Trọng Sinh Ngự Linh Sư

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Yến trốn trong bóng tối, cảm nhận ánh mắt Thời Liên ném tới, không có chút dị động nào. Thời Liên chậm rãi nhắm mắt lại, giống như không phát hiện dị thường gì.

Thời Yến đứng yên tại chỗ, người trông chừng Thời Liên bề ngoài có khoảng mười người, trong bóng tối còn mai phục thêm vài người, Thời Yến ở một bên kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi tìm được cơ hội người bên cạnh không chú ý, đánh ngất một người trong đó kéo vào góc, lập tức đọc ký ức của kẻ đó.

Quả nhiên, trong nhà tù ngầm này, trừ những người mai phục ra, còn có không ít cơ quan, đồng thời, chỗ nhốt Thời Liên còn có không ít trò vặt.

Thời Yến tìm hiểu rõ những gì cần biết xong, mới bắt đầu động thủ. Trước là giải quyết từng kẻ trốn trong bóng tối, người canh chừng Thời Liên thực lực cao nhất chỉ có lam cấp, dù sao Thời Ân mới chưởng quản Thời gia, nguồn thủ hạ ngự linh sư vô cùng thiếu thốn, có thể đặt mười mấy ngự linh sư trung cấp ở đây đã là một con số lớn. Với thực lực hắc cấp của Thời Yến, muốn len lén giải quyết những người này quả thật vô cùng dễ dàng, sau đó Thời Yến bắt đầu động thủ với những người ngoài sáng.

Khi chỉ còn lại năm người cần giải quyết, mấy người đó lập tức phát hiện bất thường, nhanh chóng chạy tới chỗ nhốt Thời Liên!

Thời Yến tự nhiên biết họ muốn làm gì, trong nhà tù nhốt Thời Liên ít nhất có bốn năm cạm bẫy, hơn nữa còn có thiết bị độc khí, một khi những người canh gác này phát hiện sự cố không cách nào giải quyết, thà độc chết Thời Liên cũng không thể để ông chạy mất!

Hai mắt Thời Yến lập tức biến thành màu bạc, thân hình năm ngự linh sư tại đó lập tức đứng sững, cứ như ngay cả thời gian cũng dừng lại, Thời Yến trực tiếp đi qua mấy người này, căn cứ theo ký ức đã đọc trước đó, mở cả nhà lao nhốt Thời Liên, Thời Liên ngẩng đầu nhìn Thời Yến, cười một cái: “Yến nhi.”

Trong mắt Thời Liên không chút che giấu kinh ngạc và tán thưởng, hiển nhiên ông đã thấy hết tất cả hành động của Thời Yến, Thời Yến đi tới cạnh Thời Liên, dìu Thời Liên lên, Thời Liên suy yếu không phải giả vờ, trước đó những gì Thời Dực nói với Thời Ân không sai, vì bức ép Thời Liên vào khuôn khổ, họ nhốt ông ở đây tiến hành ngược đãi tinh thần và vật chất, vì thế trong thời gian cực ngắn, Thời Liên nhanh chóng già yếu đi nhiều.

Thời Yến dìu Thời Liên ra khỏi nhà lao, còn về những kẻ kia, toàn bộ bị ném vào trong, sau đó cửa lao đóng lại, Thời Yến mang Thời Liên nhanh chóng ly khai.

Từ lúc Thời Yến rời khỏi Thời gia đến nay, đã qua mấy tháng, Thời Liên nhìn đứa cháu khí thế hoàn toàn khác xưa, ánh mắt phức tạp.

Thời Yến dìu Thời Liên đi một lát, phát hiện thể lực Thời Liên không chống đỡ nổi, lập tức cong lưng cõng Thời Liên, Thời Yến cõng Thời Liên chạy đến một góc hẻo lánh của Thời gia, Thời gia quá lớn, Thời Yến ở đây mấy năm cũng không đi hết mọi nơi, nhưng viện hẻo lánh này cách trung tâm rất xa, tuy có người ở nhưng lại không được dọn dẹp, trong thời gian ngắn có lẽ không dễ bị phát hiện.

Thời Yến bố trí màn linh lực quanh Thời Liên và y, bắt đầu thử liên hệ với Thần Quang, dù sao bên ngoài Thời gia có một tầng ngăn cản, chỉ dựa vào y không cách nào ra ngoài, khỏi phải nói còn mang thêm Thời Liên. Huống chi Thời Liên hiện tại suy yếu đến mức đi đường cũng phí sức, còn không bằng để Thời Liên tĩnh dưỡng tốt hơn rồi hãy đi.

Thời Liên nhìn ánh sáng màu đen tỏa ra quanh người Thời Yến, lập tức chấn động: “Hiện tại con là hắc cấp?”

Thời Yến quay sang nhìn Thời Liên, gật đầu.

Thời Liên ngẩn ngơ nhìn Thời Yến mấy giây, trước đó khi Thời Yến động thủ dưới hầm, vì động tác của Thời Yến cực kỳ cẩn thận, gần đây thực lực Thời Liên lại giảm xuống, nên không phát giác cấp bậc của Thời Yến, ông thậm chí cho rằng Thời Yến phải nhờ có người giúp đỡ mới làm được hoàn mỹ như thế. Trước đó ông chỉ là kinh ngạc Thời Yến cư nhiên có thể thi triển thiên phú Thời gia tốt như thế, không ngờ y đã trở thành hắc cấp!

Thời Yến nhìn Thời Liên thật sâu, thần sắc Thời Liên lúc này, tựa hồ không chỉ chấn động vì y là ngự linh sư hắc cấp.

Thời Yến an tĩnh ngồi xuống cạnh Thời Liên, lấy dược tề và các thứ trong nhẫn không gian ra, bao gồm cả thứ tu dưỡng linh hồn Kim Tích đưa.

Thời Liên dường như không chú ý Thời Yến đang làm gì, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm y, một lát sau, ông thấp giọng nói: “Yến nhi, không ngờ con cư nhiên có thể trở thành ngự linh sư hắc cấp, gia gia vốn cho rằng con chỉ là gặp may, mới có thể trở thành ngự linh sư, không ngờ con thật sự có thể đi đến bước này…”

Thời Yến thấy trong lời ông có hàm ý, y nhớ lúc đầu khi y bị Thời Liên nhìn thấu hết gia sản toàn thân, Thời Liên từng biểu thị vô cùng xem trọng y, Thời Yến khi đó cũng được sủng mà sợ, lúc này nhìn phản ứng của Thời Liên, rất có thể khi đó chỉ là khích lệ y mà thôi, hoặc có lẽ, ông xem trọng căn bản không phải là y, mà là đá luân hồi?

Quả nhiên, một giây sau, Thời Liên ngẩng đầu nhìn Thời Yến: “Yến nhi, lần trước gia gia ngủ say tỉnh lại thực lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, sau đó bị Thời Ân Đàn Thành đặt bẫy nhốt lại. Nhiều năm trước ông đấu với Đàn Phi, bị thương linh hồn dẫn đến thân thể tàn phế, lần này sau khi bị nhốt, còn nghiêm trọng hơn lúc trước. Thời Dực nói không sai, thực lực của ông đã lùi đến tử cấp, thậm chí hiện tại còn không bằng cả Thời Huân. Lúc đó khi Thời Ân tuyên bố con chết, gia gia đã tin con sẽ không chết, trên người con có đá luân hồi, có vận khí tốt, sao có thể bị hắn hại chết như thế, nhưng con cũng vượt khỏi dự liệu của gia gia, con không chỉ trở thành ngự linh sư hắc cấp, thậm chí còn tới cứu ta…”

Thời Liên nói, nâng tay từ ái sờ đầu Thời Yến, Thời Liên từ nhỏ tới lớn đều cực kỳ nuông chiều Thời Yến, mỗi lần gặp y, đều hận không thể đặt y trong lòng bàn tay yêu thương, nhưng lần này ánh mắt ông nhìn Thời Yến, lại tràn đầy an ủi, cùng với… hổ thẹn sâu sắc.

“Gia gia, đây là con nên làm.” Tuy Thời Yến không ở chung với Thời Liên bao lâu, nhưng chỉ dựa vào Thời Liên nhiều năm thương yêu thân thể này, cùng với sự nuông chiều Thời Liên thể hiện ra ở lần gặp mặt trước, y không thể không lo cho ông. Huống chi, ông còn là gia chủ Thời gia, là gậy chống tinh thần cho cả Thời gia, ông không thể chết ở trong nhà lao tối tăm không ánh sáng đó.

Thời Liên cười một cái, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nói: “Gia gia già rồi, hiện tại con rất mạnh, gia gia cũng đã yên tâm, chẳng qua có vài chuyện, gia gia đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định cho con biết, cho dù con hận ta cũng được. Yến nhi, từ nhỏ con chưa từng gặp qua cha mẹ của mình, ta từng nói với con cha mẹ con chết ở biên cương thủ hộ Vĩnh Hằng quốc độ, kỳ thật đó là gạt con. Cha con là đứa con nhỏ nhất của ta, cũng là đứa có thiên phú mạnh nhất trong tất cả những người con của ta. Khi còn nhỏ khi linh lực của cha con thức tỉnh, đã trực tiếp trở thành ngự linh sư sơ kỳ thanh cấp, khi chưa thành niên, cha con đã đột phá tử cấp, trở thành thiên tài chói mắt nhất Thời gia. Vốn cha con nên giống như những con cháu Thời gia bình thường khác, tới ba học viện lớn học tập, nhưng cha con lại không nguyện ý, ngược lại muốn đến biên cương xem ma thú, ta cho phép, mà cha con đi một phát là năm năm, cho đến khi ta từng thử trùng kích bạch cấp thất bại, thân mang trọng thương mắt thấy tính mạng sớm chiều, cha con cuối cùng trở về, đồng thời, dẫn theo mẹ con, cũng dẫn theo con.”

Thời Liên nói, ngẩng đầu nhìn Thời Yến, thần sắc phức tạp: “Cha con là một thiên tài, mẹ con không hề thua kém cha con, thậm chí còn xuất sắc hơn cha con, mà con do họ sinh ra, lại vì một vài nguyên nhân, trời sinh trong người tràn đầy linh lực cực kỳ to lớn thậm chí sánh được với đỉnh tử cấp, nhưng con chỉ là một đứa trẻ, linh lực quá lớn trong người không chỉ không thể vận dụng, ngược lại còn trở thành gánh nặng, khiến con trở nên vô cùng suy yếu, mỗi thời mỗi khắc đều cần phải ở bên cạnh mẹ con, dùng phương pháp đặc thù áp chế. Tình huống của con rất nhanh đã bị người gia tộc phát hiện, khi đó ta vừa mới trùng kích bạch cấp thất bại, cần linh lực khổng lồ để tu dưỡng, dựa vào bản thân tu luyện bổ sung căn bản không kịp, sự xuất hiện của con, quả thật là cơ duyên trời ban cho ta. Thế là trưởng lão Thời gia từng muốn khuyên mẹ con, linh lực trong người con quá nhiều, mà ta lại đang cần, nhưng mẹ con lại chết cũng không chịu đáp ứng, mẹ con nói với chúng ta, chỉ cần con có thể sống qua tuổi thành niên, con sẽ trở thành người mạnh nhất trên thế giới này, bất luận là nhân loại hay yêu thú, không ai có thể so sánh với con, mà mẹ con sẽ bảo vệ con đến khi trưởng thành. Vì thế cuối cùng, ta chỉ có thể thỉnh cầu đứa con nhỏ nhất của ta, muốn cha con nhìn vào tình cảnh của Thời gia, khuyên nhủ mẹ con.”

“Ông ấy đáp ứng sao?” Thời Yến nhìn Thời Liên, thấp giọng hỏi, chuyện sau đó rất dễ đoán, Thời Liên hút đi tất cả linh lực trong người y, y trở thành một người bình thường, mà cha mẹ Thời Yến vì chuyện này nảy sinh mâu thuẫn, sau đó có lẽ xảy ra chuyện gì đó, hoặc đã rời khỏi đây, mà Thời Liên hồi phục lực thực cũng tràn đầy hổ thẹn với họ, đặc biệt nuông chiều đứa trẻ Thời Yến vì cho ông linh lực mà trở thành người bình thường, lại vì ông mà mất đi cha mẹ.

Thời Liên gật đầu, cho Thời Yến biết chuyện phát sinh sau đó, quả thật đúng như Thời Yến đoán, nhưng điểm khác duy nhất là: “Sau khi ta hút linh lực của con, không chỉ hồi phục tới thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn tiến thêm một tầng, lại bước thêm một bước về bạch cấp, linh lực trong người con bị ta hút cạn, ta không nghĩ tới, con mất đi linh lực không chỉ biến thành người bình thường, thậm chí ngũ cảm toàn bộ biến mất, trở thành phế nhân triệt để. Ngay lúc này, mẹ con lao vào, cha con giấu mẹ con mang con đến chỗ ta, cho nên mẹ con phát cuồng__ mẹ con biến thành một yêu thú.”

“Cái gì?!” Thời Yến đứng bật dậy, trợn to mắt nhìn Thời Liên.

Mẹ của thân thể này cư nhiên là yêu thú, Thời Yến ngay lập tức nghĩ tới Hỏa Luyện, nhưng sau khi y trọng sinh tới thân thể này, không hề phát hiện trong người mình có bất cứ đặc trưng nào của yêu thú, càng không có chỗ nào đáng nghi!

“Mẹ con là một con thú thôn phệ, đây là một loại ma thú vô cùng nhỏ yếu, nhưng một khi tiến cấp thành yêu thú, lại là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ. Thôn phệ thú giỏi nuốt chửng linh lực, tích trữ trong người trở thành cơ năng thân thể của chúng, sau khi lớn lên thành yêu thú, mẹ con có một kỹ năng đáng sợ, giỏi mô phỏng, chỉ cần mẹ con muốn, thậm chí kỹ năng thiên phú Thời gia cũng có thể sử dụng, mẹ con trong lúc phát cuồng đã mất đi lý trí, không chỉ giết chết rất nhiều ngự linh sư Thời gia, cuối cùng thậm chí còn giết chết cha con.”

Thời Liên nói, trong mắt vụt qua một tia bi thương, thậm chí giọng nói còn nghẹn ngào, “Cái chết của cha con khiến mẹ con hoàn toàn tỉnh táo lại, mẹ con phát hiện sự bất thường của con, vì để con biến thành người bình thường, mẹ con cho con phần lớn sức mạnh trong người, hơn nữa yêu cầu ta đích thân phong ấn con, để thân thể con dừng sinh trưởng mười năm, mười năm sau, con sẽ hồi phục trở thành người thường. Sức mạnh của mẹ con bị đào rỗng, chỉ sợ cũng không sống lâu được, cuối cùng ta thả mẹ con đi như mẹ con muốn, mà con thì được ta mang theo bên người đích thân chăm sóc, chuyện này ta yêu cầu Thời gia triệt để phong tỏa, mười năm sau, phong ấn trong người con được giải trừ, nhưng mắt vẫn nửa mù, ta liền mang con theo bên mình đích thân nuôi dưỡng, trong thời gian đó mẹ con có lục tục tới vài lần, lần cuối cùng tới thăm là lúc con hai tuổi, sau đó không còn tin tức nữa…”

“Thú thôn phệ có thể thông qua huyết mạch truyền đạt ký ức, ta vẫn luôn lo lắng con sẽ được truyền thừa ký ức, cũng lo lắng con sẽ biến thành nửa người nửa thú, cũng may con vẫn luôn rất tốt, không có gì khác biệt với trẻ con nhân loại bình thường.” Thời Liên nói, “Nhưng hai mắt con vì ta mà mù, cha mẹ con vì ta mà chết, thậm chí suýt nữa cả đời phải làm người bình thường, ta vốn muốn che chở con cả đời, nhưng không ngờ lại chìm vào ngủ say tới tám năm, khiến con chịu mọi khổ sở…”

Thời Liên nói, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Thời Yến, ngự linh sư cường đại hoành hành đại lục kiêu ngạo cực điểm này, giờ đây giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.

Thời Yến nhìn ông, không biết nên nói gì, dù sao y cũng không phải nguyên chủ của thân thể này, không có tình cảm quá sâu với Thời Liên, chuyện đến nước này, sự nuông chiều cực đoan Thời Liên dành cho y đã có lời giải thích, điều duy nhất Thời Yến không cách nào tiếp nhận là, thân thế của thân thể này cư nhiên cũng là do yêu thú và nhân loại sinh ra.

Hai người chìm vào trầm mặc, Thời Yến suy nghĩ, nói: “Con không phát hiện trong người mình có bất cứ dị thường nào, có thể phần nhiều con kế thừa huyết mạch nhân loại.”

Thời Liên thấy Thời Yến không có vẻ quá mức trách móc mình, nhẹ giọng nói: “Tướng mạo con rất giống mẹ con, từ nhỏ đến lớn, diện mạo của con đã nổi danh rồi.”

Thời Yến nghe thế, không biết sao lại nhớ tới mình kiếp trước. Vì y kiếp trước có tướng mạo rất giống thiếu gia Thời gia nên mới chết, cho nên Thời Yến kiếp này đối với dung mạo chẳng chút bận tâm, gần như tới trình độ cố ý xem nhẹ. Mà lúc này nghĩ kỹ lại, ngoại hình xuất chúng của thân thể này quả thật khác với người thường, tuấn mỹ giống như Hỏa Luyện, nhưng phong cách dung mạo lại hoàn toàn khác người thường. Mà Thời Yến kiếp trước, khi còn trẻ rất giống thân thể này, ngay cả mấy khí quan vô cùng đặc sắc trên mặt cũng khá tương tự…

Suy nghĩ này một khi đã nảy ra, lập tức có vô số hồi ức ùa về, chẳng hạn tướng mạo mẹ y cực kỳ tương tự thân thể này, còn có cha y kiếp trước, trong ký ức của y quả thật có một người như thế, nhưng ký ức về ông lại cực ít, cho đến một ngày Thời Yến phát hiện đã lâu không thấy cha, mẹ mới cho y biết cha đã chết rồi. Thời Yến đối với người cha đó không có quá nhiều tình cảm, khi đó cũng không hiểu chết là gì, nên không truy hỏi. Thậm chí trước khi mẹ chết giao mặt dây chuyền cho y, muốn y cho Thời Dực, khi đó y sợ hãi cực kỳ, ôm Thời Dực nho nhỏ khóc lợi hại, không chú ý thi thể của mẹ mấy ngày sau biến mất một cách ly kỳ…

Thời Liên ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thời Yến biến đổi, lập tức giãy dụa đứng lên: “Yến nhi.”

Vừa rồi khi ông cho Thời Yến biết chân tướng, sắc mặt Thời Yến vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này lại giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, sắc mặt y trở nên vô cùng khó coi.

Thời Yến quay đầu nhìn Thời Liên, nhớ lại Thời Liên từng nói, đá luân hồi là bảo vật gia truyền của Thời gia, Thời Liên từng thấy trên người gia chủ đời trước, nhưng thứ này cuối cùng lại rơi vào tay mẹ! Còn nữa, thứ này là của Thời gia, vô số người muốn thử xem bí mật bên trong, nhưng đều thất bại, Thời Yến vốn cho rằng bản thân may mắn, hóa ra lại có ngàn vạn quan hệ với đá luân hồi.

Thời Yến nhìn Thời Liên, thật lâu sau mới há miệng, nói: “Gia gia, cho con xem ký ức của ngài được không?”

Thời Liên sửng sốt.

“Kỹ năng thiên phú của con sau khi biến dị, thì có thể xem ký ức của người khác.” Với trạng thái Thời Liên lúc này, Thời Yến muốn cưỡng chế xem cũng được, nhưng lại sợ sẽ tổn thương Thời Liên đã vô cùng suy yếu.

Thời Liên thấy Thời Yến như thế, cho rằng y muốn nhìn tướng mạo của cha mẹ mình, bèn gật đầu.

Thời Yến điều động linh lực, đưa tay lên trán Thời Liên, không quá một lát, từng cảnh tượng đan vào đầu y, không ngừng hình thành đoạn ngắn, sau khi Thời Yến nhìn thấy bộ dạng yêu thú trong ký ức Thời Liên, toàn thân y chấn động, linh lực đột nhiên thu hồi, sắc mặt y tái nhợt, thần sắc phức tạp nhìn Thời Liên.

Từ ký ức của Thời Liên, trừ bộ dạng mẹ mình, Thời Yến còn thấy bộ dạng cha mình, Thời Yến không có vẻ ngoài tinh xảo như thiếu gia Thời gia này, vì thiếu gia Thời gia trừ kế thừa bộ dạng của mẹ ra, còn kế thừa tướng mạo của cha, lại kết hợp với tên của y kiếp trước là Thời Yến, y và Thời Dực cùng họ Thời, Thời Yến đã có thể xác định, y và Thời Dực, cùng là con cháu Thời gia.

Mà y và Thời Dực sở dĩ có thể kế thừa huyết mạch Thời gia ra đời ở mấy năm sau, cái này có liên quan đến đặc tính của thú thôn phệ. Thời Yến có rất nhiều sách trong phòng ngủ ở Thời gia, trong đó có cái liên quan đến thú thôn phệ. Thú thôn phệ vốn là một loại ma thú vô cùng đơn giản nhỏ yếu, năng lực sinh sôi của chúng cũng không giống sinh vật bình thường. Sau khi thú đực và thú cái giao phối thành công, trong cơ thể thú cái có thể đồng thời dựng dục rất nhiều sinh mạng nhỏ, căn cứ tình huống bất đồng, thú cái cung cấp linh khí khác nhau cho chúng xem như dinh dưỡng, con cái sẽ ra đời từng đợt.

Chỉ là… trong mắt Thời Yến vụt qua một tia bi ai không tên, tên của y là Thời Yến, y và thiếu gia Thời gia kỳ thật là người cùng tuổi, y sinh ra là người bình thường, y không có thiên phú trở thành ngự linh sư, từ nhỏ y bị nọc độc của rắn tổn thương mắt, sau đó thì có tật mắt…

Hóa ra kiếp trước của y toàn là một trò cười, trong mắt mẹ, y chỉ là thế thân cho thiếu gia Thời gia, mà sau khi mẹ qua đời, đứa em y đích thân nuôi lớn, lại phản bội y…

Thời Yến trầm mặc một lát, hít sâu một hơi, miễn cưỡng xua đi những cảm xúc mặt trái đó, y quay đầu nhìn Thời Liên vẻ mặt đầy lo lắng, bất luận quá khứ phát sinh chuyện gì, hiện tại y là Thời Yến, mà Thời Liên, tuy quá khứ đã xảy ra nhiều chuyện như thế, nhưng sự thương yêu của ông dành cho Thời Yến mấy năm nay không phải giả. Khi Thời Yến đang định nói gì đó, đột nhiên cảm ứng được không ít khí tức lại gần.

Thời Yến lập tức phản ứng lại, người Thời gia phát hiện Thời Liên chạy thoát, bắt đầu đổ xô đi tìm!

Đại khái họ cũng hiểu với tình trạng thân thể Thời Liên, cho dù người cứu ông có thủ đoạn thông thiên, cũng không thể lập tức dẫn Thời Liên rời khỏi Thời gia, vì thế nhanh chóng tìm kiếm trong Thời gia.

Thời Yến không ngờ động tác của họ cư nhiên lại nhanh như thế, viện tử hẻo lánh này cũng có thể bị tìm đến nhanh như vậy, y lập tức cõng Thời Liên, chạy theo hướng ngược lại.

Thời Liên thấy Thời Yến cõng ông đi, tuy cảm ứng của ông không nhạy bén như Thời Yến, nhưng lập tức đoán được đã phát sinh chuyện gì đó, mắt thấy Thời Yến muốn rời khỏi viện này chạy theo hướng càng vắng hơn, Thời Liên lập tức ngăn cản: “Yến nhi! Bên đó không thể qua! Phía trước là hóa thi trì, có độc khí rất mạnh, hơn nữa chuyên nhắm vào sinh vật có linh lực!”

Thời Yến nghe thế, lập tức dừng bước, không ngờ Thời gia cư nhiên có một chỗ như vậy. Nhưng mắt thấy người phía sau càng lúc càng gần, Thời Yến phát hiện họ hình như có thể phát giác được động tác của mình, hướng di chuyển cư nhiên thống nhất với y!

Đến lúc này, Thời Liên cũng cảm ứng được khí tức của những người đang tiếp cận, ông thở dài: “Xem ra họ đã làm gì trên người ta rồi, có thể tra được tung tích của ta.”

Thời Yến lập tức nhíu mày, mắt thấy những ngự linh sư kia dần bao vây họ, mà đường ra duy nhất của họ quả thật là hóa thi trì tràn đầy độc khí, đi vào chỉ sợ cửu tử nhất sinh, Thời Yến cảm ứng khí tức xung quanh, mắt vụt qua một tia lệ khí, tối nay y vốn không muốn đối đầu với ngự linh sư Thời gia, nhưng nếu đã bị bức tới đường cùng, cũng chỉ có thể động thủ.

Đồng thời, Thời Yến cũng thầm phẫn hận, sau khi nghe được những chuyện quá khứ Thời Liên nói với y, y quá mức chấn động cư nhiên quên cho Thời Liên dùng những thứ tu dưỡng linh hồn kia, vì tra những chuyện quá khứ đó, thậm chí còn lãng phí không ít thời gian.

Những chân tướng quá khứ kia khiến lòng Thời Yến cứ nghèn nghẹn, đang lúc phiền muộn không thôi, Thời Yến âm thầm điều động linh lực trong người, khi y định xuất thủ, đột nhiên một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc truyền tới, Thời Yến ngây ra, mà một giây y ngây ra, trong người Thời Liên đột nhiên bùng lên sức mạnh cường đại, Thời Yến quay đầu chấn động nhìn Thời Liên, ông cư nhiên bắt đầu kích phát tiềm năng sinh mệnh!

Thời Yến nhớ lại lời Thời Liên nói với y vừa rồi, cùng với ánh mắt ông, hiển nhiên ngay từ đầu Thời Liên gặp y đã đoán được tình huống lúc này, hơn nữa sau khi biết y trở thành ngự linh sư hắc cấp, ông không định sống sót rời khỏi đây!

Thời Liên che chở Thời Yến sau lưng, dưới sắc đêm, thân thể Thời Yến hoàn toàn trốn trong bóng tối, cùng lúc này, những ngự linh sư bao vây họ cũng càng lúc càng tiếp cận, người đi phía trước cuối cùng cũng lộ mặt, Thời Yến nhìn mặt đối phương, khác với trước đó trốn trong góc tối cố gắng che giấu bản thân, Thời Yến thậm chí còn chưa nhìn rõ diện mạo cậu ta, nhưng lúc này, Thời Yến đang đứng mặt đối mặt với cậu ta, cách biệt ba năm, Thời Yến thấy được gương mặt không còn non nớt thanh thuần như ngày xưa nữa.

Chẳng qua do Thời Liên đột nhiên bạo phát, lực chú ý của Thời Dực toàn bộ bị Thời Liên hút lấy, cậu ta nhìn chằm chằm Thời Liên, ngoài cười trong không cười nói: “Gia chủ, nơi này hẻo lánh, hàn khí lại nặng, thân thể ngài không khỏe, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Thời Liên nhìn Thời Dực, hừ lạnh: “Đừng cho rằng đặt tên cho mình là Thời Dực, thì cậu là người Thời gia. Cho dù cậu có mạnh, tâm thuật bất chính, cuối cùng cũng có ngày tự diệt vong, mà ta, đến chết cũng không thừa nhận thân phận của cậu!”

Thời Dực nghe thế, sắc mặt lập tức lạnh xuống; “Xem ra gia chủ của chúng ta già nên hồ đồ, hảo ý và ác ý cư nhiên không phân biệt được, vì nghĩ cho thân thể gia chủ, gia chủ, đắc tội rồi.”

Thời Dực vừa dứt lời, ngự linh sư xung quanh lập tức điều động linh lực tạo nên một trận pháp phong tỏa, ngăn cản Thời Liên chạy trốn, mà Thời Dực cũng lập tức lao tới!

Nhưng vào lúc này, những ngự linh sư tổ thành trận pháp phong tỏa lại phát hiện, có một sức mạnh vô cùng cường đại tấn công họ, mắt thấy trận pháp phong tỏa của họ sắp kết thành, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị cắt đứt, lập tức, có vài ngự linh sư bị thương tại chỗ, cho dù không bị thương, cũng cảm thấy linh lực trong người cuồn cuộn, chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Mọi người lập tức kinh hãi, sợ hãi nhìn xung quanh.

Thấy sắp động thủ với Thời Liên, Thời Dực đột nhiên cảm nhận luồng linh lực đó, lập tức dừng lại, sau đó, cậu ta nhìn thấy một người bước ra từ sau lưng Thời Liên.

Sắc trời đang tối, cho dù người đó đứng ra, do xung quanh không có khí tức linh lực, cứ như một người bình thường, khiến mọi người không nhìn rõ được tướng mạo y, cũng không cách nào căn cứ khí tức phán đoán thân phận.

Chỉ có Thời Dực là nhìn chằm chằm thân ảnh đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio