Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

chương 86: hôn ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nương nàng cũng đến hơn ba mươi mới sinh nàng, nàng còn chưa đên ba mươi, sợ gì chứ?” Trần Đông Sinh một bên an ủi, một bên lôi kéo y phục Lâm thị, miệng cũng gấp gáp linh hoạt hôn lên mặt nàng, chỉ chốc lát sau đã đè ngã nàng ở trên giường… Mặt trăng đen sẫm, thích hợp toàn thân vận động.

Xong việc, Lâm thị mồ hôi đầy mặt, Trần Đông Sinh dậy đi rửa một chút sau đó bưng tới cho Lâm thị một chậu nước, để nàng lau một chút sau đó thì cùng nhau nằm xuống.

“Xuân Nương, sáu tháng cuối năm khoai lang thu hoạch, ta không thể để ở lão phòng bên kia…,” Trần Đông Sinh trên người không mặc quần áo đang cuộn thân mình để cho Lâm thị giúp gãi ngứa, đột nhiên nghĩ đến chuyện ban ngày cùng Ngư Nhi nói qua, liền thuận thế nói ra, nhưng chưa nói xong đã bị Lâm thị chặn đứng.

“Đương nhiên không để ở bên kia,” Vừa nói đến đây cái, Lâm thị đột nhiên kích động lên, nàng nửa ngồi xuống, rất là nghiêm túc nghiêm túc nhìn Trần Đông Sinh nói: “Nương chàng là cái tính tình gì, chàng so với ta càng rõ ràng, lương thực của chúng ta nếu bị bà biết, ba ngày hai bữa muốn cùng chúng ta ầm ĩ, ta hiện tại cũng đang nghĩ, làm thế nào có thể giấu diếm bà đây…,”

“Ta không phải đang thương lượng với nàng đây thôi, nàng mau nằm xuống,” Trần Đông Sinh an ủi nàng nằm xuống, sau đó duỗi tay ôm lấy nàng nói: “Nàng nghĩ ta cũng đã nghĩ tới, ngày hôm nay, ta mang Ngư nhi đi lên núi nhìn xem, tiểu gia hỏa kia thế nhưng nói muốn tại trong vách đá trên núi đào cái hầm đất ra, để giấu lương thực, cũng không cần chúng ta khổ cực khuân vác như vậy, càng sợ bị người ta biết, nàng nói cái này được không?”

Lâm thị vừa nghe, tinh tế nghĩ một chút, lại kích động.

“Cái chủ ý này tốt, ai cũng không biết nhà ta được bao nhiêu lương thực, miễn cho Nhị tẩu lại tới đây tống tiền, bao nhiêu lương thực cũng không đủ cho các nàng gây sức ép!” Lâm thị rất là khẩn thiết đồng ý, cũng tích cực hỏi: “Ta khi nào thì đi đào đây?”

“Xem nàng như vậy, bị hài tử thấy, sẽ cười nhạo nàng,” Trần Đông Sinh an ủi nàng xong, sau đó trầm mặc một hồi rồi có chút đăm chiêu suy nghĩ nói: “Xuân Nương, Ngư nhi nhà ta từ sau khi bị thương tỉnh lại, thì thay đổi rất nhiều…,” Trước kia nàng chỉ có ở trước mặt mẫu thân mình, mới sẽ lộ ra tươi cười, nhát gan lại yếu ớt, nhưng bây giờ lại trực tiếp dám cùng nãi nãi mình tranh cãi, cảm giác kia, luôn cảm thấy nơi nào có gì đó không thích hợp.

“Làm sao lại có thể không thay đổi chứ?” Lâm thị không có nghĩ nhiều, mà là trực tiếp than thở nói: “Ta cũng thay đổi đây, từ sau khi ở riêng, nhìn nhóm hài tử trên mặt tươi cười cũng nhiều hơn, bộ dáng Ngư nhi ngửa đầu cười lớn, ta cũng vui mừng, ngay cả ta cũng muốn cười như vậy… Trước kia a, khiến nhóm hài tử chịu quá nhiều ủy khuất, hiện tại không ai quản, tự nhiên sẽ buông lỏng ra!”

Nàng không thích trách mắng hài tử, chỉ cần nhóm hài tử không phạm sai lầm đặc biệt lớn, nàng yêu, sủng cũng không kịp.

Trần Đông Sinh vừa nghe lời nàng nói, trầm mặc một chút, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, thì thoáng áy náy ôm chặt nàng, trầm trọng nói: “Đều là ta không tốt, hại nàng cùng nhóm hài tử đều chịu khổ!”

“Ai nói với chàng cái này,” Lâm thị hờn dỗi một câu chuyển tay hắn đi, đẩy đẩy thân thể hắn nói: “Nhanh ngủ đi, sáng sớm mai còn phải dậy sớm…,”

Mùa hè nóng bức, không có việc gì nhà nông có thể làm, cũng làm cho Trần Ngư thoáng vui mừng mình trọng sinh tại cái làng chài này, có gió biển tự nhiên, chỉ cần cửa sổ vừa mở, đã có thể từ từ cảm thụ gió biển mát mẻ, ngay cả muỗi cũng ít, chỉ cần trước khi ngủ dùng cỏ dại xông một chút ở trước cửa, buổi tối cơ bản có thể ngủ ngon giấc.

