Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

chương 109: phùng thị bị ủy khuất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dựa vào, lại là cái cực phẩm! Nghe thấy Trần thị nói đến đây chút, Trần Ngư nhịn không được muốn mắng người. Nha, người Trần gia này trừ Đại phòng bình thường một chút, Tam phòng bình thường một chút, những người còn lại đều cực phẩm không chịu được, làm cho nàng cũng nhịn không được muốn cười.

“Hôm nay là ngày trọng đại của a Dũng, ngươi đừng làm ầm ĩ, đến lúc đó khiến cho Đại tẩu ngươi khó xử, nàng sẽ không không để yên cho ngươi a!?” Hồ thị tâm lý có chút kinh sợ Chu thị, cho nên không đồng ý. Kỳ thật, trong lòng bà cũng muốn vào ở trong phòng mới nhà con thứ ba, nhưng bà ầm ĩ không chịu nổi như vậy, làm sao còn có mặt mũi nói.

Trần Đông Sinh này sau khi ở riêng, đối với bà càng lúc càng không tốt, ngay cả nhà mới xây xong cũng không để mình ở, là thực bất hiếu.

“Hừ, nàng cùng ta không để yên?” Trần thị khinh thường hừ lạnh, đùa cợt nói: “Cưới người con dâu ngay cả đồ cưới cùng lễ hỏi đều không có, chuyện chung thân như vậy, là làm cho người ta chế giễu, ta đến cũng cảm thấy mình mất mặt!” Nàng vốn không muốn đến, nhưng mình là cô cô duy nhất của a Dũng, nếu không tới, khẳng định bị người ta nói xấu, mới bất đắc dĩ mang ba nhi tử tới đây.

Nàng sinh liên tiếp ba nhi tử, địa vị tại Trần gia là không ai có thể lay động. Ở nhà chồng, nàng không cần tự mình động thủ, có lão ma ma hầu hạ, tuy rằng so với phía trên không bằng, nhưng cùng Đại tẩu bọn họ so sánh tới, mình là sinh sống ở trong thiên đường, cho nên nàng cũng không nguyện ý về nhà, nhìn ngang nhìn dọc cũng đều khiến cho người ta không thoải mái. (QA: lúc trước khi lấy chồng bà này không sống ở nhà này chắc!?)

“Được, khó được trở về một lần, vẫn chớ có nhiều chuyện,” Đối với cái khuê nữ tâm cao khí ngạo này, Hồ thị cũng không có bao nhiêu thân mật, dù sao quanh năm suốt tháng, khuê nữ này chỉ qua năm mới trở về một lần, một lần trở về này, cũng không mang đồ gì cho mình, tâm lý liền càng không vui.

Hồ thị trong lòng nói thầm, Trần Ngư tự nhiên là không biết, nhưng trong lòng nàng đã có cái kết luận — Trần thị này giống Hồ thị, cũng là người chanh chua cay nghiệt, nhỏ mọn đi.

Nghe đến đó, nàng đại khái đã hiểu rõ Trần thị này muốn làm gì, con người đen nhánh lập tức quay tròn chuyển động, sau đó khóe miệng thoáng giơ lên một nét tươi cười tà mị, lén lút lùi vào trong tân phòng… Giờ phút này trong tân phòng, chỉ có tân nương tử an tĩnh ngồi, những người còn lại đều được mời ra ngoài uống rượu mừng.

“Đại đường tẩu,” Trần Ngư nhẹ nhàng gọi.

“Ngư Nhi?” Phùng Vân nhi vừa thấy nàng, lập tức kinh ngạc nhíu mày nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: “Bên ngoài không phải mở tiệc sao? Muội tại sao còn không đi ăn đâu?” Đối với cái tiểu oa nhi này, nàng thật sự chính là thích từ trong đánh đáy lòng, nhìn cơ trí khả ái, làm cho người ta nhìn không được muốn sủng.

“Cho,” Trần Ngư từ trong túi tiền của mình lấy ra một thỏi bạc để ở trên tay của nàng, thấy nàng kinh ngạc muốn chối từ, thì duỗi tay để áp ở khóe miệng, ra hiệu nàng không cần lên tiếng cũng nhẹ giọng nói: “Cái này là nương muội để cho muội đưa cho tẩu, nàng nói đợi lát nữa cô cô sẽ tới xem tẩu, sẽ làm cho tẩu ngươi lúng túng, cho nên để cho tẩu mang bạc áp chế, đừng để cho nàng đè ép qua!”

Bạc này, là Lâm thị không biết. Nàng cầm một tầng lợi nhuận của sư phó điêu khắc chia, đã gom được một ít, hôm nay cũng không biết thế nào lại mang ở trên người, có lẽ là sáng sớm trong lúc hồ đồ đã định trước, Phùng Vân nhi giúp Trần Yến, nàng cũng phải giúp Phùng Vân nhi.

Nắm chặt hai lạng bạc trong tay, trong hốc mắt ôn nhu của Phùng Vân nhi mơ hồ lóa hào quang, bị cảm kích bao vây, nghẹn ngào cũng không biết nói cái gì mới tốt.

Nàng biết, nhà mình nghèo, cho dù nàng gả vào Trần gia, a mẫu đối với nàng tốt, nhưng cô nương không có đồ cưới chính là bị người xem thường. Một phen lời nói vừa rồi của Trần Ngư, làm cho nàng hiểu rõ, cô cô a Dũng là muốn mượn đồ cưới làm cho mình lúng túng, cho nên Tam thẩm mới để cho Ngư Nhi cầm bạc cho mình mang bên người.

Phần tình này, nàng ghi nhớ. Một ngày nào đó, nàng hồi báo thỏa đáng phần ân tình này.

Quả nhiên, chờ Trần Ngư an ủi tốt Phùng Vân nhi ra ngoài không lâu sau, Trương thị đã mang Trần thị tiến vào, mà cô cô Phùng gia thấy tình hình không đúng, cũng cùng tiến vào cùng… Ngư Nhi, lén lút lùi vào tới đứng tại bên góc khuất xem náo nhiệt….

“Bộ dạng cũng không tồi, Phùng gia này nghèo, thế nào lại dưỡng ra cô nương trắng nõn như vậy, chẳng lẽ là cái trộm lười dùng mánh khoé?” Trần thị vừa vào cửa, sau khi đánh giá Phùng Vân nhi, thì không khách khí chất vấn.

“Ngươi là người nào?” Cô cô Phùng gia vừa nghe, lập tức nheo lại hai mắt, chán ghét hỏi.

“Đây là cô cô ruột của a Dũng, nàng tới nhìn xem tân nương tử,” Trương thị chứng kiến được Trần thị không khách khí xong, cười tít mắt giới thiệu, tâm tình rất tốt.

“Ốc, cô cô, ta còn cho rằng là đàn bà chanh chua nơi nào tới, nói chuyện một chút quy củ cũng không có,” Cô cô Phùng gia một chút cũng không khách khí, chế giễu Trần thị, một chút cũng không lui bước.

“Cô cô,” Phùng Vân nhi nôn nóng gọi lên, lại bị một đạo thanh âm bén nhọn đánh gãy.

“Ngậm miệng, ngươi còn không có tư cách gọi ta là cô cô,” Trần thị chán ghét kêu gào.

“Ngươi không bệnh đi!?” Cô cô Phùng gia bị nàng chọc cười, tràn đầy ý cười nói: “Ta là cô cô ruột của Vân nhi, nàng gọi ta, có cái gì sai? Ngươi đừng tự mình đa tình, gọi ngươi, kiếp sau đi!”

Trần Ngư thấy tình hình không đúng, thì lén lút chuồn đi kêu Đại bá mẫu tới trấn giữ.

Đối phó với Trần thị không biết xấu hổ, chỉ có người tính tình bưu hãn như Chu thị vậy, mới ổn được.

“Ngươi…,” Trần thị bị một trận trách móc, tâm lý cáu giận hết sức, nghĩ nghĩ mình mấy năm này sống cuộc sống thư thái, còn không ai dám đối đãi với mình như vậy, liền run rẩy duỗi ngón tay chỉ Phùng Vân nhi cả giận nói: “Giỏi cho ngươi cái không biết xấu hổ…,”

“Tiểu cô này là mắng ai đây?” Chu thị vừa vào cửa đã nghe đến câu này, lập tức tiếp quá đề tài, bất động thanh sắc đi đến trước mặt nàng chất vấn: “Đây là ngày đại hỉ, thế nào lại chọc tiểu cô tức giận?” Nếu không có Lâm thị nói qua, nàng còn thực muốn hết sức chửi ầm lên.

Con dâu này của mình, chính mình đều không đành lòng trách mắng một câu, huống chi bị người khác giày xéo, nàng càng không đồng ý.

“Đại tẩu, được, ngươi tới vừa vặn,” Trần thị vừa thấy Chu thị, tâm lý cáu giận liền tạm thời áp chế, hướng nàng quở trách nói: “Ngươi xem ngươi xem, cho a Dũng tìm cái người vợ gì a!? Trong nhà nghèo đinh đương vang, muốn đồ cưới không đồ cưới, muốn bạc không bạc, lại bị Phùng gia dưỡng trắng nõn trắng nà, không phải cái trộm lười dùng mánh khoé, chẳng lẽ vẫn là người tốt? Người như vậy xứng với a Dũng, a Dũng này về sau còn có ngày lành sống sao?”

Chu thị nghe một phen lời nói cố tình gây sự kia của nàng xong, tức giận đều sắp hộc máu. Nàng hung hăng áp chế phẫn nộ trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu cô a, nhà ta nghèo, cưới được người con dâu vào cửa, ta đã cao hứng, có thể không sánh bằng cuộc sống giàu có của tiểu cô này, về sau cưới con dâu, người người đều chịu khó hiếu thuận!”

Trần Ngư thấy Trần thị là nhặt xương trong trứng, lấy chuyện Phùng thị trắng nõn tới nói chuyện, trong lòng nhịn không được nói thầm: ngươi không trắng a, cô cô, ngươi thực là cực phẩm trong máy bay chiến đấu a!

“Cho dù cưới không được, ngươi cũng không nên chấp nhạn, cô nương như vậy, tặng cho ta, ta đều ngại rườm rà,” Trần thị thấy Chu thị kiềm chế, biết nàng là bởi vì hôm nay ngày lành, không tiện cùng mình so đo, thì càng thêm không kiêng nể gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio