn năm mươi người đều là dị năng giả. Bọn họ coi trọng nơi ở này, còn muốn chúng tôi giao phí bảo hộ. Ấn đầu người tính, nếu có người không giao ra được thì lấy con trong nhà mà gán nợ…”
Ông ta còn chưa nói xong, ôm hy vọng vụng trộm nhìn mọi người. Lại phát hiện bọn họ chẳng có biểu tình gì. Tuy có nghe, nhưng một chút cảm xúc cũng không có.
Trong lòng hơi hoài nghi sự lựa chọn của mình có đúng hay không. Nhưng thật sự thì chả còn cách nào khác. “Dị năng giả chỗ chúng tôi không tới một phần ba, còn chẳng bằng một nửa bọn họ. Ngày mai là thời gian lần thu lương thứ hai, chúng tôi thật sự chả còn cách nào nữa.”
Ngay đến cả trẻ con cùng hán tử đều ‘bịch, bịch’ quỳ xuống đất. “Van cầu mấy người, hãy cứu chúng tôi.” (X: chẳng bik bu quanh lại hồi nào)
Trừ đám người Mục Siêu thì chỉ có Tần Miên mặt hiên vẻ không đành lòng, nhưng lại mau chóng nhịn xuống.
“Ông đứng lên đi, không đứng dậy chúng tôi sẽ không bàn bạc gì cả.” Tiếng nói Mục Siêu nhàn nhạt, không từ chối cùng chẳng đáp ứng.
Người đàn ông đứng lên. Không yên ngòi trên ghế. Lúc trước cũng có đội ngũ tới đây, vừa nghe tình cảnh như thế, không phải lập tức rút lui thì đều bị tổn thất trong tay đội ngũ đó. Ông ta hiện giờ chỉ đành cược một phen.
“Ông nghĩ rằng bọn tôi sẽ không chết trong tay những người đó?” Chơi đùa dao gấp trong tay. Lưỡi dao phản quang lạnh tựa băng.
Người đàn ông do dự một lúc, trước mặt đột nhiên hiện lên ánh sáng của đao, lập tức thành thật: “Chúng tôi đều kính nhờ những đội ngũ tới đây.”
Tung lưới rộng nhể. “Để bọn tôi suy xét cho kỹ, Trước ngày mai sẽ đưa câu trả lời thuyết phục cho ông biết.”
Người đàn ông rời khỏi gian phòng. Thoáng chốc khi cửa phòng vừa đóng lại ông ta như bị thoát lực. Trực giác nói cho ông ta biết, thực lực đội ngũ này tuyệt đối so với những người trước đó thì manh hơn nhiều lắm. Nhưng cảm xúc thờ ơ của bọn họ lại khiến lòng người đàn ông bồn chồn.
Kỳ thật là do sống trong mạt thế lâu lắn rồi. Đối với thỉnh cầu của người lạ vô luận là ai đều phải có chút đầu óc. Càng miễn bàn từng có kẻ đã lừa gạt bọn họ. Mỗi người đối với loại sự tình này càng thêm cảnh giác.
…..
“Thế nào?”
“Không phải lừa gạt.” Từ sau sự kiện R thị, Mục Siêu cố ý hỏi riêng Tô Hàng, có thể nghe thanh âm tim đập của một người hay không. Điều này đối với việc bọn họ nhìn người rất quan trọng. Khi một người đang nói dối, cho dù đã qua luyện tập, tần suất tim đập cũng sẽ khác. Cậu nhớ rõ trong truyện tranh có người có loại năng lực này.
Mục Siêu miễn cưỡng trở mình, “Tôi rất tò mò cái đội nhiều người đó nha.” Tuy rằng hiện tại rất nhiều người có tâm tư đánh cướp người khác, nhưng một đội nhiều người như thế cậu vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Tối đi dọ thám hen ~” xem xét cái thắt lưng già nua của mình rốt cuộc đến chừng nào mới khỏi chút, Mục Siêu giơ tay đặc biệt hứng thú. Dù sao Giản Thành ở căn cứ Tây Bắc lâu vậy rồi còn chưa đưa tin thúc giục bọn họ, hẳn cũng chẳng sốt ruột mấy đâu… Ha.
Thôi, làm chuyện vui vẻ trước đã.
……
Ban đêm mau tới, qua loa ăn một chút. Mọi người thay đồ màu đen. Tần Miên, Tô Viện là nữ, nên ở lại trông coi Phi Ly, sẵn tiện giữ nhà. Tô Hàng là người nghe lén cần thiết trong đem nguyệt hắc phong cao!
Thừa dịp tối mù, tiểu khu này chắc đã có thói quen sinh hoạt không cần điện. Từng mảng sơn đen như mực, tầm mắt thích ứng, nhưng phạm vi nhìn vẫn hạn chế rất lớn.
Thẩm Sâm đưa tay ra hiệu vài cái, năm người chia làm hai đội khác nhau rồi xuất phát. Tô Hàng tuy còn nhỏ, nhưng thể lực cũng không phải dạng vừa đâu, miễn cưỡng theo kịp hai cha mình. Kiều Viễn dẫn theo Thẩm Lộ xuất phát về một hướng khác.
Cái đội trong miệng người đàn ông kia dễ tìm quá chừng, vì trong đêm tù mù mà chỉ có một chỗ sáng trưng.
Tối thiểu, bên trong có dị năng giả hệ lôi. Tựa như họ lợi dụng dị năng của Thẩm Sâm, đám người đó cũng tìm được cách vận dụng dị năng sấm sét.
Rất rõ ràng, bọn họ đang chúc mừng chuyện gì đó.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm nhìn nhau, hai người xách Tô Hàng lặng yên không tiếng động ghé vào trên mái hiên. Chuyện nằm sấp trên mái hiên cơ hồ đã trở thành kỹ năng nghe lén cần thiết của bọn họ.
Tô Hàng không dám lên tiếng nôn mửa, đành phải dùng kỹ năng phân tán lực chú ý của mình.
Những người đó vây quanh bên đống lửa, trên ngọn lửa là một con vật biến dị siêu to đã bị lột da, mỡ trên thân con vật rơi vào trong đống lửa. Âm thanh xèo xèo cùng với hương thịt nướng bay xa. Có trai lẫn gái, tuổi trẻ đỏm dáng, hoặc cười hoặc đùa. Nếu không nhìn những nơi ánh sáng không chiếu tới, có lẽ người ta sẽ cho rằng đây là một buổi tiệc tối không thể bình thường hơn. Mà cách đó không xa có một vài bóng đen chậm rãi giật giật, từ ngoại hình suy đoán, là người bị trói quỳ trên đất.
Sắc mặt Tô Hàng ngày càng kém.
“Sao rồi?” Mục Siêu hỏi.
Tô Hàng bất đắc dĩ nhìn Mục Siêu. “Con nghe không hiểu.”
Giề?!
“Bọn họ quang quác chíp chíp, tuyệt đối không nói tiếng Hoa, hơn nữa cũng chả phải tiếng Anh.” Tô Hàng buông tay, tỏ vẻ mình bất lực.
Mục Siêu trông thấy rõ ràng đều là gương mặt người châu Á. Không phải người Nhật thì cũng là Triều Tiên.
Ha ha, tình huống quái gì đây chớ? Thăng cấp tới vấn đề quốc tế luôn đấy à? Nhóm người này tới đây một tháng, bên căn cứ Tây Nam lại chả có chút động tĩnh, có phải đã chứng minh rằng kỳ thật bên căn cứ có người cấu kết với nhóm người này, hoặc là chủ mưu đứng sau nhóm bọn họ?
“Ừm, con nghĩ là con biết họ là người nước nào rồi.” Tô Hàng lại nghe ngóng, yên lặng ngẩng đầu. “Con xác định là nghe được ‘Smecta’.”
Hả, người Triều Tiên.
Mục Siêu ngẫm nghĩ tình huống kiếp trước, lại suy tư đống tri thức mình đã sớm vứt bổ. Điểm thưởng thức đó vẫn phải có chớ. Kiếp trước bởi vì toàn cầu đều biến dị, động vật biển cũng có yên ổn đâu, kết quả sóng lớn lại càng lúc càng biến thành song thần ngập đầu. Bên Nhật thê thảm luôn, hơn nửa phần đất liền quốc gia đều ngập trong nước. Số người tụt cái hơn nửa dân số.
Mà Triều Tiên cùng Trung Hoa tương đối ưu thế hơn, rất nhiều người đều núp trong cảnh nội Trung Quốc. Bởi vì virus phát tán, biên cảnh đã sớm trở thành vấn đề trên danh nghĩa. Thuận lợi tiến tới, bên Đông Bắc càng ngày càng hỗn tạp nhiều người tràn vào. Căn cứ Tây Nam tất nhiên là ở Tây Nam, cách Đông Bắc gần nhất. Chỗ này có người Triều Tiên thì cũng chả có vấn đề gì.
Chỉ là xuất hiện nhiều như thế…
Mục Siêu suy tư, bên cạnh đột nhiên có hai người đáp xuống.
“Chị dâu. Bọn en biết đám người đó là ai rồi.” Trong mắt Thẩm Lộ ánh lên sự hưng phấn.
Khóe môi Mục Siêu giật giật, chị dâu gì hả, giải quyết xong chuyện đứng đắn thì tính sổ.
“Bọn họ là người Triều Tiên!” Dường như nhận ra mọi người không hề ngạc nhiên với kết quả này. Thẩm Lộ lại tăng cường liều thuốc: “Bọn nó có âm mưu siêu bự đó nha.”
May là khi mình còn học thiết kế thời trang, có du học hai năm ở đại học Triều Tiên, ngôn ngữ bọn họ còn nhớ hơn nửa. Ừ ừ, mình còn hữu dụng lắm, không chỉ biết tiếng Triều Tiên, tiếng Anh tiếng Pháp cũng biết nha ~
Trong lòng Mục Siêu đã âm thành tính kế. Hai người này về sau tuyệt đối sẽ là tay ngoại giao siêu tốt. Nghe nói Kiều Viễn trước khi mở cửa hàng hoa cỏ thì làm phiên dịch. Tiếng Tây Ban Nha với ngôn ngữ đấu tranh dân tộc gì đó đều rành lắm ~
Không biết ngay đến cả tương lại cũng bị tính toán xuất lực Thẩm Lộ hung trí bừng bừng nói hết những gì đám người đó trò chuyện.
Vốn dĩ bọn họ nghe lén trở khác với bên đây, tòa lầu nhỏ đèn sàn trưng, đám người luyên thuyên gì đó. Vì không phải ngôn ngữ quen thuộc. Nên càng chăm chú lắng nghe.
Thẩm Lộ phát hiện ngôn ngữ vốn bị cậu vứt đi từ lâu vậy mà còn nhơ nhớ, đối thoại bên đối phương cậu nghe hiểu cũng khoảng tám phần.
“Bọn họ có liên lạc rất tốt với người căn cứ Tây Nam, hơn nữa họ cũng vô cùng hứng thú với Trường Bạch Sơn. Tôi cho rằng đám người đưa tảng đá đi trong đó nhất định có người Triều Tiên.” Mục Siêu đã giao tảng đá đỏ cho Giản Thành khi ở căn cứ B thị, Mục Siêu liền gom việc này, đá đỏ cùng Trường Bạch Sơn rồi nói suy đoán cho mọi người.
Chậc chậc, thiệt là, không muốn để họ chết, bọn họ lại cố tình tìm chết.
“Nơi này chỉ còn dị năng giả thường thường may mắn sống sót. Bộ đội chân chính lúc này đang xuất phát.” Thẩm Lộ dẩu môi, cậu không có tý hảo cảm nào với đám người Triều Tiên. Lúc trước khi đi du học, bởi vì quốc tích mà bị kỳ thị, sau đó trở về thì đồ độc của Triều Tiên hại mắt cậu.
Cũng không phải là nói người Triều Tiên không có người tốt, nhưng thường khi có một người hành động, thì sẽ khiến cho nhiều người nghĩ theo như thế, Không cách nào khác, đây là tư duy khuếch tán có tính liên quan của con người.
Nếu như hiện giờ khi đao từ chỗ này, có thể đưa tới điều gì đó sớm hơn không ta? Mục Siêu ác ý nghĩ.
“Chị dâu, dù sao họ cũng chẳng biết bên ta đã rõ mồn một, qua đó làm loạn chơi tý đi. Nhân tiện cứu những người kia luôn.” Bắt một đống con tin trắng trợn như thế khiến người ta ngứa tay lắm nghen.
Tròng mắt Mục Siêu khẽ chuyển. “Đi, chúng ta qua đó chơi với họ một chút!”
Để Tô Hàng đi về, thông báo cho người nhà. Bốn người họ núp trong chỗ tối cách cửa lớn không quá xa.
Thẩm Lộ hưm hưm cổ họng. Hít sâu một hơi.
“Rầm rầm rầm!” Thẩm Lộ mạnh mẽ đập cửa lớn, giống như cái cửa đó có cừu hận với cậu đã nhiều năm. Kiều Viễn ở sau cậu âm thầm nhíu mày.
Cửa nhỏ trên đại môn được đẩy ra, hiện ra một con mắt. Trái nhìn phải liếc, người bên trong hỏi: “Mấy người là ai?” Hán Ngữ hổng chút lắp bắp!
Chẳng lẽ họ nghe nhầm? Không phải chỗ này đều là dị năng giả Triều Tiên hết hay sao? Sao lại có người nước ngoài rành tiếng Bông quá vậy, dù nói tiếng Hoa thì có chút biến âm, mà người này lại phát ngôn rất chuẩn.
“Bọn tao tới thu thập tụi mày!” Thẩm Lộ biểu hiện mười phần mười một người ngạo mạn muốn bị đập.
Tiếng của cô gái đó còn rất non trẻ. Giọng điệu khinh bỉ không ai bì kịp: “Chỉ bốn người bọn mày? Hay là thôi đi. Nhóm đại nhân bọn tao một người địch hai đứa bọn mày còn ngại rảnh tay đó chứ.”
Thẩm Lộ còn muốn nói gì đó, bọn họ đã khẳng định %, cô gái đang mở miệng chính gốc là người Trung Hoa.
Quân bán nước! Người Trung Hoa trong lòng luôn căm hận loại người như vậy. Đây là huyết tính từ trong máu. Bất luận giới tính không màn tuổi tác. Nhưng dường như thế giới này không chuyện nào là tuyệt đối cả, luôn sẽ có người biến mình trở thành kẻ mà đồng bào căm hận.
“Ha ha, còn có gì muốn nói.” Không gian nhận ở trong không khí vạch ra từng vệt thời không, tàn nhẫn bổ vào cửa sắt.
Ngay đến cả động vật biến dị da dày thịt béo với tang thi loại tàn bạo còn chặn không nổi không gian nhận, một cái cửa sắt mỏng manh như này sao có thể chống đỡ được? Cửa sắt ịn luôn đứa con gái phía sau trong nháy mắt bay xa hơn mười thước!
“Á!” Đứa con gái đụng ngã cái giàn thịt nướng, ngọn lửa nóng rực trườn liến lên lưng cô ta. Khiến cô ta đau đớn khôn cùng.
Không còn cửa ngăn cách, bốn người vừa vặn thấy rõ rành rành tình cảnh bên trong. Đám người đang ồn ào chúc mừng bị giật mình dừng lại bất động, một lát sau mới có người xông lên lôi cô gái từ trong lửa cháy kéo ra, chẳng qua tóc cùng sau lưng cô ta đã bị bén lửa vô cùng thê thảm.
Đám người nhìn chòng chọc bọn họ đi từng bước vào cửa. Dò xét, địch ý. Gì cũng có.
“Mấy vị là tới…?” Một chiêu vừa rồi khiến đám người bị dọa không nhẹ. Có người cẩn thận bước lên trước.
Mục Siêu nghe gã nói tiếng Trung với âm điệu trúc trắc. “Bọn này, là tới đập quán. Tụi nây chiếm lĩnh chỗ này rất chướng mắt. Cấp trên…” Dường như bực mình vì bản thân lỡ miệng. Mục Siêu lập tức ngậm mồm.
Người hỏi cậu đại khái là một tiểu lâu la, không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, nhưng người rõ rành nội tình thì lại nhăn tít mày. Căn cứ Tây Nam của người Hoa tính nuốt lời à?
“Đến là khách. Nào nào, mau ngồi cùng bọn tôi.” Có người đẩy mấy người đẹp vây quanh mình qua một bên, cười to. Vài cô gái đó rất hiểu ý liền nhào tới.
Xí, cũng hổng biết sửa bao nhiêu lần rồi nghen, nhìn coi toàn một khuôn không hà. “Xin lỗi, nếu là tới đập quán, các vị tôn quý đây xin hãy chuẩn bị.” Không tý dao động. Có đứa con gái trưng bộ mặt đã chỉnh như khuông tượng tạo hình vẻ mặt đáng thương khiến Mục Siêu nhìn là muốn ọe ọe.
Cô ả nhào tới trước một phát, vốn cô ta nghĩ sẽ có người đỡ mình. Lại không ngờ rằng bốn người đều nhích qua bên cạnh một chút. Cô ả trực tiếp quỳ rạp trên đất, kêu ôi ối, xem ra bị thương hông nhẹ.
“À, thì ra khẩu vị các vị khác người ta?” Người nọ vung tay lên. Thiếu niên xinh xắn hầu hạ kề bên cũng cẩn thận đi qua.
¥R€≠β≠£… lão tử đối với đám ỏng ẹo này không có cảm giác. Còn nhuộm trắng tới chả còn mấy sợi lông. Mục Siêu đột nhiên cảm thấy, Triều Tiên là một nơi thiệt thần kỳ, nam nữ đều chỉnh sửa không ít. Bất quá nghe nói nam Triều Tiên còn phẫu thuật chuyên sâu hơn nhiều nha.
(X: chắc ý nói tiểu bạch kiểm – thường là chỉ đám con trai được nuôi trắng trẻo, điêu ngoa, kh hiểu chuyện hoặc kiểu đc bao nuôi, playboy).
(X: ở đây để chữ Thử - mang nghĩa xỉ vả, chửi bới, ta thay bằng ký tự này cho dễ hiểu)
Cái tên đầu lĩnh hư hư thực thực dường như hiểu lầm ý của họ: “Các vị không cần khách khí.”
Người hầu hạ cũng có mắt nhìn đó chớ? Vừa nhìn dáng vẻ của người đàn ông lớn lên cực kỳ xinh đẹp này là biết ngay rất chán ghét bọn họ. Bọn họ ngu sao rướt lấy xui xẻo? Ngược lại cậu ta bước tới bên cạnh người đàn ông tuấn tú kia, vừa thấy là biết mạnh mẽ.
Thẩm Sâm đã bị vài tiểu thụ tăm tia, Mục Siêu coi thấy là lửa nóng trong lòng không ngừng bốc lên. Tên đàn ông trong giống đầu lĩnh kia còn thao thao bất tuyệt thúc giục, càng khiến Mục Siêu thêm cáu.
“Mịa mày có câm không hả?” Thuấn di tới phía sau người đàn ông nọ, ánh sáng lạnh loe lóe trong tay. Tên đàn ông đó cũng chả phải kẻ hiền lành. Một giây khi lưỡi dao liếm tới khó khăn né tránh.
“Người anh em này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?”
“Ha ha, câu mà tổ tông bọn tao truyền lại ngàn đời không phải dành cho đám tụi mày dùng như thế, còn nữa, muốn kính rượu mà biểu hiện thành ý thế hả, đám hàng sửa nhiều lần, mày cũng không biết xấu hổ bưng ra? Đám chỗ tụi mày chả có đứa nào tự nhiên hử?” Mục Siêu nói một tràng, khiến cho tên ánh mắt tên đầu lĩnh trở nên dữ tợn.
Mũi tên lửa nổ tung dưới chân Mục Siêu. Mục Siêu giật lùi nhảy về sau, nhưng lửa đột ngột biến đổi như con rắn, vặn vẹo trườn về phía Mục Siêu.
“Vụt.” Lại thuấn di!
Đầu lĩnh kia thình lình cảm thấy có luồng gió phía sau, theo bản năng đưa tay lên đỡ.
“Keng!” Lưỡi dao phát ra âm thanh chém thép. Tay Mục Siêu nắm dao găm truyền tới chấn động khiến nó run lên.
Tên đầu lĩnh xé mảnh tay áo để lộ cả cánh tay. Hai khối sắt lộ ra.
“Còn tưởng là gì chứ, Ra là song hệ hỏa kim.” Mục Siêu lui về sau, chợt lóe trở về chỗ của mình. “Nè, A Sâm, kim loại dẫn điện mà ha?”
Đạt được câu trả lời khẳng định của Thẩm Sâm, Mục Siêu giảo hoạt cười tươi. “Quyết định là anh! Lên đi! A Sâm!”
Chị dâu anh coi anh họ như thú cưng tiểu quỷ lâu la thế mà được hả?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cảm thấy viết xong chương này nhất định sẽ bị Hàn – kun bóp chết (X: bà viết cho đã còn nói)
╮( ̄▽ ̄ “)╭
Đâu phải chỉ toàn bộ người dân nước H.
Tôi cũng thích các sao nam nữ lắm chớ. Chẳng qua… không cùng một hướng với phần lớn người thích mà thôi.
Chỉ là cảm thấy, người H quốc có chút quá đáng, còn có vài việc nói ra khẳng định sẽ bị bóp chết.
Cho nên, quân chủ cười, mọi người chỉ đành chờ xem.