Gió tuy rằng mát mẻ, nhưng là nắng cũng rất to, sợ bị cảm nắng, nhóm hài tử đều bị giữ lại ở trong nhà, điều này làm cho Trần Ngư rất là buồn bực — nàng còn nghĩ làm sao để làm chút đằng hồ ra, đến lúc đó lại đi gây sức ép với râu rậm, nói không chừng lại có thể kiếm tiền.

Nàng bây giờ, bức thiết muốn một căn nhà của chính….

Ngay tại thời điểm Trần Ngư bị gò bó sắp mốc meo, trong nhà tới từng tốp từng tốp khách nhân, làm cho nàng nháy mắt cảm giác được — Chỉ có bạc, mới có thể để cho người ta cùng mình thực sự được người nhìn lên.

Ngày này, Trần Ngư cùng Trần Yến ở nhà dọn dẹp đồ đạc trong gian phòng, Trần Hải sớm không biết lén lút chạy đi nơi nào chơi. Mà sau khi Lâm thị cùng Trần Đông Sinh trở về, khóe miệng vẫn lộ ra hưng phấn tươi cười, hai người huyên thuyên lén lút nói hơn nửa ngày, làm cho Trần Ngư rất là hiếu kỳ, bướng bỉnh đi nghe lén một chút, biết là nam oa nhà nào đó thi đậu tú tài, đang vui vẻ a….

“Kỳ quái, người ta trúng tú tài cùng chúng ta có một xu quan hệ sao?” Trần Ngư buồn bực, tràn đầy nghi ngờ, không biết Lâm thị bọn họ vui sướng từ đâu mà tới.

“Tỷ, người ta thi đậu tú tài, vì cái gì cha mẹ cao hứng như vậy?” Trần Ngư trực tiếp đi hỏi Trần Yến, ngữ khí là tương đối trực tiếp, lại không ngờ Trần Yến chỉ là liếc xéo nàng một cái, sau đó đầy mặt đỏ bừng đi, khiến Trần Ngư kinh ngạc há to mồm, miệng nhắc: “Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì các ngươi đều không nói với ta?”

Dưới tình huống Trần Ngư đang oán giận nhanh muốn điên, tại lúc ăn cơm chiều mới biết cái người tú tài gì đó là vị kia — hóa ra, hắn là vị hôn phu cùng Trần Yến có hôn ước từ nhỏ.

“Yến nhi, tiểu tử Vu gia này trúng tú tài, khẳng định là muốn vào kinh thi đậu cử nhân, ta cùng cha con ý tứ là tại đoạn thời gian này an bài tốt chuyện chung thân cho các con, nếu như vậy, hắn vào kinh, con cũng có thể cùng đi, miễn cho đến lúc đó sinh ra rắc rối không cần thiết,” Lâm thị đặt chén đũa trong tay xuống, nhìn Trần Yến nghiêm túc nói.

“Nương, tỷ tỷ mới mười tuổi,” Trần Ngư uất ức. Trần Yến mười tuổi phải lập gia đình, vậy có phải là nàng về sau mười tuổi cũng phải lấy chồng hay không a!?

Nương a, cứu mạng, đánh chết nàng cũng không muốn mười tuổi lấy chồng, nghĩ nghĩ đã rất khủng bố.

“Không cho phép nói lung tung,” Lâm thị nghiêm túc quở trách một câu, sau đó nhìn Trần Yến đang thẹn thùng nói lời thấm thía: “Vu gia này hiện tại thì nhìn không ra cái trò trống gì, nhưng là chờ sau khi tiểu tử Vu gia trúng cử, bọn họ huy hoàng là sắp tới — nương không phải yêu cầu bọn họ phú quý, mà là con cùng tiểu tử Vu gia có định hôn ước, nếu là sau khi trúng cử bọn họ có cái ý tưởng gì, đối với con sẽ không tốt, cho nên nương mới quyết định như vậy, con hiểu rõ không?”

“Ân, Yến nhi nghe nương!” Trần Yến mắc cỡ đỏ mặt hơi hơi gật đầu, không có nhiều lời cái gì.

Trần Ngư nhìn một màn này, kinh ngạc đến ngây người, nhưng là hiểu rõ khổ tâm của Lâm thị. Nếu như Vu gia thực sự sau khi trúng cử huỷ hôn, đối với Trần Yến thương tổn rất lớn. Niên đại này, cô nương bị từ hôn chính là một con đường chết, sống cũng rất gian nan, sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhận hết xem thường cùng chế giễu của mọi người. Càng huống chi, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, Trần Yến cũng không phản bác được.

Chỉ là, người Trần gia kế hoạch nhanh, người Vu gia cũng không chậm. Còn không chờ Lâm thị đem kết quả thương nghị tốt nói cho người Vu gia, bên kia đã phái người tới. Người Vu gia phái tới là một người phụ nhân trung niên lỗ mũi hướng lên trời, trên mặt bôi thật dày phấn. Nàng vừa tiến vào trong sân, trong mắt đã hiện lên chán ghét, khóe miệng âm trầm mím lại, ai không biết còn tưởng người khác thiếu nợ nàng bao nhiêu tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio